Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 137: Ăn cướp ! (2)

Lão Kiếm Thần cười khoa trương: "Lời này thật có học vấn, lão phu nghe rất vừa tai."
Khương Nê không ý thức liếc nhìn bộ ngực đồ sộ và đầy đặn mà Ngư Ấu Vi đã che kín, lại cúi đầu nhìn xuống ngực mình, có chút nản lòng.
Lữ Tiền Đường bước vào sân và nhẹ giọng nói: "Điện hạ, có địch tập kích. Hơn ba mươi người, đều là giặc cỏ trong rừng. ".
Chỉ cần Thế tử điện hạ ra lệnh, Lữ Tiền Đường có thể giết đám thổ phỉ dù chết xuống hỏi Diêm Vương vẫn không biết mình chết như thế nào.
Nhưng Từ Phượng Niên cười nói: "Đều dẫn dụ đến đây đi." Lữ Tiền Đường, còn có Dương Thanh Phong so với quỷ còn giống quỷ hơn, không được lộ diện, chú ý đừng dọa bọn chúng sợ, Dương Thanh Phong cùng lúc đi thông báo cho Ninh Nga Mi một tiếng, Thư Tu, ngươi ở lại, tại chỗ đợi lệnh. ".
Mười mấy nam nhân cường tráng dũng mãnh xông vào trong viện, những người còn lại chỉ có thể chen chúc ở cửa dò xét , bọn chúng đều men theo ánh lửa chạy tới, hiếm có hôm nay mới bắt gặp dê béo, dạo gần đây khách hành hương lác đác, bắt được nhóm người này làm bọn chúng cười như được mùa, trợn to mắt nhìn vào, không hẹn mà cùng nuốt nước bọt, công tử trẻ tuổi ngồi giữa bậc thềm trông như con cái nhà quan lại, tệ nhất cũng là con nhà phú hào địa chủ đến từ Ung Châu. Lão già xấu xí nằm ăn thịt cùng lão đạo sĩ không cần để ý, những người còn lại đều tuyệt đẹp. Cô gái đẫy đà ôm con mèo trắng có dáng người thật sự quá ngon, tiên nữ cũng không khác gì thế này! Cô hầu gái nướng thịt kia ăn mặc như một cô gái nhỏ, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn, hai chân nhỏ khép lại thật mê người, nhìn vào không thấy khe hở, non trẻ! Trước mặt gần nhất còn có người phụ nữ hơi đứng tuổi tựa như hồ ly tinh, người đọc sách có câu nói thế nào nhỉ, đúng rồi, là quyến rũ gợi cảm!
Tên nam giới ở cửa sức lực hơi yếu nên đứng vẫy cờ kêu gào cổ vũ chứ không xông vào cướp, nhìn gã như sắp phát điên rồi, dùng sức đẩy mạnh mới có thể chen vào, dáng dấp lùn tịt đứng đó nhảy nhót, nguyện xin được nhìn thêm vài lượt. Cô nương xinh đẹp non mềm như vậy làm sao có thể chống đỡ tới lui bọn lão đại, lão nhị chà đạp, đến phiên gã liệu còn có phần hưởng sao? Ba người trong sân, cả đời này gã còn chưa có may mắn nhìn thấy ai xinh đẹp như vậy, đừng nói chi là chạm vào họ, thậm chí là đè lên người họ, một phần ngàn vạn nhỡ không may mấy vị đương gia muốn các nàng làm áp trại phu nhân, chẳng phải xong đời sao?! Nếu không phải còn có sự xuất hiện của công tử con nhà giàu, đạo sĩ mũi trâu cùng ông già gầy như que củi mặc áo lông cừu ở đây, bọn chúng còn ngỡ rằng là tiên nữ giáng trần.
Tên đại đương gia vác cặp rìu Tuyên Hóa rỉ sét cười dữ tợn: “Không biết Âm Dương Đình ở núi Thanh Thành sao?”
Từ Phượng Niên vẻ mặt ngây ngô vô tri nói: "Biết, dưới đình là dương gian, dưới đình là âm phủ, khí hậu dứt khoát không giống nhau, trước đây ở trong đạo quán ta có nghe người ta nói chân núi có dông tố, trên núi trời lại có nắng."
Nhị đương gia là một kẻ hèn mọn thô bỉ nhìn như khỉ, còn gầy hơn lão Kiếm thần, hấp ta hấp tấp, chui người nhảy lên phía trước, dự định đưa bàn tay bẩn thỉu sờ ngực Thư Tu. Thư Tu đáng thương không xác định rõ ý tứ của Thế tử điện hạ, chỉ đành giả vờ hoảng sợ, lùi lại hai bước nhỏ, vừa vặn tránh thoát bàn tay dơ bẩn của con khỉ.
Không may thay, Thư Tu là người không có địa vị nhất trong sân này, có thể coi như người ngoài, ở ngay gần bọn giặc cướp, không chỉ ngửi thấy mùi mồ hôi của toán cướp dã nhân này, mà còn ngửi thấy mùi hôi nách kinh khủng của con khỉ gầy, nhìn về phía Thế tử điện hạ vẫn thờ ơ. Thư Tu cảm thấy cực chẳng đã, nàng chỉ hy vọng Thế tử điện hạ mau chóng hết hứng thú chơi đùa với loại mèo, khỉ này, nàng thật sự không muốn cùng bọn chúng đứng chung một sân, trước đây thân làm vu nữ phải tinh thông một ít vu thuật, dễ dàng có thể khiến chúng sống không bằng chết, ném một số ngũ độc trùng được nuôi dưỡng đặc biệt vào bụng chúng, ăn sạch nội tạng của chúng từng chút từng chút một, hoặc đảo ngược kinh mạch của chúng, toàn cơ thể chúng sẽ sôi lên và nổ tung, không phải bọn chúng đầu đầy dâm uế sao, trên người nàng có một loại mị dược, không phải là lòng dạ Bồ tát, mà là sau khi bọn chúng sử dụng mị dược sẽ ném vào lồng cùng gấu ngựa, khỉ hoang những loài súc sinh, đợi đến khi bọn chúng tỉnh táo la mắng, Thư Tu có thể đảm bảo rằng trên người chúng sẽ nứt ra một lỗ lớn.
Từ Phượng Niên ôm chầm Ngư Ấu Vi, cọ cọ lên gò má xinh đẹp mịn màng với chiếc cằm đầy râu, và cười hỏi: "Vậy các ngươi là ăn cướp?"
Câu hỏi ngớ ngẩn này, khiến ngay cả Khương Nê cũng cảm thấy thật mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận