Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1048: Hai người chi chiến, hai nước chi chiến (8)

Khương Nê dừng chân ở khúc quanh trong ngõ hẻm.
Cuộc đào vong này, dừng hay đi đều do Từ Phượng Niên quyết định. Dừng lại thì sẽ giao chiến ra sao, đánh kiểu chuồn chuồn lướt nước hay sống mái không thôi, đều là chuyện của đêm nay.
Từ Phượng Niên chậm rãi bước ra khỏi ngõ nhỏ, nhìn ra đường lớn, quả nhiên mọi chuyện đều theo chiều hướng xấu nhất mà diễn ra. Vận may tốt nhất là Lý Mật Bật và Thác Bạt Bồ Tát đêm nay mới vào thành, còn không thì hai người họ đã bỏ rơi hắn làm mồi nhử và quay về rồi. Từ Phượng Niên thở hắt ra, rồi nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.
Khương Nê chỉ lặng lẽ chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói:
"Lần này không đi theo lối cũ nữa, ta muốn tận mắt nhìn chó già Lý Mật Bật bị giết, những trận trước nhắm vào Thác Bạt Bồ Tát chỉ là chướng nhãn pháp thôi. Giờ Thác Bạt Bồ Tát đã khôi phục nguyên khí, quyết chí bỏ chạy, không có Từ Yển Binh bọn họ cản đường thì chúng ta không giữ nổi. Nhưng như đã nói, nếu tình huống xấu nhất xảy ra, ngươi sẽ rút lui trước, ta đoạn hậu."
Khương Nê không trả lời, chần chừ một lát rồi hỏi:
"Ngươi biết vì sao Bắc Mãng lại yên tâm để Cố Kiếm Đường trấn giữ tuyến Đông không?"
Từ Phượng Niên hỏi ngược lại:
"Chẳng phải vì họ tin Ly Dương triều đình sẽ không động binh sao?"
Khương Nê cười lạnh nói:
"Đơn giản vậy thôi à?"
Từ Phượng Niên tựa lưng vào tường, nhẹ giọng nói:
"Tình báo đúng là có tin Thái An Thành có một đám người đang kìm nén không được, dám đề nghị quân biên giới Lưỡng Liêu không thể làm ngơ, có thể cùng Bắc Lương hô ứng. Đương nhiên, không thể gọi là viện trợ, nhưng cũng giống Viên Đình Sơn ở Kế Châu kiếm được chút công trạng, nhưng những lời này nhanh chóng bị Cố Kiếm Đường đàn áp. Trong đó có Hứa Củng, quan thị lang tuần biên, lúc đầu rất mạnh mẽ chủ chiến, đột nhiên lại phản chiến, không nhắc đến chuyện chủ động tấn công, ở Thái An Thành chịu không ít chỉ trích, vốn dĩ danh tiếng đã không nhiều, giờ hoàn toàn rơi xuống đáy vực, thậm chí có người muốn vị Binh bộ thị lang này làm thị lang biên thùy cả đời. Phủ Phất Thủy chỉ biết Lô Thăng Tượng có phong thư khẩn tám trăm dặm gửi về kinh, thẳng đến ngự thư phòng, nhưng tấu chương nói gì, Phủ Phất Thủy không có bản lĩnh thông thiên để làm rõ."
Khương Nê muốn nói rồi lại thôi.
Từ Phượng Niên mỉm cười:
"Thôi đừng nói nữa, coi như ta cố ý sắp xếp chuyện ngoài ý muốn ở tuyến Đông đi, dù Lưỡng Liêu sống chết ra sao, ta cũng không muốn quản, nếu tuyến Đông nát bét, đó là chuyện Cố Kiếm Đường phải đau đầu."
Khương Nê không trả lời thẳng mà hỏi:
"Ngươi nghĩ dưới gầm trời này ai hận Cố Kiếm Đường nhất?"
Từ Phượng Niên ngẩn ra một chút:
"Cố Kiếm Đường có công diệt nước nên mới trở thành một trong xuân thu tứ đại danh tướng, Nam Đường thì khỏi nói, căn bản không đáng để đánh, chỉ khi công hạ Đông Việt thì mới có chút chiến sự đáng chú ý. Người có thù nhà hận nước sâu sắc với Cố Kiếm Đường, có lẽ chỉ có dân Đông Việt."
Từ Phượng Niên lẩm bẩm:
"Nhưng ngay cả hoàng thất Đông Việt cũng sớm ngoan ngoãn nghe theo, võ tướng có chút danh tiếng cũng chết hết rồi, văn thần Đông Việt thì đã sớm quy hàng Triệu thất Ly Dương, trở thành đầy tớ cho Trương Cự Lộc trong cuộc tranh giành giữa Trương và Cố, đặc biệt là đài ngự sử và năm khoa cấp sự trung, gần một nửa là người Đông Việt, như đôi cha con ngự sử kia, mười năm qua năm nào cũng vạch tội Binh bộ của Cố Kiếm Đường. Nhưng nói thật thì bọn họ chẳng làm gì được Cố Kiếm Đường cả, nói không chừng ở Lưỡng Liêu Cố Kiếm Đường còn ước gì bọn họ mắng thêm vài câu để giữ vững địa vị. Đại tướng ở ngoài không bao giờ sợ văn thần trong triều tính toán mấy chuyện vặt vãnh, chỉ sợ danh tiếng của mình quá tốt thôi."
Khương Nê cười nhạo một tiếng.
Từ Phượng Niên giật mình kêu lên một tiếng.
Nàng nghi hoặc hỏi:
"Thật sự đoán ra rồi à?"
Từ Phượng Niên gật đầu.
Khương Nê bĩu môi, rất khinh thường.
Từ Phượng Niên nói:
"Không phải Vương Toại à?"
Mắt nàng trợn to.
Từ Phượng Niên nháy mắt:
"Thật sự là ông ta à?"
Nàng ra sức lắc đầu.
Từ Phượng Niên tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Hai kỵ sĩ lao đến Tuyết Liên Thành, móng ngựa gõ xuống đá xanh phát ra tiếng lạch cạch giữa một Bất Dạ Thành ồn ào không ngừng. Mấy gã say xỉn đang ngồi xổm ở trước cửa tửu quán "Không ói không thoải mái". Bọn họ ngước lên nhìn hai bóng kỵ sĩ dưới ánh đèn nhập nhòe rồi cũng không để ý nữa. Trong lúc không kìm được yết hầu khẽ động, liền phun thẳng về phía hai kỵ sĩ một bãi. Sau khi thoải mái xong, thấy một kỵ sĩ tóc trắng lạnh lùng nhìn sang, gã say xỉn chỉ cười hề hề, lau vội tay áo qua loa, không ngờ lại bị dạ dày trào dâng, cả hai tay đều phải chống xuống đất để nôn mửa liên hồi. Gã ta cảm thấy không ổn, lắc đầu thật mạnh, cố gắng mở to mắt nhìn, mới thấy vũng máu đỏ tươi trên phiến đá, rồi gục mặt xuống đất, không có cơ hội mở mắt nữa. Say chết, cứ vậy mà chết. Gã kia, một kỵ sĩ trung niên thần sắc mệt mỏi, không nói gì, hắn mà là người đó chắc cũng muốn giết người. Trước sau hai lần bày binh bố trận, lần trước là giết Yến Văn Loan, lần này là giết Từ Phượng Niên. Cao thủ giang hồ hàng đầu của Bắc Mãng mất gần một nửa mà chẳng đạt được gì, cái lưới nhện giăng từ Nam triều đến Bắc Lương cũng tan tành. Cho dù lão nhân tu dưỡng đến mấy cũng không khỏi nổi giận. Lão nhân tóc trắng chắc cũng ý thức được sự thất thố của mình, cười tự giễu một tiếng rồi nhẹ giọng nói:
"Bắc Viện đại vương, cho ta cược lần cuối đi, cược cái thằng họ Từ không cam tâm đánh ngang như vậy, sẽ mạo hiểm đến Tuyết Liên Thành này đợi ta. Từ Yển Binh và Đạm Thai Bình Tĩnh khoảng sáu canh giờ nữa mới đến, trong lúc này, nếu Từ Phượng Niên không những lộ mặt mà còn cố tình khoe sơ hở rồi dụ ta, ta hứa sẽ thu tay, an tâm quay về Bắc. Sẽ rút khỏi Tuyết Liên Thành trước khi Từ Yển Binh và Đạm Thai Bình Tĩnh đến."
Thác Bạt Bồ Tát gật đầu, cá nhân hắn mà nói, cuộc chém giết sống còn mấy ngàn dặm này đã kết thúc khi một kiếm kia bay đến. Thác Bạt Bồ Tát thua được mà cũng buông bỏ được, chỉ là chuyện tái chiến sau này mà thôi. Qua trận này, Thác Bạt Bồ Tát đã lĩnh ngộ được điều gì đó, cả tâm cảnh và tu vi đều được tăng lên đáng kể. Tất nhiên, việc mình trở thành hòn đá mài luyện võ đạo của Từ Phượng Niên cũng là điều khó tránh, cuộc chiến đổi mạng tương lai sẽ càng hung hiểm hơn. Nhưng vì đã chịu ân cứu mạng của Lý Mật Bật, nên Thác Bạt Bồ Tát đành theo ý tể tướng một đường xuôi nam. Hắn sẽ không vì cuộc chiến tranh ngôi thiên hạ đệ nhất mà nuôi hổ gây họa, nếu có thể giết Từ Phượng Niên từ sớm, Thác Bạt Bồ Tát không có chút khúc mắc, như lời hắn từng nói với Từ Phượng Niên, giang hồ trong mắt hắn chẳng đáng gì. Thúc ngựa Trung Nguyên, trở thành công thần khai quốc Bắc Mãng đệ nhất, tiếp đó trở thành "Võ công" đệ nhất trong sách sử. Suốt tám trăm năm, nhà Tần mất ngôi, các nước tranh giành, các bậc thầy binh pháp và danh tướng Trung Nguyên nhiều vô số kể. Như ba vị tướng quân trung hưng triều Đại Phụng, hai người suýt nữa đã xoay chuyển tình thế, mười hai vị tướng quân vẽ trên Thanh Vân Các triều Đại Sở, chín nước tranh hùng thời xuân thu, chư tử bách gia với Tung Hoành gia và Binh gia trỗi dậy, người độc địch quân Sở thời Đông Việt Lý Công Lân, nho tướng Hàn Ngư Phu mấy lần dẫn kỵ binh ngang dọc sa mạc, tiếp đến là tứ đại danh tướng thời xuân thu như đồ tể Từ Kiêu, Diệp Bạch Quỳ binh giáp Tây Sở, phò mã Đông Việt Vương Toại và Cố Kiếm Đường. Bây giờ lại thêm Tào Trường Khanh, Đổng Trác, Lô Thăng Tượng và đám người cầm hàng chục vạn quân làm quân cờ trong tay, đùa giỡn với vận mệnh quốc gia. Ngay cả đám trẻ tuổi như Chủng Đàn, Tạ Tây Thùy và Khấu Giang Hoài cũng đang trỗi dậy nhanh chóng.
Lý Mật Bật ngẩng đầu lên, thấy trên tầng lầu cao, trăng và đèn hắt ánh sáng giao tranh lẫn nhau. Lão nhân bỗng cười khẽ:
"Nghe nói Bắc Viện đại vương xưa nay không thích cái kiểu văn vẻ, duy chỉ thu giấu một bức bảng chữ của khai quốc công thần nhà Đại Phụng, Viên Phong Thần."
Hậu thế những người hiểu chuyện thích sắp xếp chỗ ngồi cho tổ tiên, được Đại Phụng khai quốc hoàng đế khen là 'Biên cương trường thành' Viên Phong Thần, vì chết sớm khi còn trai tráng, so với các võ tướng cùng thời, thanh danh không được ghi chép rõ trong sử sách, cho nên thứ tự cực kỳ thấp, kẻ tầm mắt ngước lên trời kiêu căng tự phụ Hoàng Tam Giáp cũng từng có nhận xét theo lối binh gia, đem Viên Phong Thần cùng vị quan trẻ tuổi được giao nhiệm vụ lúc lâm nguy, tay nắm vận mệnh một nước phò mã gia Vương Toại, đặt ngang hàng là những võ nhân ‘mệnh kỳ’ mà thời thế chờ đợi.
