Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1053: Một cọc mua bán

Giờ Mão đầu, trời còn tối, Từ Phượng Niên đã lên đường rời khỏi thành. Tống phu nhân đích thân tiễn đưa, hai người chia tay ở cửa thành, đèn lồng trên đầu thành treo cao, sáng như tuyết như ngày. Lúc này Từ Phượng Niên mới nhận ra, Tống phu nhân, người luôn ăn mặc giản dị thanh khiết, lại mặc một bộ bào lớn tay áo rộng, màu đỏ nền hoa cúc, dường như còn trang điểm chút son phấn. Nàng ngồi cao trên lưng ngựa, váy gấm rủ xuống, ánh đèn chiếu vào càng thêm xinh đẹp động lòng người. Trên đường đi, Từ Phượng Niên đã bàn bạc xong với Tuyết Hà Lâu về những việc cần chú ý, việc quan trọng nhất là phải cảnh giác với Lưu Hoài Tỳ, kẻ hai mặt như cỏ đầu tường. Gián điệp tình báo hai phe Bắc Lương và Tây Thục đều xem người này là mồi nhử. Từ Phượng Niên đeo bên hông thanh lương đao cũ gãy làm hai khúc, trên lưng là gói hành lý vải bông giản dị, bên trong có vài bộ quần áo thay giặt và ít vàng bạc. Lúc chia tay, Tống phu nhân không hổ là người phụ nữ từng viết câu "Xách đao đứng một mình nhìn bát hoang, đêm thấu mây xanh tỏa hào quang", nàng không hề tỏ vẻ buồn bã, mà tươi cười chắp tay nói:
"Tiễn quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải ly biệt, vương gia bảo trọng!"
Từ Phượng Niên gật đầu, dặn dò:
"Vẫn là câu nói kia, Tuyết Hà Lâu chỉ là Tuyết Hà Lâu, không cần thiết phải tự mình dấn thân vào chém giết. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng đừng nên xông pha làm anh hùng, ba chân cóc khó tìm, chứ đàn ông hai chân thích làm anh hùng thì nhiều lắm."
Tống phu nhân cười đáp:
"Vậy à, ta còn tưởng đàn ông đều ba chân chứ."
Từ Phượng Niên cười rồi thôi, sau đó nghiêm mặt nói:
"Đừng thấy ta chậm trễ. Bắc Lương và Tây Thục mà không xảy ra chuyện gì thì thôi, chỉ cần Trần Chi Báo thu lại sự chú ý từ Trung Nguyên, chân tướng sẽ sớm lộ ra thôi. Đến lúc đó, đừng nói Tuyết Hà Lâu các ngươi, toàn bộ căn cứ Phất Thủy phòng ở Nam Chiếu Tây Thục, một đêm cũng có thể bị nhổ tận gốc. Phong cách hành sự của Trần Chi Báo, ta không cần phải nói nhiều, nên ta đã nhờ Chử Lộc Sơn lo liệu đường lui cho các ngươi. Tất cả các ngươi đều là bảo vật vô giá của Bắc Lương."
Ánh mắt Tống phu nhân ôn hòa tĩnh lặng:
"Trâu già hết sức chết ở đầu lưỡi đao, chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"
Từ Phượng Niên cởi thanh lương đao đã gãy vì chiến đấu bên hông ném cho Tống phu nhân:
"Đao Bắc Lương chỉ giết người ngoài."
Bóng dáng đơn độc của Từ Phượng Niên mỗi lúc một xa. Tống phu nhân nắm chặt thanh lương đao, chậm rãi giơ lên, mãi không chịu buông xuống.
Thanh chiến đao cổ kính xơ xác, cánh tay nhỏ bé mềm mại, tạo nên sự tương phản rõ rệt đầy sức hút.
Dáng người vạm vỡ của Mông Ly không biết từ khi nào đã xuất hiện trong bóng tối gần cửa thành, ánh mắt phức tạp, sắc mặt ảm đạm. Hán tử ít nói trầm lặng này, từ khi mười hai năm trước chủ động xin ra khỏi Tuyết Liên Thành, đã thận trọng giúp Tống Hoàng Hoàng tạo dựng nên thành tựu lớn lao từ tay trắng, hai tòa Uyên Ương Lâu cao tám tầng, tại vùng đất Tây Thục Yên Liễu trù phú này, cũng là một biểu tượng riêng. Hơn mười năm qua, sống trong cảnh sinh tử, mỗi lần sau trận chiến sống còn lại tự mình băng bó vết thương, mỗi lần đứng từ xa nhìn bóng lưng ấy, thấy được, bắt không được, cầu không được. Mông Ly dựa lưng vào tường thành, vẻ mặt âm tình bất định. Trong mắt hán tử quen liếm máu trên đầu lưỡi đao này, Tống phu nhân tựa đóa hải đường rực rỡ cắm trong bình bạc. Hắn cam tâm tình nguyện đứng ở xa mà ngắm nhìn, ngắm hoa từ từ tàn úa, nhưng nếu có kẻ nào muốn bẻ hoa vào tay áo, bất kể kẻ đó là ai, thân phận gì, Mông Ly đều sẽ lo lắng.
Không biết từ lúc nào, Tống phu nhân đeo thanh lương đao, thúc ngựa đến dưới bóng cây ở tường thành. Mông Ly đứng trong bóng tối dày đặc, theo lý thì nàng không nên nhìn rõ vẻ khác thường trên nét mặt của hắn, nhưng Tống phu nhân đột nhiên giơ tay quạt quạt trước mũi, chế nhạo:
"Mông Ly, sao ta lại ngửi thấy mùi ghen tị vậy?"
Mông Ly mặt đỏ bừng lên, lúng túng không biết làm sao. Tống phu nhân xuống ngựa, dẫn đầu dắt ngựa đi. Mông Ly do dự một chút rồi bước nhanh đuổi kịp. Tống phu nhân dịu dàng nói:
"Mông Ly, tâm tư của ngươi, ta hiểu rõ rồi..."
Trong lúc Tống phu nhân có lẽ đang lựa lời an ủi, Mông Ly đã cay đắng mở lời:
"Phu nhân, ta cũng biết."
Tống phu nhân dừng chân, vỗ vai Mông Ly, lần đầu tiên nhìn thẳng vào người hán tử có vẻ ngoài thô ráp nhưng tâm tư lại tinh tế này. Nàng phấn chấn tinh thần, đôi mắt đẹp dài tỏa ra ánh sáng lung linh, ngón tay chỉ về hướng Trung Nguyên, phóng khoáng nói:
"Mông Ly, thân nam nhi cao bảy thước, đại trượng phu sao lại học thói nũng nịu của tiểu nữ nhi. Có lẽ Tống Hoàng Hoàng ta cả đời này sẽ không thích ngươi, nhưng ngươi có thể cho ta cả đời nhớ rằng đã từng có người đàn ông tên là Mông Ly, như thế nào? Biên giới Lương Mãng đã rộ khói báo động, Trung Nguyên cũng sắp nổi trống dẹp loạn. Mấy năm nay ngươi khổ đọc binh thư, là muốn tiếp tục ở Tuyết Liên Thành lãng phí thời gian hay muốn ra ngoài lập công?"
Mông Ly im lặng một lúc lâu rồi nói:
"Phu nhân, ta có thể không đi biên quân Bắc Lương mà đi Lưỡng Liêu được không?"
Tống phu nhân đưa dây cương ngựa cho Mông Ly, cười lớn:
"Sao lại không thể? Từ giờ trở đi, Phất Thủy phòng Tuyết Hà Lâu cũng coi như Mông Ly đã chết rồi."
Mông Ly đột ngột lên ngựa, quay đầu ngựa, phi nhanh vài chục bước, rồi lại quay người, nắm chặt tay đấm vào ngực:
"Tống Hoàng Hoàng, ta Mông Ly thích nàng mười hai năm rồi, cũng dốc hết sức bảo vệ nàng mười hai năm, không hối hận, đến giờ vẫn rất vui vẻ. Sau này nếu ta thành danh, nhất định sẽ về Tuyết Liên Thành tìm nàng. Nếu bất hạnh chết ở biên giới Lưỡng Liêu, mong nàng mỗi năm Thanh Minh cho ta xa một vài chén rượu."
Tống phu nhân cười lớn đáp:
"Có bản lĩnh thì đừng chết!"
Mông Ly rời khỏi thành, một mình một ngựa tiến về Lưỡng Liêu.
Lúc này, Tống Hoàng Hoàng và Mông Ly đều không ngờ rằng, trong hai luồng "Tường Phù Bắc chạy" do sĩ lâm Ly Dương và giới giang hồ tạo nên, Mông Ly vô hình trung lại trở thành một trong những người khởi xướng.
――――Từ Phượng Niên, người rời thành sớm hơn cũng không hề nghĩ đến rằng mình ở tận Tây Vực xa xôi lại tình cờ gặp phải chuyện trọng đại của giới võ lâm. Điều này khiến đường về Bắc của hắn phải tạm dừng lại. Gần trăm năm nay, vì Lý Thuần Cương và Vương Tiên Chi lần lượt xuất hiện quá nổi trội, khiến cho toàn bộ giang hồ dưới hai người, dù có sóng gió thế nào cũng chỉ như lũ kiến đánh nhau. Thêm vào đó, Lý Thuần Cương thì một mình một kiếm quá đỗi xa rời thế sự, sau này Vương Tiên Chi lại bó chân tại biển Đông Võ Đế Thành, khiến giang hồ Ly Dương dù có chút sinh khí nhưng vẫn không mấy náo nhiệt. Cho đến khi Hiên Viên Thanh Phong trở thành minh chủ võ lâm, cục diện mới bắt đầu thay đổi. Trong bốn đại tông sư thì chậm, Tào và Thác Bạt đều không phải là người giang hồ thuần túy, Đặng Thái A thì xuất quỷ nhập thần, còn mười người võ bình cũng giống như sương mù che phủ. Điều này khiến Hiên Viên Thanh Phong được đồn là người có thể khiến hoàng đế Ly Dương ngưỡng mộ, còn tân Lương Vương thì muốn tặng cả kho vũ khí bí tịch, trở thành người có danh tiếng lẫy lừng trong giới giang hồ Trung Nguyên. Ngoài Ngô gia kiếm trủng dẫn đầu, Nam Cương Long Cung và Ngư Long bang Bắc Lương là ba tông môn được công nhận đứng đầu, thì sau đại hội võ lâm tuyết lớn lần trước, Ly Dương gần đây lại cho ra lò rất nhiều bảng xếp hạng có tính đời thường hơn. Các bảng này đều gạt bỏ những tông sư võ đạo và môn phái quá cao xa, lập ra tứ đại tiên tử, tứ phương thánh nhân và mười môn phái lớn, ngoài ra còn có thuyết mười hai khôi cùng tám ma tôn... Tuy nói những bảng xếp hạng này không còn ở trên cao nữa, nhưng chính vì chúng gần gũi đời thường mà lại có được sức sống mãnh liệt như cỏ dại. Chỉ trong một thời gian ngắn, chúng đã được lan truyền khắp Ly Dương, từ trẻ nhỏ đến phụ nữ đều biết. Trong bối cảnh như vậy, giang hồ vốn đã náo nhiệt lại xuất hiện thêm hai sự kiện lớn: Một là Hiên Viên Thanh Phong sau khi bế quan đã lại xuất quan, chỉ trong nửa năm đã ngộ ra đạo trường sinh, cảnh giới tăng vọt, thoát thai từ xuân thu mười ba giáp, Tường Phù mười hai khôi. Hiên Viên Thanh Phong một mình độc chiếm kiếm, đao và đạo ba khôi. Sự kiện lớn thứ hai là trong thời gian Hiên Viên Thanh Phong bế quan, lại có người đánh cắp mười sáu quyển bí kíp võ học thượng thừa nhất ở bãi tuyết lớn. Sau đó lời đồn đoán cho rằng sáu trong tám vị cự phách ma đạo đã liên thủ thực hiện vụ này. Vì vậy, bãi tuyết lớn đã tổ chức đại hội võ lâm lần thứ hai, Hiên Viên Thanh Phong tuy không xuất hiện nhưng dưới sự chủ trì của khách khanh Huy Sơn, Hoàng Phóng Phật, cùng các lãnh tụ tông môn đức cao vọng trọng, đã định ra luận điệu Chính Tà Chi Tranh. Nhất thời quần hùng tụ tập, quần tình sôi sục, thề phải truy sát sáu tên tà đạo ma đầu dám cả gan khiêu khích bãi tuyết lớn, thánh địa võ lâm số một đương thời.
Gánh lấy thay trời hành đạo, cờ lớn nhất lưu giang hồ chính đạo thế lực từ Huy Sơn xuất phát, con đường Trung Nguyên xương sống là chỗ Tương Phiền, xuyên qua Tây Thục, một đường chăm chỉ không ngừng đuổi giết đến Tây Vực. Trong lúc này lại có vô số địa phương nhị tam lưu thực lực bang phái hợp lại lẫn vào trong đó, không kể là ăn no rỗi việc lấy tham gia náo nhiệt, hay là nghĩ lấy theo Huy Sơn kết xuống một đoạn hương hỏa tình, tóm lại cỗ này từ Đông sang Tây dòng người càng lúc càng lớn mạnh, có đến hơn mấy ngàn người, động tĩnh to lớn, chẳng những các châu quận trú quân ở Giang Nam đạo cùng Tây Thục đạo đều bị kinh động rồi, trong nhất thời thần hồn nát thần tính, mà lại nghe nói vài tòa quận vương phủ đệ Triệu gia tuổi trẻ quý tộc cũng lặng lẽ gia nhập vào đó, phần lớn là chỉ vì có thể nhìn thấy một mặt áo tím của Huy Sơn, số ít thì là ngấm ngầm mời chào thế lực giang hồ, vì để trong tình thế hỗn loạn đang 'lửa sém lông mày' này tìm kiếm sự đảm bảo, cho nên có thể nói đúng là 'ngư long hỗn tạp', cùng nhau mở hội lớn.
Lúc đó, Từ Phượng Niên một mình đơn kỵ dừng ở một bên đường mòn cát sỏi dài do thương khách thường xuyên lui tới tạo thành, có chút trợn mắt há hốc mồm, trên con đường này đúng là cảnh tượng náo nhiệt người người tấp nập như đi chợ hiếm thấy. Trong đó có cả hành cước tăng nhân cổ đeo một chuỗi phật châu lớn cỡ nắm tay trẻ con, bước đi nhanh như gió; có lão ni mặt mũi hiền lành dẫn theo một đám ni cô trẻ tuổi dung mạo bất phàm, thỉnh thoảng có Tiểu Ni Cô lén lút tụt lại phía sau đội ngũ, cẩn thận lấy hộp phấn ra tô điểm một hai, lão ni dẫn đầu nhìn thấy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, 'mở một con mắt nhắm một con mắt'; còn có một đội nữ tử dáng vẻ thanh nhã ống tay áo tung bay cưỡi ngựa, hơn mười người, trong đó có một cô gái môi mỏng miệng nhỏ trẻ tuổi nhất đáng chú ý, cõng một chiếc tỳ bà gấm Tây Thục hoa văn lộng lẫy, những nữ tử còn lại thì riêng người cầm đàn tranh, đàn Không, sáo... và các loại nhạc cụ khác; càng nhiều là những kẻ kéo bè kết phái xông xáo giang hồ, giang hồ binh sĩ, áo gấm ngựa hay, đao kiếm bên hông đều là trọng khí có giá trị không nhỏ, trong đó người ngựa trắng áo bào trắng đeo đao thậm chí chiếm hơn một nửa, cũng có rải rác vài người đơn độc đi lại, thắt kiếm gỗ bên hông; trong đội ngũ đông đúc còn có người cưỡi lừa xách cành cây, bọn này dĩ nhiên là những kẻ sùng bái kiên định kiếm thần Đào Hoa Đặng Thái A.
Từ Phượng Niên đã trải qua hai phen ở Ly Dương giang hồ, một lần giống như đang đi dưới chân núi, chỉ có thể ở giữa bùn lầy mò bò lăn lộn, không thấy được phong cảnh trên đỉnh cao, một lần là lên đỉnh núi, như tiên nhân ăn mây uống sương, cao cao tại thượng. Hôm nay nhìn một hơi nhiều người giang hồ kiểu "không trên không dưới" này, thật sự là mở rộng tầm mắt. Từ Phượng Niên dừng ngựa không tiến, đã không có tuấn mã trị giá trăm vàng, cũng không mang theo binh khí, hắn thật sự không nổi bật, một người trẻ tuổi bình thường đi giang hồ, dù có được túi da nhất đẳng, đối với nam tử mà nói không có ý nghĩa lớn, còn là nữ tử, nếu như không biết cách gây dựng quan hệ, thì cũng chỉ là nữ hiệp có chút tiếng tăm ở nửa châu một quận, khó mà gọi là tiên tử. Những người vật trên đường này, không bàn đến tu vi võ đạo, từ sớm đã rèn cho mình đôi 'hỏa nhãn kim tinh' nhìn người thấu đáo. Dù nhìn thấy Từ Phượng Niên, nam tử cũng chỉ lướt mắt qua, ánh mắt nữ tử phần lớn cũng chỉ quét rồi thôi, cùng lắm quay đầu nhìn thêm, trong lòng có chút tiếc nuối vì tuấn ca nhi này không phải con cháu danh gia vọng tộc của các đại môn phái, nếu không còn có thể tìm cơ hội lôi kéo, nên biết danh tiếng dạo gần đây như chim thước vụt lên mười đại võ lâm tuấn ngạn tân tú, nào người không có quan hệ thân thích với Thánh Nhân mười đại tông phái bốn phương, ví như kẻ mặt cóc động dài kia, không có việc gì lại thích liếm láp miệng lưỡi, ngồi ăn cơm chung với hắn thôi cũng thấy ngán, chỉ vì có một sư phụ có vị thế tốt ở Tuyết Sơn Huy Sơn, cho nên mỗi lần nghỉ chân, bên mình không phải là oanh oanh yến yến ăn uống linh đình hay sao?
Từ Phượng Niên yên lặng nhìn dòng người nằm ngang trước mắt, cảm khái rất nhiều.
Lúc trước gián điệp báo tin về Tuyết Hà Lâu, Đạm Thai Ninh Tĩnh đã khẩn cấp đến Quảng Lăng đạo, Tào Trường Khanh từ thánh đạo vào bá đạo, không thể nghi ngờ lại là một chứng minh cho việc các triều đại Nho gia thánh nhân thay đổi thường không có kết cục tốt đẹp, nên biết trong 'thủy nguyệt kính', dưới 'trấn ma giếng', coi như có những nhân nghĩa Nho gia được ghi danh vào sử sách, trong mắt phàm phu tục tử đây nhất định là một chuyện quái dị không thể tưởng tượng, nhưng mà trong mắt luyện khí sĩ, đây chính là quy luật thiên đạo nghiêm ngặt tuần hoàn. Còn Từ Yển Binh sau khi xác nhận Từ Phượng Niên đã thoát khỏi hiểm cảnh, đã dẫn theo một đồ đệ vừa mới thu, đi về phía quan ải phía nam Lăng Châu giáp giới Lương Thục, đến gặp sư huynh đệ đồng môn Hàn Lao Sơn, có vẻ như muốn 'ủy thác', đại khái trước một trận sinh tử với Hô Duyên Đại Quan không muốn để lại điều gì tiếc nuối.
Đột nhiên, có người cười lớn một tiếng dài lướt trên vùng đất cát vàng, người này dù "võ công trác tuyệt", nhưng rốt cuộc không đến nỗi khiến nhiều người phẫn nộ, không bay lượn trên đầu đám đông ở giữa đường mòn mà đạp gió mà đi bên cạnh đường, thân hình nhấp nhô như chuồn chuồn lướt nước, đều mang theo từng đợt bụi cát vàng, Từ Phượng Niên cũng bị cuốn vào, sau khi vị cao thủ bay lướt qua trên một người một ngựa, cát vàng tạt vào mặt, Từ Phượng Niên ngược lại không để ý gì, chỉ là tiện tay phủi cát sỏi, xung quanh đều là đám người chật vật bị 'bơm đầy' gió cát một mảng lớn chửi mắng. Người đi đường trẻ tuổi gần Từ Phượng Niên nhất bị cao nhân bay qua đạp mượn lực vào vai một cái, dù không bị thương nhưng bước chân loạng choạng, xô vào ngựa của Từ Phượng Niên. Từ Phượng Niên cúi người nhẹ nhàng đỡ lấy đầu người đáng thương kia, buông tay ra, người đó ngẩng đầu cũng không tỏ vẻ tức giận, rất tốt bụng mà cảm kích nói:
"Cám ơn công tử."
Từ Phượng Niên lắc đầu cười hỏi:
"Không biết nhiều người như vậy muốn đi đâu?"
Người kia trợn to mắt:
"Chẳng lẽ công tử là người Tây Vực?"
Từ Phượng Niên gật đầu nói:
"Ta từ Tuyết Liên Thành đi về phía Bắc, rất ngạc nhiên sao đột nhiên nhiều hào kiệt giang hồ xuất hiện ở đây vậy."
Người nam tử trẻ tuổi đang cõng hành lý gói trong vải bông cũ kỹ cười ha hả nói:
"Khó trách, khó trách, công tử không biết thôi, không chỉ gần ngàn anh hùng chính đạo ở trên con đường này mà còn là tất cả cao thủ của Trung Nguyên đều ra hết đi về phía Tây, chia làm ba đường tiến về một trấn nhỏ cách đó vài chục dặm ở Tây Vực để hội tụ, muốn ở đó nghênh đón võ lâm minh chủ, cùng nhau bàn bạc chuyện tiêu diệt sáu đại ma đầu. Con đường này của chúng ta, nhất lưu tông sư thực ra cũng không nhiều, hai đường còn lại kia mới gọi là cao thủ như mây, hắc, chỉ là tốc độ bọn họ đi đường thực sự quá nhanh, đôi chân này của ta không theo kịp nên phải lui lại."
Từ Phượng Niên xuống ngựa, cùng người trẻ tuổi tính tình xởi lởi đó đi bộ về phía trước, người sau nhịn không được liếc nhìn vài lần con ngựa của Từ Phượng Niên, trong mắt tràn đầy sự hâm mộ không hề che giấu. Từ Phượng Niên thấy thần sắc người kia mệt mỏi bước chân không vững, liền cười bảo người đó bỏ bọc hành lý lên lưng ngựa, người trẻ tuổi không hề khách sáo, thành tâm cảm ơn, nhân tiện đưa tay vỗ nhẹ lên lưng ngựa vài cái, khen con ngựa tốt. Người trẻ tuổi thấy vị công tử này không giống người giàu sang khó gần, bản thân lại là người cởi mở hoạt bát, nên nhân cơ hội nói hết, kể với Từ Phượng Niên về quy mô lớn của chuyến đi Tây Vực này, trên mặt tràn đầy vẻ tự hào là người Trung Nguyên. Không cần Từ Phượng Niên hỏi, người trẻ tuổi đã một mạch kể rõ ngọn nguồn, đến từ Dương Lộ quận giàu có bậc nhất Giang Nam đạo, họ Trầm tên Trường Canh, sư phụ là một trong các cung phụng của tông môn đài các trong quận, có điều hắn chỉ là một trong mười mấy ký danh đệ tử bên ngoài các đệ tử thân truyền, lần này trong tông môn cũng có hơn hai mươi người đi Tây Vực, chỉ có điều những người đó đều là đắc ý cao đồ của tông chủ cùng ba vị phó tông chủ, không phải người cùng đường với hắn, cũng không theo nổi náo nhiệt đó, hắn chỉ đành tủi thân vì túi tiền rỗng tuếch mà độc hành.
Nói xong chuyện nhà mình, Trầm Trường Canh, tai báo thần Dương Lộ quận bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Từ Phượng Niên các đại nhân vật trên đường, "Ấy, trông thấy đám nữ tử nhạc khí đầy người ở phía trước kia không? Đừng tưởng các nàng là tiểu thư khuê các, mà khinh thị trong lòng, các nàng ấy à, không được đâu, đều là tiên tử Phiêu Miểu Sơn, bang phái lớn thứ hai ở Hoài Nam đạo đấy. Phiêu Miểu Sơn chỉ lấy nữ tử, chia thành hai ngọn núi ngang sườn, các nữ tử hai ngọn núi đó theo bộ kỹ của triều đình, ngồi theo vị trí bộ kỹ dò số, à đúng rồi, kỹ này không phải kỹ nữ đâu đấy, công tử tuyệt đối không được sinh lòng khinh nhờn.
Từ Phượng Niên không nhịn được ngắt lời:
"Bang chủ Ngư Long bang cũng xinh đẹp lắm sao?"
Trầm Trường Canh có chút bực mình, "Đương nhiên rồi, đều nói hồi đó mang theo cả kho vũ khí bí kíp đến bái phỏng Lưu Ny Dung ở Huy Sơn, phong thái dung mạo như tiên nhân, mà nàng lại là người không có chỗ dựa nhất trong bốn vị tiên tử, tiếng tăm trên giang hồ rất tốt đấy nhé!"
Từ Phượng Niên dở khóc dở cười nói:
"Ra là vậy."
Trầm Trường Canh lo lắng nói:
"Chỉ là chuyến này tiêu diệt tà đạo ma đầu, cũng không nắm chắc phần thắng, nghe nói có một tên ma đầu là thổ địa đầu xà ở Tây Vực, dưới trướng có mấy nghìn tên mã tặc lui tới như gió, chiến lực không thua gì thiết kỵ biên quân Bắc Lương, mà năm tên ma đầu còn lại cũng đều là những kẻ thực lực cường hãn, giữa đường trốn chạy lại lôi kéo được rất nhiều bại hoại giang hồ có tiếng xấu, mấy người cũng đều có thực lực gần chạm tới cảnh giới tiểu tông sư trong truyền thuyết, không thể khinh thường được! Bất quá ta thấy dù sao tà không thắng chính, phe ta có Lưu tiên tử của Ngư Long bang tự mình dẫn đường, lại có vị minh chủ võ lâm tu vi xuất thần nhập hóa coi như chỗ dựa, nghĩ chắc chắn có thể thắng, chỉ là xem phải trả giá lớn thế nào thôi."
Từ Phượng Niên khẽ nói:
"Hình như có không ít người quen."
Trầm Trường Canh không nghe thấy Từ Phượng Niên thì thào, vỗ ngực nói:
"Ta tuy trên giang hồ không có danh tiếng, nhưng cũng quen biết được mấy người, đến cái trấn đó, nhất định giúp huynh đệ ngươi dẫn mối."
Chỉ là Trầm Trường Canh rất nhanh đã xấu hổ toát mồ hôi phát hiện mình nổ quá trớn rồi, cái trấn nhỏ dung nạp nhiều nhất cũng chỉ bốn năm trăm người sớm đã chật ních, đã bị các nhân vật lớn của mười đại bang phái và con cháu các tông môn lần lượt chiếm cứ, những gã có quan hệ vững chắc, túi tiền rủng rỉnh cũng trăm cay nghìn đắng mới vào được trấn nhỏ, những người ở được tửu lâu khách sạn kia, tất nhiên là những kẻ cao hơn một bậc. Tiếp theo đến là các thế lực giang hồ đóng ở khu vực rìa trấn nhỏ, phần lớn là những đại phái danh tiếng trong châu quận, nhưng cũng chỉ có thể trung thực dựng lều vải của mình, vòng ngoài cùng thì phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, còn Trầm Trường Canh dạng tiểu tốt vô danh này, thêm vào việc đến muộn, trong đám người lít nha lít nhít, đến cả mấy người quen cùng quận cũng không tìm ra, đứng cách trấn nhỏ nửa dặm mà ngóng nhìn, Từ Phượng Niên cố nén cười, không nói gì, để tránh kẻ khoe khoang khoác lác này thêm khó xử. Cũng may trong trấn có vài người dân địa phương kiếm được chút tiền bằng cách đẩy xe cút kít làm nghề buôn bán nhỏ, bán đồ ăn, rượu, nước, kèm theo táo khô, Trầm Trường Canh đành cắn răng mua hai túi táo khô giá cắt cổ, theo Từ Phượng Niên mỗi người một túi, không đến hai mươi quả táo khô quắt queo một túi nhỏ, mà những một lượng bạc, Trầm Trường Canh khóc không ra nước mắt cùng Từ Phượng Niên ngồi xổm trong đám người, buồn bực cắn táo, rầu rĩ than vãn. Từ Phượng Niên nhìn quanh bốn phía, ở chỗ này rất khó nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đám giang hồ nửa mùa nửa vời này cũng không thể trông mong được, điều này làm Từ Phượng Niên vốn mong chờ gặp được Lâm Hồng Viên của Long Cung không còn hứng thú ở lại, nghĩ ăn hết táo xong sẽ tiếp tục lên phía Bắc. Từ Phượng Niên từ lưng ngựa lấy xuống vò lục nghĩ tửu, đưa cho Trầm Trường Canh sớm đã thèm nhỏ dãi nhưng ngại không dám mở miệng, người sau mở nắp vò rượu, lắc đầu lè lưỡi, không vội uống, xung quanh rất nhiều nam thanh nữ tú đều nhìn đến đỏ mắt, điều này làm vị Trầm thiếu hiệp đang khổ sở thêm chút vui vẻ.
Từ Phượng Niên ngồi xổm trên đất, chậm rãi ném một quả táo vào miệng, nghĩ về chuyện Hiên Viên Thanh Phong làm lớn chuyện như vậy rốt cuộc có mục đích gì, cái gì sáu ma đầu, nghĩ thế nào cũng không vào mắt nàng, còn việc Trầm Trường Canh gọi là độc chiếm ba khôi thủ, Từ Phượng Niên lại nhận ra chút ý vị mà người ngoài không hiểu được, gã hòa thượng vô dụng chết trong tay Tào Trường Khanh, rất có thể khi còn sống đã có dịp gặp mặt Hiên Viên Thanh Phong, vị đại tông sư khiến triều chính cúi đầu trăm năm trước, đã đem hết những gì học được cả đời truyền lại cho Hiên Viên Thanh Phong, Lưu Tùng Đào lúc đầu không chuyên tâm vào kiếm đạo, nhưng bản thân đã có phong thái của kiếm tiên, nếu không cũng không giết được kiếm tiên giang hồ đời đó, lấy sự xuất chúng tài năng của Lưu Tùng Đào, hẳn là cũng có những kiến giải độc đáo về đao pháp, nên mới khiến Hiên Viên Thanh Phong tiến bộ mạnh mẽ cả về đao và kiếm, trước đó còn có việc Triệu Hoàng Sào của Long Hổ Sơn hóa thành cầu vồng đen bay trên bãi tuyết lớn trước khi chết, theo lúc Từ Phượng Niên gặp mặt nàng ở bãi tuyết lớn, nàng cố gắng giấu giếm chuyện này, bất quá hai bên đều là những kẻ biết rõ chân tướng, Từ Phượng Niên lười vạch trần thôi.
Bản thân Huy Sơn áo tím còn chưa tới trấn nhỏ, nên mọi người cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi, ai nấy đều vô cùng buồn chán, cũng may trong cái hội lớn giương cao cờ hiệu thay trời hành đạo này, việc leo quan hệ, kết giao bằng hữu là lẽ thường tình cũng là việc nước chảy thành sông, nhưng mỗi lúc có đại lão giang hồ thong thả tới chậm xuyên qua đám người vào trấn, đám người sẽ kiểu gì cũng sẽ ồ lên một hồi, những nhân vật kia, tiếng tăm trong cả giang hồ chắc chắn sẽ được nâng cao thêm một bước, vốn dĩ có thể chỉ là những đại hiệp hào kiệt ở một góc khuất nào đó, nay chắc chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp giang hồ Ly Dương rồi. Từ Phượng Niên ngồi xổm trong đám người, có chút tự giễu, trong mười bốn người của bảng võ bình, khẳng định cũng chỉ có hắn ngu ngơ ngồi đây hóng gió tây bắc rồi.
Từ Phượng Niên đột nhiên cười nói với Trầm Trường Canh:
"Ngẩng đầu lên xem."
Trầm Trường Canh ngớ người, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, trống trải, đến cả con chim nào bay qua đi ị cũng không có a.
Nhưng rất nhanh, Trầm Trường Canh bỗng trợn tròn mắt, so với tuyệt đại đa số những người chậm chân giang hồ trong ngoài trấn, hắn chắc chắn được xem là kẻ may mắn được mở rộng tầm mắt.
Một vầng cầu vồng tím từ chân trời xa xăm nhanh chóng đáp xuống trấn nhỏ.
Ánh mắt Trầm Trường Canh si dại, tâm thần chao đảo, mất cả nửa ngày mới khó khăn hồi thần lại, đã quên vì sao người bên cạnh có thể lường trước được như vậy, chỉ hung hăng vuốt mặt, quay sang cảm thán giải thích với người kia:
"Chắc chắn là vị minh chủ võ lâm đó đến rồi, thế nào, đúng không đúng..."
Từ Phượng Niên nhanh lời gật đầu trước cả Trầm Trường Canh:
"Ừ, lợi hại lắm."
Trầm Trường Canh ha hả cười lớn, đổ hết số táo đỏ còn lại trong túi vào miệng, sau đó hứng lên, học theo lục địa kiếm tiên miệng phun kiếm khí giết người vô hình trong truyền thuyết, phốc phốc vài tiếng phun ra hạt táo, kết quả một hạt hạt táo chẳng đi đâu lại rơi trúng cái ót của một gã đang ngồi dưới đất phía trước, lực tay hắn nhẹ thôi, không đau không ngứa, nhưng mà đi trên giang hồ, chẳng phải đều chú trọng cái thể diện này sao, gã đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Trầm Trường Canh vốn đang trợn mắt há mồm, sau đó mím môi làm bộ ngẩng đầu nhìn phong cảnh, liền đứng dậy định xắn tay áo cho thằng nhãi ranh kia vài cái tát, Trầm Trường Canh vẻ mặt cầu xin, quay đầu nhìn Từ Phượng Niên, định chuồn cho lẹ, bất quá Từ Phượng Niên từ tay hắn cầm lấy bầu rượu, ném cao cho gã kia, cười nói:
"Huynh đệ, đừng thấy lạ, muốn đánh người, chúng ta cũng chịu, bất quá trời đất bao la, uống rượu là nhất, uống cạn chén cái đã!"
Gã kia vô thức bắt lấy bầu rượu, ngửi ngửi, vẻ mặt say sưa, uống một hơi cạn sạch, toàn thân run lên, ném nhẹ bầu rượu lại, thoáng nhìn thấy con ngựa phía sau Từ Phượng Niên, gã giơ tay lau mép, cười sảng khoái:
"Kình lực đủ đấy! Không chê, bên này chúng ta còn chút thịt muối, cùng nếm thử không?"
Hai nhóm người bảy tám gã thô hán túm tụm thành vòng tròn ngồi lại, gã dùng dao găm cắt khối thịt muối không nặng đến hai cân, tính cả hai người ngoài là Từ Phượng Niên và Trầm Trường Canh, ai cũng có phần. Từ Phượng Niên lại lấy ra mấy nén bạc mua hơn mười cân rượu, có người uống cao hứng rồi, vừa uống vài ngụm đã đập chén xuống đất, làm mấy người dân địa phương bán rượu lẻ mượn bát nổi giận đùng đùng, nhưng giận mà không dám nói gì, cũng may Từ Phượng Niên giống như đã lộ vàng bạc ra rồi nên dứt khoát vét sạch bạc trả hết cho quán nhỏ đó, mua một mạch hết cả xe bốn năm mươi cân rượu cùng hai đùi dê lớn.
Từ Phượng Niên lắm tiền nhiều của, khiến không khí có chút rụt rè ban đầu trở nên náo nhiệt ngay lập tức.
Uống rượu ăn thịt, chẳng khác nào vương hầu!
Rượu dù hơi nhạt, nhưng mấy cân vào bụng, cũng đủ làm say lòng người, một gã tửu lượng kém lại uống hăng nhất, rất nhanh đã say mèm bảy tám phần, ngồi bệt trên đất tay đập đánh đùi, có lẽ là người biết chữ trong nhóm, có vài phần toan nho, gã không coi ai ra gì, hát nghênh ngang lộn xộn:
"Cầm cố danh kiếm mua rượu mạnh, trên đất Lương Châu giết rợ man! Chuông gió cỏ đình leng keng, sau khi chết sẽ vào từ đường anh linh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận