Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 402: Đông Tây Nam Bắc (2)

Tiểu hòa thượng hơi do dự: "Chuyện này, vẫn không được lắm? Lão Phương Trượng thấy ai mà không nói được được được, nửa năm trước đại hòa thượng ở Thiên Trúc đến nói muốn xây chùa thuyết pháp, lão Phương Trượng không nói hai lời đã đồng ý, mang miến đất mà Tuệ Nhàn phương trượng thèm rất nhiều năm nay cho bọn họ, còn có tháng trước Lâm sư thúc nói muốn hoàn tục, không muốn làm hòa thượng nữa, muốn xuống núi làm đồ tể, ăn thịt uống rượu, chuyện lớn như vậy mà lão Phương Trượng chỉ cười ha hả nói làm được, làm được, còn có hai ngày trước Vĩnh Pháp sư đệ mới tám tuổi, chạy vào thiền thất của lão Phương Trượng, nói không cho nó đường để ăn thì nó sẽ đi tiểu ở đó, lão Phương Trượng cũng đồng ý."
Tăng nhân áo trắng vân đạm phong khinh ồ một tiếng, hỏi ngược lại:
"Đông Tây nói ngươi đi, vậy ngươi có được hay không?"
Ánh mắt của đần Nam Bắc lập tức sáng lên, nhếch miệng ngu ngơ cười nói:
"Ta thấy được."
Tăng nhân áo trắng tức giận nói:
"Vậy ngươi còn lải nhải cái gì, ngươi đi xem Đông Tây giúp ngươi sắp xếp hành lý đi, khuê nữ của ta còn chưa từng đối xử tốt với ta như vậy, thấy ngươi là phiền lòng, đi đi đi."
Tiểu hòa thượng thầm nói:
"Sư phụ lại không xuống núi đi xa."
Thấy sư phụ trừng mắt, đần Nam Bắc bội nhấc cái mông khỏi ghế nhỏ, tung chân chạy về hướng căn nhà tranh đơn sơ kia, lúc y chạy, bộ cà sa của giảng tăng bị sư nương giặt đến vô cùng sạch, hai ống tay áo rộng chậm rãi phiêu diêu, không dính bụi trần.
Tăng nhân áo trắng nhắm mắt lại, lười biếng nói: "Sư phụ đi một chuyến mấy vạn dặm, mang đường phải đi cả đời đều đi hết."
Căn nhà tranh có ba gian phòng, phòng của đần Nam Bắc sát vách Lý Đông Tây, trong phòng nhỏ ngoại trừ một giường, một bàn, một ghế, một thanh đăng, lại thêm mấy bộ kinh phật trên bàn ra thì cũng không còn thứ gì dư thừa, đây so với phòng của sư phụ, sư nương loạn thất bát tao nồi, bát, bầu, bồn, và mấy đồ chơi vụ vặt lẻ yếu thích trong phòng của Lý Đông Tây hình thành chênh lệch rõ ràng. Lý Đông Tây ngồi trên chiếc giường chật hẹp, chăn bông gấp chỉnh tề, đang lật qua lật lại giày vò sợi đay của bọc hành lý giản dị, kỳ thật cũng chỉ có mấy bộ y phục để thay giặt nhưng nàng nhét một số đồng tiền và bạc vụn đòi hỏi tử mẫu thân, một nửa là cho đần Nam Bắc mua kinh phật, còn một chút thì nhờ y xuống núi mua chúa son phấn bột nước hàng đẹp giá rẻ, tiểu thuyết tài tử giai nhân, hộp khắc hoa, nàng đang lo số tiền này có đủ tiêu hay không đây, nhướng mày lên, thần thái đó không khác gì cha của nàng. Ngô Nam Bắc thấy thì không lên tiếng, chỉ âm thầm vui mừng.
"Ầy, đần Nam Bắc, xâu tràng hạt tử đàn này là Từ Phượng Niên tặng cho ta, ngươi cầm đi. Hắn nói hành tẩu giang hồ phải chú ý dáng vẻ, nếu không thì sẽ có rất nhiều gia hỏa mắt chó coi thường người khác. Nói trước là cho ngươi mượn, không phải tặng cho ngươi."
"Sư phụ thấy sẽ không vui, bình thường sờ ngươi cũng không cho sư phụ sờ một chút. Vì thế sư phụ đã ghi Thế tử điện hạ vài sổ sách ghi hơn mấy trăm đao."
"Nam Bắc chết, vậy cuối cùng ngươi có muốn hay không? !"
"Muốn!"
"Đi ra ngoài phải tiết kiệm tiền một chút, biết không? Số bạc trong túi này, ừm, nếu ngươi mua sách không đủ tiền thì mua ít son phấn bột nước chút là được, dù sao ngươi ăn nói vụng về, cũng không biết cò kè mặc cả, chắc là phải bị làm thịt rồi, dù sao son phấn ở dưới chân núi cũng tàm tạm."
"A."
"Đần Nam Bắc, chớ cùng ta a, số tiền này mỗi người một nửa, nói xong. Không cho phép ngươi mang tất cả tiền mua hết son phấn bột nước cho ta, nhớ chưa? !"
"A.!
"A cái đầu quỷ ngươi! Còn có ta nói cha ta sao chút lá trà cho ngươi, đến Long Hổ Sơn, gặp người khác thì tặng lễ, thêm gương mặt tươi cười, hòa thượng nhà chúng ta ra ngoài đều phải khí độ lớn như cha ta vậy. Nhưng mà nếu ngươi bị người ta đánh thì đừng mạnh miệng, tranh thủ chạy về nhà, ta nói với cha một tiếng để ông ấy giúp ngươi trút giận!"
"Đúng vậy, ta biết nặng nhẹ."
"Còn một chuyện, ngươi đừng quên nha, nếu vô tình gặp được Từ Phượng Niên, nhất thiết phải nhớ mời hắn đến nhà chúng ta chơi."
"Nhất định."
"Đến lúc đó Từ Phượng Niên lên núi, ngươi giúp cha ta hay là giúp Từ Phượng Niên?"
"Giúp ngươi thôi."
"Ngươi lặp lại lần nữa!"
"Giúp Từ Phượng Niên."
"Vậy còn tạm được."
Tăng nhân áo trắng nằm trên ghế mây, nghe trong phòng tiểu đả tiểu nháo thì không khỏi nhớ lại một mùa đông ở rất nhiều năm trước, y từng ở trong một hẻm nhỏ của kinh thành nếm một món bột mì nấu đặc, do một loại cây trồng có thể nuôi người được mài thành, món bột mì nấu đặc nóng hổi, nhẹ nhàng lay động, lại ở trong một chén sứ nhỏ dập dờn, phương pháp ăn cũng có một chút nghèo, đưa miệng đến mép chén uống từ từ, xoay chén nhỏ, như vậy, vào miệng nóng mà không bị bỏng lưỡi, món bột mì nấu đặc trong chén cũng không nhanh nguội, ngũ tạng lục phủ không chỗ nào không ấm áp. Dưới mái hiên phố lớn ngõ nhỏ treo đầy băng như trùy, có thể uống một tô bột mì nấu đặc thì thân thể ấm áp, lòng cũng ấm áp. Đương nhiên thứ khiến y cảm thấy ấm áp nhất trong giá rét là một nữ tử ngồi bên cạnh, nhìn không đẹp, đầu óc không quá lớn, có chút điều ngoa, nhưng trong đại thiên thế giới, trong biển người mênh mông, kinh thành to lớn, muôn người đều đổ xô ra đường, mấy chục vạn người, y không nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ, không nhìn thấy vương hầu công khanh chỉ nhìn thấy mỗi nàng. Nếu so y với rất nhiều người đời đều muốn kính Phật lễ Phật thì trong lòng không thẹn, xứng đáng cạo đi ba ngàn sợi phiền não. Y chỉ cảm thấy không đảm đương nổi những ánh mắt sùng kính kia, xem y như thần minh, thế là lúc cùng nàng đi uống bột mì nấu đặc, còn có lúc nàng lấy tiền ra tính tiền, y hơi đỏ mặt.
Củi gạo dầu muối, cơm rau dưa, rất tốt.
Tức phụ nói kinh thành có quá nhiều nữ tử không biết xấu hổ, không cho phép y đi nữa, không đi thì không đi.
Tăng nhân áo trắng cười cười, mở mắt ra nhìn mặt trời lên cao, tự nhủ:
"Cũng già rồi."
Nữ tử đang phơi y phục thính tai, cả giận nói:
"Lại có tiểu hồ ly tinh nhà nào không biết xấu hổ đến dụ dỗ ngươi sao?"
Tăng nhân có dáng người cao lớn dị thường vội đứng dậy, chạy đến phụ phơi y phục, cười tủm tỉm nói:
"Tức phụ, ta đến ta đến."
Bạn cần đăng nhập để bình luận