Thác Bạt Bồ Tát đối với Lý Mật Bật người này không có cảm tình tốt cũng không có ác cảm, không cần e ngại, cũng không cần nịnh nọt. Ở Bắc Mãng, người có tâm tính này như Thác Bạt Bồ Tát, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cựu Bắc viện đại vương Từ Hoài Nam, hai đời Nam viện đại vương Hoàng Tống Bộc và Đổng Trác, đều không làm được. Lão nhân đã cúc cung tận tụy nửa đời người cho sự nghiệp lớn nghìn thu của Bắc Mãng cảm khái:
"Ta chưa bao giờ ưa thích cái gì giang hồ, chắc là do những gì chứng kiến hồi còn cõng tráp du học. Thời Xuân Thu chín nước, đều có chiêu đãi nhân sĩ giang hồ trong nước, Đại Sở coi là chim trong lồng, Nam Đường cho là yến trước sân, sau này Ly Dương cũng ban cho đám thảo mãng giang hồ một cái túi thêu cá chép, ý nghĩa dễ hiểu, các ngươi chẳng qua chỉ là cá chép trong ao của Triệu gia mà thôi."
Lão nhân thả cương ngựa, xoa xoa tay, hà một hơi, cười tủm tỉm nói:
"Những năm gần đây, ta tựa như một ngư ông, giúp bệ hạ trông coi cái ao nhỏ trước sân kia. Cũng khó trách người Ly Dương tự phụ, luôn nói Bắc Mãng không có giang hồ, bởi vì bọn họ có Lý Thuần Cương, Vương Tiên Chi, Đặng Thái A, Tào Trường Khanh, bây giờ lại có Từ Phượng Niên dẫn đầu một đám nhân tài mới xuất hiện, Bắc Mãng ta thật sự không có người giang hồ chân chính, bốn trong năm tông môn lớn đều là thần tử dưới váy bệ hạ, ngươi vị Bắc viện đại vương là võ tướng, Hồng Kính Nham là chúa của Nhu Nhiên, khó khăn lắm mới có Hô Duyên Đại Quan cùng Lạc Dương, cũng đều chạy tới Ly Dương. Đến nỗi quân thần Bắc Mãng như ngươi còn phải nhân lúc Lương Mãng đại chiến, tranh thủ tới Ly Dương giang hồ một chuyến, đi Huy Sơn nhìn xem."
Thác Bạt Bồ Tát có chút kinh ngạc, ấn tượng về Lý Mật Bật trước giờ là người tôn thờ việc âm thầm sau màn hơn là lời nói ngoài mặt. Lần đầu tiên nhờ chiến công tiến vào cung thành kia, hắn thấy hai vị trưởng giả tóc mai đã bạc ngồi trên bậc thềm ngoài điện gặm táo, trong đó người tay nắm nửa binh mã một nước là Từ Hoài Nam cũng không hề xa lạ, khi Thác Bạt Bồ Tát còn trẻ có thể ở quân đội Bắc Đình quật khởi như gió lốc, giữa đám công thần, thân thích, quyền quý của Mộ Dung Gia Luật, Từ Hoài Nam khoanh tay đứng nhìn mà không hề thiên vị, có công rất lớn. Lần kia yết kiến hoàng đế, hơn nửa thời gian là phải kiên nhẫn đợi ở ngoài điện, ấn tượng sâu sắc nhất chính là lão nhân cùng Từ Hoài Nam cùng ăn sống nuốt tươi kia, khi nhìn thấy hắn, ánh mắt liếc xem xét kỹ kia của lão nhân, như một con thổ tín rắn chiếm cứ nơi hẻo lánh tối tăm, càng lạnh lẽo hơn. Từ đầu đến cuối, một người dưới vạn người Từ Hoài Nam hòa nhã nói chuyện khách sáo với lão nhân, còn lão nhân kia thì khó lắm mới thấy mặt trời một lần, như một con rắn già từ hốc ẩm trượt ra phơi mình, cứ thế mà không biểu cảm cắn từng miếng táo khô, đợi đến khi Thác Bạt Bồ Tát được gọi vào điện diện kiến, sống lưng hắn vẫn còn lạnh run từng đợt.
Lý Mật Bật có lẽ không biết rằng mình từng mang đến cảm giác chấn động lớn thế nào cho vị quân thần Bắc Mãng tương lai, quay đầu cười nói:
"Trận đại tháo chạy về phương Bắc của Hồng gia hồi cuối Xuân Thu, Bắc Mãng ta ngồi thu lưới ngư ông hưởng lợi, nhưng không ít dân di cư tự xem mình như lục bình không rễ, một lòng nghĩ về quê hương, dù sống không được cũng muốn con cháu mang tro cốt về phương Nam. Ta, Lý Mật Bật, cũng như Từ Hoài Nam, cũng là dân di cư, chỉ có điều đám họ muốn lá rụng về cội, ta chưa bao giờ có ý định đó, sách có một loại thực vật, trị độc rắn cắn, tên Bồ Công Anh, hạt giống lìa cành lá sẽ theo gió bay xa, rơi xuống đất là mọc rễ, rơi đâu, thì đó là quê nhà."
Thác Bạt Bồ Tát mặc dù không can dự "việc nhà" của hai họ lớn Bắc Mãng mà được nữ đế tin tưởng trọng dụng, nhưng những năm gần đây gió lay cỏ động ở Bắc Đình Nam triều, Thác Bạt Bồ Tát không phải không nhận ra. Lý Mật Bật nói bóng gió, Thác Bạt Bồ Tát đại khái đoán được thâm ý, thực tế hơn hai mươi năm qua, tộc lớn Bắc Đình chèn ép những người chậm tiến ở Nam triều thành hai giai cấp Giáp Ất giàu có, phần lớn là dùng loại thủ đoạn bôi nhọ quen thuộc này. Chỉ là lời này từ miệng của Lý Mật Bật, tổ tông gián điệp Bắc Mãng, thì Thác Bạt Bồ Tát không thể không hết sức coi trọng.
Lão nhân giật giật cương ngựa, ngựa chậm tốc độ, lo lắng nói:
"Những năm gần đây, ta chỉ làm hai chuyện, ngoài mặt thì trông coi ao cá, lén lút thì quét dọn lá rụng trong viện, cái sau coi như là bắt những con bướm phá kén ở tha hương, một lượt một con thu vào lồng, ta rất thích thú, nhưng đáng tiếc hiệu quả không lớn, đến cuối cùng cả bệ hạ cũng cảm thấy ta quá lo xa rồi, tuy rằng chưa đến mức nghi ngờ ta 'nuôi quân tự trọng', nhưng mấy năm nay càng ngày càng ít hứng thú, đặc biệt là Từ Hoài Nam chết, khiến bệ hạ rất thương cảm, ta biết rõ, bệ hạ đối với chuyện này có cả hổ thẹn lẫn oán trách, hổ thẹn vì quân thần không thể trọn vẹn, để Từ Hoài Nam chết oan, oán trách thì hướng đến ta, bởi vì chính ta đề phòng và nghi ngờ mới để cho kẻ họ Từ kia có cơ hội lợi dụng, lấy mất đầu của Từ Hoài Nam, làm ô nhục Bắc Đình. Nhưng mà ta có trực giác, dù ta có đào suốt hai mươi năm cũng không ra được một cái măng nào, thì ở vương đình và Nam triều vẫn có một vài con cá lọt lưới dụng ý khó lường, đang ẩn mình cực sâu, chờ đợi một cơ hội nào đó."
Thác Bạt Bồ Tát nhíu mày nói:
"Đến Liên Tiên Sinh cũng không đào ra được, cho dù thật sự có cá lọt lưới, đã cách nhau hai mươi năm, bọn chúng sao có thể làm nên chuyện?"
Lão nhân chậm giọng, cười nói:
"Ta không so được với vị Thái Bình Lệnh kia, cũng khác với ngươi Thác Bạt Bồ Tát và Đổng Trác, với việc quân sự và chính sự đều là người ngoài nghề, càng không có tầm nhìn xa trông rộng gì cả, nhưng mà lâu ngày làm những công việc bẩn thỉu trước mắt này, ta sinh ra một thói quen không lớn không nhỏ, đó là phải biết rõ người và việc gần bên mình trước đã, nếu không ăn ngủ không yên. Ta một lòng một dạ nhìn chằm chằm vào những hào phiệt, tộc lớn kia, không giống như các ngươi, một số còn đang tử chiến với kỵ binh Bắc Lương, mà đã nhắm mắt đến Thái An Thành ở phía Nam, Trung Nguyên, cùng dòng sông Quảng Lăng. Ta có một câu muốn hỏi, nhưng không thể hỏi, hôm nay chỉ có ta và Bắc viện đại vương, không biết có thể giải đáp được không?"
Thác Bạt Bồ Tát trầm giọng nói:
"Tiên sinh cứ hỏi."
Lý Mật Bật giọng điệu đặc biệt cứng nhắc:
"Khó nói ngoài Lý Mật Bật ta ra, không ai nghĩ đến Bắc Lương sẽ thắng, Bắc Mãng sẽ thua sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận