Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 625: Chắp hai tay, Hoàng Hà chảy ngược (2)

Từ Phượng Niên bận rộn dưới nước, hoặc là dùng Thục thức vượt sông lớn, hoặc là dùng Thập Nhị Phi Kiếm Kết Thanh Ti, tóm lại là không cho âm vật lại gần cơ thể, dùng hết bản lĩnh áp rương, dù sao tại mọi người đều không thấy tình hình chân thực ở đáy nước, đều có thể vui vẻ trong đau khổ. Âm vật còn chưa bộc lộ thủ đoạn giết người, tuy nó đã bị hàng chục thanh phi kiếm đâm xuyên, song không hề có xu hướng suy yếu, đủ để thấy năng lực của nó. Áo bào đỏ với khí tức nồng đậm luôn bơi lượn cách ba trượng xung quanh Từ Phượng Niên, âm hồn bất tán, giống giòi trong xương. Nhưng chuyện vui không kéo dài mãi, lúc mười tám thải y dồn dập chui vào nước, như tiếng sấm nổ, Từ Phượng Niên bắt đầu cực kỳ chật vật, nữ tử thải y đều là tử vật không biết đau đớn, không có cái gọi là vết thương trí mạng, mỗi một sợi tay áo dài là một thanh trường kiếm, một lần đánh trúng ngực, một tảng đá ngầm bị lưng của Từ Phượng Niên đụng nát, lần bị săn đuổi này, khiến cho Từ Phượng Niên nhớ lại cảnh tượng hung hiểm khi giao đấu với Thác Bạt Bồ Tát trên thảo nguyên, trở nên hung ác nham hiểm, tràn ngập lệ khí, hung tàn chịu một tay áo, tay phải kéo lấy tay áo, kéo tới trước người một phát, tay trái dùng chiêu tiên nhân phủ đỉnh, đánh cho tên thải y kia nát nhừ, thải y mất đi chỗ dựa ngoi lên trên mặt nước, một vòng diễm lệ lướt qua mặt sông, vội vã biến mất trong dòng nước cuồn cuộn về phía đông.
Âm vật rất kiên nhẫn, bốn cánh tay quả nhiên không chỉ dài không thôi, dẫn dắt thải y còn lại vào nước, một kích không trúng lập tức rời khỏi mặt nước, di động tuỳ ý, khiến Từ Phượng Niên mệt mỏi đối phó, áp lực đột nhiên bỗng nhiên giảm, đồng thời không còn cảm nhận được khí của hồng bào cùng thải y, cho dù đang bơi dưới đáy nước, trong tai Từ Phượng Niên vẫn truyền đến tiếng ầm ầm rung động màng nhĩ, Từ Phượng Niên thầm mắng to, là rơi xuống nước!
Lúc du lãm Hoàng Hà cùng Hách Liên Vũ Uy, lão nhân đã nói có địa điểm ngắm cảnh tuyệt đẹp, hai bên bờ sông có đá lớn dốc đứng, cửa sông co vào như vòng eo thon của nữ tử, nước sông cuồn cuộn tụ lại một luồng rơi vào hẻm núi lòng sông hình móng ngựa, chảy thẳng xuống ba ngàn mét, đủ có thể để cho du khách ngắm cảnh tâm thần xao động, vấn đề mấu chốt ở chỗ Từ Phượng Niên thân ở trong đó, cũng không rảnh rỗi ngắm cảnh, trong lòng biết vô cùng có khả năng sau ngay sau đó sẽ bị Âm vật đỏ rực hai mặt tàn sát, tập trung nín thở, quả nhiên, nước rơi vào cái bình khổng lồ, Từ Phượng Niên bị quán tính đẩy ra khỏi cột nước lớn, đứng im khoảnh khắc trên không, bụi nước bốc lên, nước sông trong cái bình lớn dưới chân Từ Phượng Niên sùng sục, mà Âm vật kia vẫn ở giữa không trung, để lộ gương mặt Hoan Hỉ, có vẻ vui mừng, mười bảy thải y đồng thời xuất tay áo, Từ Phượng Niên đẩy ra non nửa, vẫn bị hơn mười tay áo dài quấn ở đầu lâu và tứ chi, loại thủ pháp này một khi thành công, còn khốc liệt hơn trăm lần so với ngũ mã phân thây.
Rơi vào chỗ chết, thân thể Từ Phượng Niên không rơi xuống ngược lại ngẩng cao, khí cơ trong cơ thể lưu chuyển như sông lớn vào biển, một khiếu xông một khiếu, một mạch xuyên một mạch, hai bàn tay đập ầm vào nhau, làm tư thế tăng nhân chắp hai tay trước ngực.
Theo tư thế này mười lần.
Cả một thác nước hùng vĩ cũng theo đó dừng lại.
Nước sông Hoàng Hà đã chảy ra biển hàng nghìn năm và sẽ không bao giờ quay trở lại, trong chốc lát ngày hôm đó, bỗng chảy ngược dòng.
Nước sông xuất hiện đứt gãy hiếm thấy, vách đá sau lưng Từ Phượng Niên lộ ra bộ mặt thật, kinh thế hãi tục.
Một bức tường có hình cửu long, cửu long dương nanh tranh đoạt, tranh đoạt một hạt châu to lớn, sinh động như thật. Nước sông cuồn cuộn cọ rửa gần ngàn năm, bức tường có hình long vẫn không hề mờ đi, năm đó chạm trổ khắc sâu huyền diệu, quả thực khó thể tưởng tượng.
Vào thời điểm nguy cấp, Âm vật hồng bào lộ vẻ kinh ngạc thất thần, khiến Từ Phượng Niên, kẻ đầu têu tái hiện kỳ cảnh trên thế gian, cũng không biết rõ hình ảnh sau lưng sẽ tráng lệ đến mức nào, nếu lúc này còn dám phân tâm, Từ Phượng Niên có thêm mấy cái mạng cũng không đủ xài. Nếu Âm vật đã lộ ra sơ hở, vậy hắn cũng không bỏ lỡ cơ hội, chắp tay trước ngực chỉ để tụ lực, lòng bàn tay dán lòng bàn tay, bàn tay đột nhiên kéo ra, theo lý thì khí của khí, bất luận chân khí Đạo giáo, hay là hạo nhiên chính khí của Nho giáo, đều như điển tịch văn tự tối nghĩa, từ xưa huyền diệu khó giải thích, từ trước đến nay có thể suy tưởng mà không thể nhận ra, đây là lẽ thường, nhưng giữa lòng bàn tay của Từ Phượng Niên hiện lên một dấu vết màu tím, lại ngưng tụ thành hình, xuất hiện một tử khí mà mắt thường có thể thấy rõ ràng.
Tử khí đông lai.
Trong tím mang vàng.
Khí tím vàng như rồng bơi, xuyên qua mười bảy thải y, Âm vật trơ mắt nhìn con rối hao phí vô số vật lực trong mộ công chúa phần để chế tạo bị nổ nát, nó nhìn thẳng vào thứ màu tím lóa mắt kia, duỗi ra đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, cứ như ma đói nhìn thấy mỹ vị nhân gian, thèm nhỏ dãi ba mét. Thải y theo thứ tự dồn dập rơi vỡ vào lòng sông tràn ngập mây mù, tạo ra xoáy nước, cũng không còn thấy tung tích. Âm uế ma vật đỏ rực cực kỳ hoang phí há to mồm, phần bụng co lại, cấp tốc khẽ hút, Từ Phượng Niên không kịp dẫn dắt chính mình cũng chưa từng tử khí về thể như dự liệu, bỗng thấy Âm vật tím vàng chỉ còn một phần ba kích thước ban đầu hút vào trong miệng, đôi mắt nhuộm dần tử khí dày đặc, gương mặt Hoan Hỉ càng thêm quỷ quyệt âm hàn, nó nhấc nhấc quai hàm, nhấm nuốt một phen, trong chớp mắt tiếp theo lập tức lướt đến trước người Từ Phượng Niên đã kiệt sức, bốn tay đồng thời nện vào lồng ngực của hắn!
Hải Thị Thận Lâu của Từ Phượng Niên lập tức tán loạn giống như một tòa nhà sụp đổ, lúc này mới biết rõ thủ đoạn của Âm vật tàn độc nặng nề như thế nào, nó không hề vụng về, cũng không phải không có thực lực, mà là quá thông minh, chẳng những biết rõ bày ra yếu thế để lừa địch, từng chút một tiêu hao tinh khí thần của đối thủ, còn biết cách tung ra một đòn chí mạng. đúng nơi và đúng thời điểm.
Uy lực của một kích, không banh ngực lủng bụng, nhưng cũng khiến Từ Phượng Niên bay như một con diều bị đứt dây về phía vách đá khổng lồ điêu khắc cửu long đoạt châu ở sau lưng.
Dòng sông ngừng lại một lúc phía trên lại đổ xuống.
Từ Phượng Niên đang định dốc hết toàn lực một mạng đổi một mạng với ma vật này, liếc mắt nhìn thấy bạch y bay tới, một tay đặt trên gương mặt đau xót của Âm vật, đẩy về hướng vách đá cửu long, lúc sượt qua bả vai của Từ Phượng Niên, nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng, hai người và Âm vật đỏ rực cùng lướt về phía tường long.
Bạch y ấn một chưởng xuống hạt châu điêu khắc hình dáng ly châu, đâm nó vào tường long mấy tấc, vỗ vào vách tường núi lớn rào rào đảo mạnh, ba người bị bức tường xoay đập vào trong tường.
Bên ngoài tường, sông lớn vẫn tuôn trào không ngừng.
Trong vách tường, có động thiên khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận