Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 123: Thiên Sư phủ thượng Tiểu Thiên Sư (3)

Trên bờ hai vị phu nhân mạo mỹ sáng sớm đã bị người mời về trạch viện nhìn mà nói không nên lời, trong hai nàng có một vị hơi lớn tuổi, thiếu phụ phong vận, là nữ tử sĩ tộc Ung châu, một vị mới nhập Phủ không bao lâu, mới 28 cái xuân xanh, đừng thấy tuổi còn nhỏ, thân hình phát triển sớm nên chỗ nào cần to đã to rồi, là một người đẹp động lòng người, lai lịch thân phận của nàng càng không cần nhắc, chỉ là chủ nghĩa lãng mạn phóng túng của văn nhân, ở trong vương triều vẫn bị đám dân buôn sai dịch bàn tán về việc thích nói nhiều, tài tử giai nhân, qua thêm một ngàn năm nữa cũng là chuyện tốt, vị đại văn hào nào bên người không có vài hồng nhan tri kỷ trong phòng thì sướng còn ngoài thì có thể vẻ vang mặt mũi?
Đọc sách nha, có thể đọc tới hàng ngàn giờ, nhưng đọc đến lôi mỹ nhân lên giường mới thật là bản lĩnh.
Đáng tiếc lời này với thế tử điện hạ đang nướng ngan, không thể coi là thật.
Đừng nói tay nghề nướng ngan khiến cho hai vị phu nhân trợn mắt hốc mồm, Từ Phượng Niên dù nướng nướng cá khoai lang đều rất thành thạo, ngoại trừ giày vò đám văn nhân nhã sĩ ham mê nuôi ngan, sáng sớm còn cho người dẫn Ngụy gia gia đi đào viên tìm tới đào tốt, dường như muốn làm cho Tấn tam lang vuốt mông ngựa vuốt lên tới vó ngựa. Thanh Điểu lấy ra mấy xấp thục Tuyên, Từ Phượng Niên giao ngan nướng cho Khương Nê, lại để cho nàng kiếm được hơn mười văn tiền, rút ra một tờ giấy lớn để lau tay, hai vị phu nhân thấy thế thì tiếc vô cùng, tam lang không keo kiệt tiền tài, duy chỉ có chung tình đối với mấy nhã vật này, song vị này thì rất khác.
Từ Phượng Niên nhìn vị phu nhân tuổi hơi lớn nên ngực mông đương nhiên cũng lớn hơn, cười tủm tỉm hỏi: “Thục tuyên này có lai lịch thế nào? Trước đây chưa từng thấy, dùng rất êm tay, phu nhân nói cho bản thế tử một chút. ".
"Hồi bẩm thế tử điện hạ, giấy Tuyên Thành này gọi Lan Đình tuyên, là phu quân của tiện thiếp đích thân đi bên Tây Thục tuyển chọn vỏ của cây thanh đàn, giao cho một vị đại tào hộ mấy đời bản địa chế ra giấy, khởi điểm tuần hoàn cổ pháp, tạo nên trang giấy nhưng không bị trọng bút, phu quân không ngừng thay đổi, chất liệu sợi gai dầu được thêm vào bột tre nguyên chất, lúc này mới có Lan Đình tuyên in dấu 'Lan Đình giám chế', trắng như tuyết, mềm mại như bông, giờ đám sĩ tử Ung châu đều yêu thích giấy Tuyên Thành này, ngay cả châu Mục đại nhân cũng ca ngợi nó rung như lụa mịn mà không nghe thấy tiếng động." Thiếu phụ chung quy là thiếu phụ, can đảm hơn rất nhiều so với tiểu phu nhân, tuy nói nữ tử lớn tuổi, ít như ngây thơ tươi mới tuổi trẻ, nhưng như rượu lâu năm được ủ lâu năm, được nam nhân điều giáo, từng chút từng chút lên men, có mùi vị khác.
Từ Phượng Niên hí mắt nói: “Phu nhân, thật là trắng như tuyết, mềm mại như bông? ".
"Cũng không hắn thế, nếu thế tử điện hạ không tin, thử qua là biết. " Thiếu trông thần sắc hoang mang, chỉ là nghiêng đầu cố ý không nhìn Từ Phượng Niên, nhìn chằm chằm mấy xấp thục Tuyên, ánh mắt đa tình, dường như không phải là phản ứng sợ hãi khi bị quấy rối.
Từ Phượng Niên thấp giọng cười nói: “Giấy Tuyên Thành đã thử tối hôm qua, phu nhân nói không giả, nếu thật như vậy, vậy hay là đêm nay thử xem? ".
Thiếu phụ khóe miệng ngoéo ... một cái, im lặng không lên tiếng, toàn bộ đều không nói cái gì trung.
Tiểu thư khuê các xuất thân từ sĩ tộc môn phiệt, có đạo lí đối nhân xử thế khí độ khí lượng, đương nhiên không thể so sánh với con gái rượu cũng không đáng xưng là tiểu phu nhân, huống hồ tiểu phu nhân chỉ mải sợ hãi, không nghe được Từ Phượng Niên nhìn ngực của Lưu phu nhân nói ra ngôn từ diễm tình hạ lưu, tiểu phu nhân chỉ sợ bị vị thế tử điện hạ này ban ngày bắt người vào viện, làm chuyện khiến người ta khó xử. Hắn chính là con trai ruột của vị Từ Nhân đồ kia nha, võ quan làm vương khác họ, quan văn có danh hiệu Đại Trụ Quốc, một người kiêm hai đại thân phận vinh dự nhất vương triều, thế tử điện hạ thật muốn làm xằng làm bậy, nàng nên làm gì bây giờ? Tam lang chắc chắn sớm đã nghe tin, nhưng đến nay vẫn chưa lộ diện, là thầm chấp nhận sao? Phải làm sao mới ổn đây? Tiểu phu nhân vô cùng hồi hộp, trộm nhìn thế tử điện hạ anh tuấn trẻ tuổi, lưng đeo một song đao cẩm tú trông thô kệch phối hợp lại đẹp chí cực, vóc người cao lớn, cẩm y ngọc đái, so với tam lang, thì tiêu sái hơn nhiều, đồng thời thân thể cũng rắn chắc hơn, nếu bị thế tử điện hạ ôm vào trong ngực đè dưới thân thể... Nghĩ đến đây, tiểu phu nhân tự cảm thấy hoang đường xấu hổ đến mức khuôn mặt nóng lên, cúi đầu, không dám nhìn thêm công tử ca đẹp trai cứ như chỉ một ánh mắt liền có thể khiến cho nàng phạm sai lầm.
Khương Nê thấy Từ Phượng Niên không biết xấu hổ liếc mắt đưa tình với lão bà của người khác, cũng không có cảm giác gì, đây mới là tác phong của Bắc Lương Từ vô dụng Từ tiểu Diêm vương, nếu vẫn luôn là Từ Phượng Niên nhập ma luyện đao kia, nàng ngược lại xa lạ.
Lão Kiếm Thần không biết khi nào đến bên hồ, cầm xâu ngan nướng nửa chín nửa sống bỏ vào trong miệng, nhai mấy ngụm lớn, có chút kinh ngạc với tay nghề nướng đồ của Từ Phượng Niên, hiếm thấy khen ngợi một câu: “Tiểu tử, ngươi đừng dùng đao hù dọa Khương nha đầu nữa, đổi nghề mở cửa hàng thịt quay đi, bảo quản buôn may bán đắt. ".
Từ Phượng Niên cười trừ, quen cách nói chuyện trong mõm chó không mọc ra được ngà voi của lão nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận