Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1001: Khói báo động thăng lên trước

Tại vùng biên giới U Châu, quận Yên Chi, nhà họ Đào được xem là gia tộc danh giá, con cháu trong họ nắm giữ nhiều vị trí quan trọng trong triều đình lẫn quân đội U Châu. Tuy thế, gia phong nhà họ Đào vẫn mộc mạc, chất phác. Gia chủ Đào Cẩm Tảo rất có tiếng tốt, xây dựng kho lương dự trữ, nhiều lần mở kho cứu trợ thiên tai cho U Châu. Trong lúc trăm vạn đại quân Bắc Mãng áp sát biên giới Bắc Lương, rất nhiều gia tộc lớn ở quận Yên Chi đều làm theo phương châm "thỏ khôn có ba hang", lén lút đưa con cháu cùng tài sản rời khỏi Bắc Lương, chỉ duy nhất nhà họ Đào vẫn bình chân như vại.
Một đoàn người mười mấy kỵ mã vào lúc đêm khuya đầu xuân này đến đại trạch nhà họ Đào. Dưới màn đêm, tiếng vó ngựa dồn dập giẫm lên con đường lát đá xanh có tấm biển do triều đình ban tặng, nghe thật trong trẻo, du dương. Đào Cẩm Tảo, đã ngoài năm mươi tuổi, sau khi nhận được một bức mật báo khẩn cấp, vội vàng khoác áo choàng, huy động cả nhà ra nghênh đón, hơn trăm người trong nhà cùng quỳ gối trước thềm đá, cung kính đến cực điểm. Người cầm đầu đoàn kỵ mã là một chàng trai trẻ khoác trên mình chiếc áo lông dày cộm, nặng nề. Theo sau là một lão nhân tóc mai trắng như tuyết, cụt một tay, rồi đến một nữ tử áo trắng với dáng người còn cao to hơn cả những dũng sĩ Bắc địa. Hơn mười kỵ binh theo sau đều mang nỏ ngắn, đeo lương đao, cưỡi ngựa trắng đồng phục.
Hai cô cháu gái chưa xuất giá của Đào Cẩm Tảo quỳ cạnh nhau, không nhịn được len lén ngước nhìn vị công tử đang đỡ ông mình dậy với nụ cười trên môi. Chàng trai thật tuấn tú, dung mạo đẹp đẽ, khí chất lại càng hơn. Hai nàng đoán, chẳng lẽ vị này là một công tử con nhà thế gia nào đó nhân dịp các sĩ tử vào Lương mà phất lên chăng? Xưa nay vẫn nghe nói các thư sinh Giang Nam, anh tuấn, phong nhã, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất nho nhã, khác một trời một vực so với nam nhi Bắc Lương. Nhưng hai nàng đã đoán sai. Việc sĩ tử các nơi tranh nhau chiếm giữ chức vị ở quan trường Bắc Lương là có thật, nhưng ngoại trừ Úc Loan Đao, chỉ đếm trên đầu ngón tay được vài người có tư cách khiến gia chủ Đào thị phải long trọng tiếp đón như thế này. Còn người khiến hai nàng vừa gặp đã cảm mến kia chính là Bắc Lương Vương cải trang, dẫn đầu mười kỵ bạch mã nghĩa tòng vi hành đêm tối đến quận Yên Chi.
Từ Phượng Niên và Đào Cẩm Tảo bước nhanh vào cửa lớn. Thấy một phụ nhân bế đứa bé kháu khỉnh, linh lợi, chàng liền tháo một miếng ngọc bội bên hông, mỉm cười ân cần tặng cho đứa bé làm quà gặp mặt. Sau đó, Từ Phượng Niên cho lui tất cả người già, phụ nữ và trẻ em nhà họ Đào để họ nghỉ ngơi, chỉ giữ lại Đào Cẩm Tảo cùng Hải Phụ tử. Không hàn huyên khách sáo, Từ Phượng Niên hạ giọng, dứt khoát hỏi:
"Những mật thám Phất Thủy cuối cùng chạy thoát khỏi Lăng Châu đã được an bài ổn thoả chưa?"
Đào Cẩm Tảo nén xúc động, khẽ bẩm báo:
"Hai mươi người nhóm này đã được sắp xếp đâu vào đấy. Ba nhóm người ngựa, tổng cộng tám mươi mốt người, cộng thêm bốn vị nhị phẩm tiểu tông sư và mười lăm vị cao thủ tam phẩm trước đó được điều động bí mật từ vương phủ đến quận Yên Chi, có thể phối hợp tác chiến trong bóng tối. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ đám tử sĩ Bắc Mãng tự chui đầu vào lưới. Hiện tại, các cửa ải biên giới đều đã đóng chặt, lại có cung nỏ thủ tinh nhuệ biên quân cùng thám báo địa phương U Châu rải khắp tuần tra, cho dù có vài kẻ lọt lưới, cũng rất khó xâm nhập sâu vào U Châu để ám sát quan viên."
Từ Phượng Niên gật đầu.
Đạm Thai Bình Tĩnh, Tùy Tà Cốc cùng bạch mã nghĩa tòng tất nhiên không tham gia bàn bạc cơ mật này. Chỉ còn lại Từ Phượng Niên cùng hai cha con nhà họ Đào ngồi trong một gian phòng trang nhã. Ngoài cửa sổ, bụi trúc xanh tươi tốt đung đưa trong gió.
Năm ngoái cuối năm dương lịch, tuyết rơi khắp nơi đều rất nặng, Bắc Lương càng là như vậy. Năm nay rét tháng ba không bằng dĩ vãng rét buốt khó khăn, chỉ là Từ Phượng Niên sau khi ngồi xuống vẫn không cởi bỏ áo lông. Đào Cẩm Tảo, Đào Hải hai cha con cũng được ban cho ghế ngồi, nhưng rõ ràng là đối mặt vị phiên vương trẻ tuổi uy danh lừng lẫy này, dù là ở trên địa bàn nhà mình, vẫn hết sức câu nệ, ngược lại giống như khách khứa bủn xỉn. Gia chủ Đào thị lớn tuổi là kính sợ, Đào Hải đảm nhiệm huyện úy một huyện ở Yên Chi quận thì là vừa kính nể vừa e ngại.
Rất nhanh liền có một nữ tử tư thái thướt tha bưng trà gừng nóng tới, sau khi để xuống lại đi đến gian phòng nơi hẻo lánh quỳ gối ngồi xuống, khom lưng thành thạo nhanh nhẹn mở ra lồng hộp, đem mười mấy loại hương liệu trân quý đặt ở trước mặt nàng, trên một chiếc bàn án nhỏ bằng gỗ tử đàn. Trên bàn án lúc trước bày biện có điển hình "Chủ tớ ba kiện", một bình một lò một hộp, lò làm chủ, bình hộp làm tỳ.
Từ Phượng Niên hai tay bưng trà gừng uống một ngụm, lập tức khí lạnh tiêu tan mấy phần, thấm vào tim gan ấm áp. Ở khoảng cách nhàn hạ hiếm hoi này, vô thức nhìn về phía nữ tử mang lại cảm giác yên tĩnh tường hòa kia, đại khái nàng chính là loại nữ tử yếu đuối mong manh động lòng người, ăn mặc nặng nhẹ thích hợp, nhưng mà bộ ngực, eo, mông cùng chỗ đầu gối chân, đủ loại đường cong mượt mà không vì quần áo mùa đông mà biến mất. Từ Phượng Niên đương nhiên không đến mức sinh lòng tà ý, càng không có nửa điểm muốn phát sinh chuyện gì với nàng, chỉ bất quá nữ tử xuất sắc như vậy, xác thực là cảnh đẹp ý vui. Từ Phượng Niên là tay chơi sành sỏi trong việc thưởng thức, nói là tông sư cũng không quá đáng, nếu không Thái An Thành cũng sẽ không chạy theo như vịt đối với những bức tranh chữ trước kia bị Bắc Lương thế tử điện hạ đóng dấu "đồ dỏm". Từ Phượng Niên liếc mắt liền biết con lư hương đồng thau kia ra từ tay danh gia "Nam đúc" Hoàng Ủng, lò rất có cổ ý, làm nhạt đi vẻ ngoài tráng kiện, trải qua nhiều năm bảo dưỡng, tản mát ra một loại màu sắc đỏ tươi, như một thanh danh kiếm sạch bóng bắn ra bốn phía. Nếu như không có ngoài ý muốn, bụi lò chính là do Trầm Hương đốt cháy nhiều năm, tích tụ lại mà thành, "Mười năm thắp hương nửa lò tro".
Từ Phượng Niên có chút không yên lòng, tầm mắt một mực dừng lại ở gần cô gái trẻ kia. Đào Cẩm Tảo hiểu ý cười một tiếng, cháu gái lớn nhất của mình nhiều năm như vậy một mực không chịu lấy chồng, làm hại hắn bị một ít thông gia hụt chế giễu là "Đào gia có nữ, đầu cơ kiếm lợi". Không giống với người cha tâm nhãn linh hoạt, Đào Hải thủy chung đang len lén quan sát vị Bắc Lương Vương "lãng tử quay đầu", bởi vì Đào gia có một thân phận ẩn nấp trên danh nghĩa ở Phất Thủy phòng, Đào Hải rất sớm đã tham dự vào việc truyền tin tình báo quân tình gián điệp của Bắc Lương, đặc biệt là U Châu, so với con cháu các tộc lớn bình thường ở Bắc Lương, lòng hiếu kỳ của Đào Hải đối với Từ Phượng Niên phong phú hơn cũng càng sâu sắc hơn.
Từ Phượng Niên thu hồi suy nghĩ, thản nhiên nói:
"Thất lễ rồi."
Nữ tử kia nở nụ cười xinh đẹp.
Từ Phượng Niên nhấp một hớp trà gừng, đặt chén trà xuống, trầm giọng nói:
"Dựa theo tình báo Chử Lộc Sơn lấy được từ Nam triều, nữ đế Bắc Mãng đã sớm cho Lý Mật Bật bố trí một kế hoạch thích khách đi đầu, thế lực giang hồ Bắc Mãng chia làm hai khối, tuyệt đại bộ phận cao thủ cùng tất cả mạt lưu võ nhân đều vào quân đội, mà tầng cao thủ thì giao cho Lý Mật Bật, Đại Đầu Mục gián điệp Bắc Mãng, dùng để ám sát tướng tá biên quân Bắc Lương ta cùng quan lại trong nước. Bọn hắn sẽ không đến phủ đô hộ Bắc Lương của Chử Lộc Sơn tự tìm đường chết, nhưng mà những người như ngươi, Đào Hải, vừa không thể thiếu với Bắc Lương, lại thiếu sự bảo vệ nghiêm ngặt, là mục tiêu ám sát tốt nhất của tử sĩ Bắc Mãng."
Từ Phượng Niên duỗi ngón tay xoay nhẹ chén trà, "Biên ải phía Bắc Lương Châu đều là thành trì quân trấn, phòng thủ kiên cố, đối phương rất khó tìm được cơ hội. U Châu lại phức tạp hơn nhiều, khu vực Hồ Lô Khẩu tuy có mạng lưới dày đặc các Mậu bảo đốt lửa báo hiệu, nhưng dự tính ban đầu chủ yếu là để ngăn cản đại quân Bắc Mãng tiến nhanh, đối phó với những tử sĩ cùng cao thủ giang hồ bí mật này lại lực bất tòng tâm. Dù đại tướng quân Yến Loan cùng tướng quân U Châu Hoàng Phủ Xứng đã phái mười toán kỵ binh tinh nhuệ, khoảng năm trăm người, bắt giết cá lọt lưới ở biên giới, e là vẫn khó có hiệu quả. Chiến trường U Châu thực sự sẽ diễn ra trong nước, vậy nên ưng sĩ Ngô Đồng viện và Phất Thủy phòng ở Du Chuẩn, chủ yếu muốn tiếp cận các quận huyện biên giới như Yên Chi quận. Tuy ưng sĩ Du Chuẩn đã dốc toàn lực, nhưng thực sự tính toán, đến lúc đó chắc chắn sẽ luống cuống tay chân."
