Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 619: Hắc bạch mua thái bình

Nữ đế có khuôn mặt già nua, từ nét mặt có thể mơ hồ nhận ra lúc còn trẻ chắc chắn là nữ tử tuyệt mỹ, bên cạnh thân không có người dìu đỡ hầu hạ, cô đơn đứng ở trên bậc thang, lạnh lùng nhìn Thái Bình Lệnh năm đó tức giận rời khỏi Bắc Mãng. Trầm mặc hồi lâu, bà cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, mở miệng nói:
"Dựa theo yêu cầu của ngươi đều đã sắp xếp ổn thỏa đáng trong cung, bắt đầu được chưa?"
Lão nho sinh cũng không khách khí, đi lên bậc thang đầu tiên, tháo xuống rương sách, giơ tay lên.
Gần hai trăm cung nữ và thái giám cầm cuộn tranh bằng gấm lần lượt nối đuôi tiến vào, ở hai bên trái phải sân rộng quỳ gối thả cuộc tranh gấm, cúi đầu đi lùi lại, mỗi người kéo một góc cuộn tranh, không ngoại lệ, đều lưng đối lưng tiếp xúc ở trung tâm sân rộng.
Nữ đế chợt hí mắt, nhìn về phía sân rộng.
Trăm cuộn tranh gấm lớn.
Là bản đồ của hai triều Bắc Mãng cùng Ly Dương, chi tiết đến mức bao gồm mỗi một tòa quân trấn mỗi một cái con sống mỗi một tuyến đường huyết mạch.
Thiên hạ đều ở dưới chân ta.
Vì vậy nữ đế vô thức bước ra bước đầu tiên, đi tới bậc thang thứ tám, đứng trên cao nhìn được xa, nhưng dã tâm của bà bắt đầu từ ngày đầu tiên lúc tiến cung, đâu chỉ là nhìn không mà thôi?
Giang sơn cẩm tú của hai triều.
Rộng lớn mạnh mẽ.
Sơ đồ địa lý của Bắc Mãng vương triều được viết bằng màu trắng trên nền đen, lãnh thổ quốc gia của Ly Dương vương triều được viết bằng màu đen trên nền trắng.
Một bộ bàn cờ một ván cờ.
Đen trắng giằng co.
Nữ đế mỉm cười nói:
"Thái Bình Lệnh xưa nay rất giỏi đánh cờ, hôm nay lại muốn cho trẫm một ván suy diễn? Muốn trẫm cùng ngươi đi trên giang sơn này?"
Lão nho sinh không trả lời, đợi đám nữ quan thái giám mồ hôi đầm đìa lặng lẽ rời khỏi sân rộng, mở ra rương sách, cầm lấy một cây gậy trúc cùng mấy khối than đen, đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu lên nói:
"Bệ hạ tạm thời không cần xuống thang, hôm nay để cho ta trước tiên nói một chút về thiên thời địa lợi nhân hoà. Ngày mai nói tỉ mỉ địa lý nhân trị quân lực phong tục mà mấy năm nay ta thấy được tại trung nguyên Xuân Thu. Ngày thứ ba nói về biên cảnh giữa hai triều, giải quyết nhu cầu cấp thiết. Ngày thứ tư nói về những vấn đề cụ thể của triều ta, làm sao có được sĩ tử dân tâm. Ngày thứ năm nói làm sao diệt Bắc Lương chiếm Tây Thục nuốt Nam Chiếu, ngày thứ sáu nói chĩa mâu thẳng vào thành Thái An, cuối cùng bình thiên hạ. Ngày thứ bảy, lại nói cách để thống trị giang sơn."
Mặc dù Nữ đế đã trải qua nhiều gian khó thăng trầm, nghe được ngôn ngữ dũng cảm như muốn nuốt chửng thiên hạ như thế, cũng sửng sốt một chút.
Nàng đi xuống một bậc thang, cũng học Thái Bình Lệnh lão nho sinh ngồi dưới đất.
Lão nhân trước tiên đặt cục than sẽ dùng để hoàn thiện sau này, hai tay chống trên cây trúc từng dùng để du sơn vượt sông, sớm đã vuốt nhẵn bóng, nhìn về phía sân rộng, bình tĩnh nói:
"Hoàng Long Sĩ có lời thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp hợp lâu tất phân, sâu đến lòng ta. Xuân Thu sơ định, Ly Dương vương triều diệt đi tám quốc, lấy thế thắng mệt bắc chinh triều ta, nhìn như thế không thể đỡ, nhưng sau bao nỗ lực cũng không thành, nhân lực có hạn, quân đội mệt mỏi của Ly Dương đành quay về. Bắc Mãng tuy nói là lấy sức nhàn đánh địch mệt mỏi, nhưng khi đó bệ hạ vừa mới đăng cơ cửu ngũ, triều cục bất ổn, vẫn không tiếc lấy thân lao vào nguy hiểm, không dễ gì mới giành được kết cục không thắng không thua. Thật ra lúc đó thiên thời vẫn ở phía bên Ly Dương, chẳng qua địa lý địa hình của Bắc Mãng khác xa vùng Trung Nguyên, khiến bốn mươi vạn giáp sĩ không quen thủy thổ, cộng thêm Ly Dương tiên đế kiêng kỵ Bắc Lương Từ Kiêu đã lâu, rất sợ Bắc Lương thiết kỵ lấy thế hổ nuốt lang, sau đó diệt Bắc Mãng, năm đó Từ Kiêu đã sắp thành sự, dù sao người dân Bắc Mãng sùng võ không phải sùng văn, nếu như Bắc Lương chiếm giữ có thể có đủ tài phú để tự lập, lại thu hết bắc địa vào trong túi, song nam bắc giằng co như vậy, mới tính ổn định. Vì vậy Ly Dương tiên đế đưa một phong mật chỉ, để ép Từ Kiêu lui binh, ký hiệp ước cùng Bắc Mãng, không phải là một nước đi thông minh cũng không phải là một nước đi ngu ngốc. Lúc này mới tạo tạo thế chân vạc Ly Dương Lương Mãng. Đây cũng là đạo lý đầu tiên mà ta muốn nói với bệ hạ: Thiên thời chung quy không bằng địa lợi, địa lợi thì không bằng nhân hòa."
"Chỗ dựa của một quốc gia, không phải vị trí hiểm yếu, mà ở lòng người. Lòng người cũng không phải đơn giản là dân tâm, bách tính từ xưa theo thời thế, coi trọng lại cũng không mù quáng. Xuân Thu sĩ tử dựa vào Bắc Mãng, với Bắc Mãng mà nói, càng là phúc họa liền kề, phải thật cẩn thận."
"Cựu thần du lịch tại các quốc gia trung nguyên, ghi nhớ 2.643 người đặc biệt, ai cũng có đặc điểm riêng, mời bệ hạ tìm nữ quan ghi lại vào sách."
Bạn cần đăng nhập để bình luận