Đào Hải liếc nhìn cha mình là Đào Cẩm Tảo, thấy ông gật đầu, bèn nói:
"Vương gia, hạ quan lo lắng nhất là sau khi vào lãnh thổ, Bắc Mãng sẽ chia nhỏ đội ngũ, mỗi đội có một hoặc vài cao thủ nhạc tiêm dẫn đầu. Cho dù bên ta có ưng sĩ Du Chuẩn liều chết báo tin, tử sĩ gần đó lập tức đến bao vây, e sợ đối phương lúc tập kích đã che giấu thực lực, kỳ thực không hề có ý định đánh nhanh rút gọn. Khi đó, chúng ta có thể sẽ chịu tổn thất nặng nề đợt hai. Đến lúc ta hoàn hồn, tập hợp lực lượng chủ yếu chặn đường, chưa biết chừng mũi nhọn của địch lại lặng lẽ ra tay, ta được cái này mất cái kia."
Nói đến đây, Đào Hải ngập ngừng. Từ Phượng Niên cười nói:
"Cứ nói thẳng."
Đào Hải nói thẳng:
"Bắc Lương ta nhân khẩu ít ỏi, loại chiến tranh tiêu hao cao thủ này không có lợi. Đặc biệt là Đạo Đức Tông, Cờ Kiếm Nhạc Phủ, Công chúa Mộ Phần và Đề Binh Sơn, bốn thế lực lớn của Bắc Mãng đều phái tinh nhuệ tham gia, lại thêm nhiều ma đạo kiêu hùng Bắc Mãng thành danh đã lâu cũng theo Lý Mật Bật, bên ta chắc chắn thua kém về số lượng võ đạo tông sư nhị phẩm, tam phẩm. Mà chính những nhân vật này, mới có thể phát huy hiệu quả quyết định trong ám sát và phản ám sát. Lượng lớn khinh kỵ của ta khó mà phát huy tác dụng. Nói khó nghe, có lẽ sẽ bị dắt mũi từ đầu đến cuối, chưa chắc đã tóm được bọn chúng."
Từ Phượng Niên gật đầu nói:
"Thực ra, bên Bắc Mãng có năm nhất phẩm cao thủ, gồm chưởng luật trưởng lão Đạo Đức Tông, Đại Nhạc Phủ của Cờ Kiếm Nhạc Phủ, Niệm Đầu ở lăng mộ công chúa, cùng hai ma đầu nổi danh trên bảng. Có thể nói hoàng đế bệ hạ bên đó đã moi ra toàn bộ gốc rễ giang hồ Bắc Mãng rồi, U Châu chúng ta chính là hòn đá thử vàng đầu tiên của lão phụ nhân kia trong việc chỉnh đốn giang hồ."
Đào Hải và Đào Cẩm Tảo, hai cha con, nhìn nhau, đều thấy được nỗi lo lắng sâu sắc trong mắt đối phương.
Từ Phượng Niên mỉm cười nói:
"Dĩ nhiên, tin tốt là trừ 'Nửa mặt trang' Niệm Đầu kia, những người còn lại chỉ là Kim Cương cảnh và Chỉ Huyền cảnh. Còn về nhị phẩm tiểu tông sư thì phần lớn thuộc Cờ Kiếm Nhạc Phủ, cảnh giới cao thủ này không thấp, nhưng nếu nói về chém giết thật sự, chưa chắc đã hơn được tam phẩm võ phu Bắc Lương."
Đào Hải cười khổ không nói, kẻ địch dù sao cũng mạnh như vậy, khó đối phó rồi, điều này dường như không phải là tin tốt đáng mừng a.
Nơi hẻo lánh, nữ tử quỳ ngồi từ từ khuấy đều tàn hương, cắt trầm hương thành từng miếng nhỏ, xem than và hương cháy tỏa ra vừa đủ vẻ đẹp uyển chuyển, hàm súc. Bởi vì tối nay nói chuyện chắc chắn sẽ không ngắn ngủi, động tác của nàng liền chậm rãi, thong thả.
Đào Hải thận trọng nói:
"Vương gia, hạ quan mạn phép đề nghị..."
Từ Phượng Niên nhanh chóng nói:
"Ngươi muốn Ngô gia trăm kỵ trăm kiếm đến U Châu cứu viện?"
Hơi xấu hổ, Đào Hải gật đầu.
Từ Phượng Niên lắc đầu nói:
"Kiếm sĩ Ngô gia phải ở lại bên cạnh Chử Lộc Sơn để phòng bất trắc, hiện tại còn chưa thể động."
Đào Cẩm Tảo và Đào Hải đều biết lão nhân cụt tay lông mi dài bên cạnh Bắc Lương Vương, chính là kiếm tiên từng một trận thành danh thiên hạ ở Lương Châu thành. Dĩ nhiên đám bọn họ sẽ không nghĩ cao thủ như thế này lại rời khỏi Bắc Lương Vương, mấu chốt là cho dù nhãn lực kém cỏi, cha con họ cũng nhìn ra Bắc Lương Vương dưới mắt rất "kỳ quái", giống như sau đại chiến chỉ thu được một trận thắng thảm tổn thương nguyên khí nặng nề. Nếu đoán không lầm, kiếm tiên lão nhân càng không thể tự ý rời đi rồi. Thực ra Từ Phượng Niên, trong trường hợp có Đạm Thai Bình Tĩnh bên cạnh, rất hy vọng Tùy Tà Cốc có thể ra chút sức, nhưng lão nhân gia hoàn toàn không coi trọng thế cục U Châu, già mà không kính loạn cả lên, nói Đạm Thai Bình Tĩnh ở đâu hắn ở đó, hai người cộng lại cũng hơn hai trăm tuổi rồi, theo lời Tùy Tà Cốc là "Bây giờ còn có thể nhìn nhau vài lần? Dĩ nhiên là có thể nhìn nhiều được một lần là một lần".
Nhưng Từ Phượng Niên dĩ nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, mặc cho thế lực Bắc Mãng tác oai tác quái ở U Châu. Trừ việc điều động Ngô Đồng Viện, Phất Thủy Phòng, cùng cao thủ Thính Triều Các, hắn còn cho Trầm Kiếm Quật chủ Mi Phụng Tiết cảnh giới Chỉ Huyền đến U Châu, phối hợp với Phiền Tiểu Sài, cháu gái của Phiền Bảo Sơn, cựu trấn quốc đại tướng quân Bắc Hán. Người trước cảnh giới Chỉ Huyền, không phải Chỉ Huyền chân nhân của Đạo Đức Tông có thể so sánh được, còn thực lực Phiền Tiểu Sài hiện nay, đối mặt nhị phẩm tiểu tông sư của Cờ Kiếm Nhạc Phủ, dù một đối hai cũng có thể thắng dễ dàng. Với tính cách ngang bướng dị thường của nàng, nói không chừng đối mặt ba người cũng có thể ngọc đá cùng tan. Thêm vào đó luyện khí sĩ Quan Âm Tông đã lặng lẽ đến U Châu, không trực tiếp nhúng tay vào vũng nước đục này, nhưng sẽ tận lực tiếp cận những nhất phẩm cao thủ "Phù dung sớm nở tối tàn" lúc đại chiến, truyền tin tức quân sự cho du chuẩn ưng sĩ gần đó, để U Châu bắn tên có đích.
Trận chiến này, đúng là một trận chiến đẫm máu được tạo thành từ rất nhiều cuộc chiến quy mô nhỏ gần nhau, một khi hai bên gặp nhau, đã định trước không chết cũng bị thương, không có chuyện toàn thân rút lui, so đấu chính là thế lực nào di chuyển nhanh hơn, bí mật hơn.
Đào Cẩm Tảo, Đào Hải chỉ là suy đoán vị Bắc Lương Vương này bị trọng thương, nhưng Bắc Mãng Lý Mật Bật lại biết rõ ràng, bởi vậy Tùy Tà Cốc này lại là một điểm Bắc Mãng muốn âm thầm nhắm vào, theo Từ Phượng Niên thấy, trừ mộ phần nhỏ của vị công chúa kia, Niệm Đầu lại coi Tùy Tà Cốc như địch giả tưởng để chuẩn bị, có lẽ còn có một cao thủ nhạc tiêm ẩn giấu sâu hơn. Đương nhiên, "nhạc tiêm" trong mắt Từ Phượng Niên, đương nhiên không cùng một đẳng cấp với Đào Cẩm Tảo, Đào Hải.
Từ Phượng Niên hỏi:
"Nơi này có bản đồ tình hình U Châu chi tiết không?"
Đào Hải vội vàng đứng dậy đi phòng sách lấy bản vẽ, mang về một chồng lớn, vừa có bản vẽ cương vực U Châu, cũng có bản vẽ quận huyện, trải tấm bản đồ tình hình toàn U Châu lớn nhất ra bàn, sau đó để riêng bốn năm tấm nhỏ. Những thứ này không phải ai cũng dám cất giấu, một khi quan phủ phát hiện, chắc chắn sẽ bị bắt vào tù ăn cơm nhà nước. Từ Phượng Niên đứng dậy, Đào Cẩm Tảo cùng Đào Hải cũng vội vàng đứng lên, Từ Phượng Niên cẩn thận hỏi về sự phân bố tử sĩ ở các quận huyện của U Châu, muốn tra rõ bổ khuyết. Ba người thỉnh thoảng nói về địa hình các quận huyện, Đào Hải kinh ngạc phát hiện vị phiên vương này ngay cả địa lý mà rất nhiều người địa phương ở Yên Chi quận cũng không nói rõ cũng nắm rõ như lòng bàn tay, đối với quân lính đóng ở các nơi cùng giáo úy lĩnh quân lại càng nói vanh vách, thậm chí cả lý lịch và tính cách trị quân của những võ tướng chỉ có phẩm trật thất phẩm cũng rõ mồn một, Đào Hải khó tránh khỏi nghi ngờ ngay cả huyện úy nhỏ bé như mình cũng khó thoát khỏi pháp nhãn, nhất thời không dám lơ là, chỉ sợ để lại ấn tượng không tốt cho vị phiên vương trẻ tuổi.
Ba người trò chuyện ròng rã hai canh giờ, cô gái trẻ tuổi kia ngoài việc thêm hương, thêm trà, thêm nến, vẫn ngoan ngoãn quỳ gối ngồi ở nơi hẻo lánh.
Nàng tên là Đào Đàn Hương, nàng không phải vì Bắc Lương Vương mà cố ý lấy lòng như vậy, kỳ thực nàng đã bắt đầu chú ý tới Từ Phượng Niên từ rất sớm, khi đó hắn vẫn chỉ là vị thế tử điện hạ nổi tiếng ăn chơi trác táng. Cha của Đào Đàn Hương là Đào Huyền Long bỏ ra số tiền lớn mua một bức danh họa từ phủ Bắc Lương Vương, là bức " Long Cung cung nữ " của Tây Thục quốc tiền triều, khi nàng nhìn thấy hai chữ triện cực lớn "Đồ dỏm", lúc đó liền há hốc mồm, trên đời còn có kẻ hoang phí đến thế? Những nhà nho danh tiếng mỗi lần mở sách thưởng thức đều sẽ giữ tâm thế thành kính chiêm ngưỡng danh họa, nhất định sẽ lưu truyền đời đời, chỉ cần bảo quản tốt, biết đâu năm trăm năm thậm chí ngàn năm sau vẫn sẽ được người ta đặt trên bàn thưởng thức, tên này chẳng lẽ không sợ vì hai chữ đó mà mang tiếng xấu muôn đời sao? Về sau, nàng có chút bực bội, chỉ cần là tranh chữ bị vị thế tử điện hạ này đóng dấu "Đồ dỏm" đều bảo cha không tiếc tiền mua về, nói cũng buồn cười, lúc đó Đào Huyền Long chỉ là quan tòng thất phẩm lại bỏ tiền ra trắng trợn thu mua "Đồ dỏm", bởi vậy được thái thú Yên Chi quận Hồng Sơn Đông "làm quan có đạo" nhìn với con mắt khác, cảm thấy người này là nhân tài, nhất là sau khi thế tử điện hạ trở thành Bắc Lương Vương, Đào Huyền Long lại một lần nữa được đề bạt đặc biệt.
Đào Đàn Hương dần dần, liền lặng lẽ cất giấu không dưới ba mươi bức tranh chữ do Từ Phượng Niên đóng mộc ký tên, chúng không hẳn đều là đồ tầm thường, giống như những "Tác phẩm viết vội" tuyệt vời hiện đang được các đại gia trong kinh thành lén lút săn đón của Từ Phượng Niên, còn có một phương ấn mộc giản dị sinh động giống như chữ triện, mà bức " quả sơn trà " trên tử mẫu ấn, càng khiến người ta nhớ mãi không quên.
Thế là Đào Đàn Hương chậm rãi cảm thấy mình đã quen biết người đàn ông này từ rất lâu rồi.
Nàng biết rõ từng tin tức về hắn trong những năm này, từ giang hồ Ly Dương, từ triều đình kinh thành, từ quan trường Bắc Lương truyền đến.
Nàng hai tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn người đàn ông không hề có nửa điểm khí thế khinh người, mỗi một lần hắn nhíu mày suy tư, mỗi một lần hắn mỉm cười ấm áp, nàng đều tỉ mỉ ghi nhớ, tựa như đang cất giữ một loại trân phẩm.
Qua thêm một canh giờ, Từ Phượng Niên cười để Đào Cẩm Tảo lớn tuổi đi ngủ trước, tiếp tục trò chuyện với Đào Hải, chủ đề cũng rộng hơn, không còn giới hạn ở U Châu hay Bắc Lương nữa, mà bao quát cả chính sự quân sự của Ly Dương và Bắc Mãng, cùng phong tục tập quán của hai vương triều. Gia chủ Đào thị trước khi rời đi đã đến chỗ cháu gái Đào Đàn Hương, bảo nàng pha trà và chuẩn bị chút bánh ngọt điểm tâm. Vì vậy, sau khi dời sang chiếc giường nhỏ bên cửa sổ nói chuyện, nàng ngồi giữa Bắc Lương Vương và thúc thúc Đào Hải, có vẻ hài hòa thú vị như thế chân vạc.
Cùng ngày, Đào Hải vẫn còn rất tỉnh táo bèn đứng dậy cáo từ, hắn xin Bắc Lương Vương cho phép Đào Đàn Hương đi dạo chơi cùng hắn trong phủ đệ của Đào gia, Từ Phượng Niên mỉm cười gật đầu đồng ý.
Hai người tản bộ đến thư lầu Đào gia, giữa hai người luôn giữ khoảng cách hai vai, không có bất kỳ cảm giác xa gần nào.
Từ Phượng Niên áy náy nói:
"Đào tiểu thư vất vả rồi."
Nàng lắc đầu cười nói:
"Không vất vả, chỉ là tổ phụ có thể sẽ hơi thất vọng, nhưng ta không thất vọng, rất thỏa mãn rồi."
Từ Phượng Niên hiểu ý cười, cũng thẳng thắn nói:
"Ngươi cũng không lo ế, bây giờ ở Lương, các sĩ tử tuấn tú rất nhiều, người có phẩm chất học vấn tốt cũng không ít."
Đào Đàn Hương ừ một tiếng, đến gần thư lầu, nói:
"Người đời sưu tầm sách coi trọng phiên bản và chất lượng, ví dụ như sách vở khắc gỗ tinh xảo bản dâng, thì có giá trị trăm lượng bạc một tờ, một bộ ngàn vàng, nhưng thư lầu nhà chúng ta không cầu điều này, tổ phụ cảm thấy không gì bằng lời dạy của các bậc tiên hiền trên sách, thà mua một trăm bộ sách bình thường còn hơn bỏ ngàn bạc mua một bộ bản dâng, vì vậy số lượng sách trong thư lầu này cũng không ít hơn những thư lầu lớn khác, hơn nữa nếu có người đến mượn sách xem sách, đều không hề trở ngại."
Từ Phượng Niên gật gù:
"Ta nghe nói Đào gia các ngươi còn lo liệu toàn bộ ăn ở cho những hàn sĩ cầu học, rất hiếm có. Phong trào sĩ tử Bắc Lương cõng tráp du học kém xa trước kia, nhưng nhờ có Đào gia các ngươi, Yên Chi quận không thua kém gì Giang Nam."
Đào Đàn Hương ôn nhu nói:
"Cha ta từng nói, một gia đình giàu có phát triển không ngừng, giống như một người da thịt đầy đặn, nhưng nếu dương khí quá thịnh mà không điều trị, ắt sẽ có ngày tổn thương tạng phủ, vì vậy nhà chúng ta năm này qua năm khác cứu trợ thiên tai, cho mượn sách và đối xử tử tế với láng giềng, đều là một cách chữa trị nhất định, chữa bệnh không thể đợi đến lúc nguy kịch mới mất bò mới lo làm chuồng."
Từ Phượng Niên trêu ghẹo:
"Chỉ bằng câu nói này, cha ngươi có thể làm một vị quận thủ dư dả rồi."
Từ Phượng Niên đi về phía cổng lớn dinh thự họ Đào, khi bước qua ngưỡng cửa liền nói với Đào Đàn Hương:
"Ngươi về trước đi, con gái thức khuya rất hại, ta còn muốn đi chỗ tấm bảng làng bên kia với mọi người."
Nàng nheo mắt cười tươi rạng rỡ, giọng nói trong trẻo:
"Không sao đâu, ta rất muốn biết dưới gầm trời này ai có thể khiến Bắc Lương Vương phải chờ đợi."
Từ Phượng Niên chỉ cười.
Hai người đứng dưới một tấm bảng làng.
Không biết chờ đợi bao lâu, cuối cùng ở phía xa cũng xuất hiện một cỗ xe ngựa cùng một đội hơn trăm kỵ binh bạch mã nghĩa tòng.
Đào Đàn Hương quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy hắn mỉm cười.
Nàng thấy hắn nhanh chóng tiến lên đón, nàng không đi cùng, chỉ đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng hắn càng đi càng xa.
Xe ngựa cùng đội kỵ binh dừng lại ngay ngắn, Đào Đàn Hương thấy từ trên xe ngựa bước xuống một cô gái trẻ tuổi với dung nhan khó thấy rõ.
Từ Phượng Niên nhìn cô gái chạy từ vương phủ Lương Châu tới, ôn nhu hỏi:
"Có lạnh không?"
Nàng lắc đầu.
Một kỵ sĩ trong số những bạch mã nghĩa tòng đến cùng lại có vẻ mạo phạm khi không xuống ngựa, chỉ chạm mắt với Từ Phượng Niên rồi gật đầu, sau đó quay đầu ngựa, thúc ngựa rời đi.
Kỵ sĩ này không đeo đao cũng không mang nỏ.
Chỉ có một cây thương sắt nặng nề.
Nhưng chỉ với một người một ngựa một thương này.
Cả U Châu đều rối loạn.
Từ Phượng Niên xin một con chiến mã từ bạch mã nghĩa tòng, trước tiên bế nàng lên ngựa, sau đó tự mình lên ngựa, ôm nàng, hai người cùng cưỡi một con ngựa.
Từ Phượng Niên áy náy nói:
"Trước đây đã hứa với ngươi sẽ cùng ngắm cảnh Bắc Lương."
Nàng tựa vào vòng tay ấm áp của hắn, không nói gì.
Từ Phượng Niên thúc ngựa, phi nhanh dọc theo con đường mà bạch mã nghĩa tòng đã đi tới.
Xung quanh chỉ còn hai người một ngựa, cô gái dung mạo rạng rỡ đưa hai tay lên che miệng, cười trẻ con:
"Từ Phượng Niên mang Lục Thừa Yến cưỡi bạch mã đến Bắc Lương rồi!"
Bạch mã đến Bắc Lương.
Nghìn dặm nhanh như gió!
Bạn cần đăng nhập để bình luận