Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1149: Trung Nguyên cùng Bắc Lương

Một đội hơn năm mươi kỵ binh tinh nhuệ, khí thế hùng dũng, hướng Bắc tiến nhanh.
Đội kỵ binh này được trang bị loại chiến đao tinh xảo nhất của triều đình Ly Dương đương thời, chỉ cần nhìn vào những chiếc bao tên trắng toát bó chặt kia, đã đủ thấy được mức độ tinh nhuệ của đội kỵ binh này. Cung tên của họ đều được trau chuốt tỉ mỉ bằng lông đuôi chim, binh gia công nhận rằng loại tên lông đuôi chim giúp mũi tên có khả năng kháng gió tốt hơn, từ đó tăng độ chính xác. Để bù đắp cho sự tổn thất về tầm bắn, yêu cầu thể lực của cung thủ cũng phải cao hơn, không phải người lính khỏe mạnh trong quân thì không thể kéo được cung có tên lông chim. Trong số các đội kỵ binh ở biên giới Đại Ly Dương, kỵ binh Bắc Lương chuộng nỏ nhẹ cung, còn kỵ binh Lưỡng Liêu và Kế Bắc thì sử dụng cả cung lẫn nỏ. Trong đó, đội kỵ binh Kế Bắc có đông cung thủ, lại càng thiên về sử dụng cung hơn nỏ. Đội kỵ binh thám báo đang tiến nhanh về phía Bắc này chính là sư thừa quân biên giới Kế Bắc. Một nửa kỵ binh đều xuất thân từ khu vực trường thành phía Bắc Kế Bắc. Tướng quân Dương Thận Hạnh, người đã làm thổ hoàng đế ở Kế Châu hơn mười năm, vốn dĩ rất trọng bộ binh, khiến cho số lượng kỵ binh giỏi bắn cung bị hao hụt nhiều, họ tìm quan hệ xin xỏ rời quê hương để giành lấy một chức quan ở các đơn vị quân đội vùng trung tâm.
Đội trưởng của đội thám báo này xuất thân là một dũng sĩ vùng Bắc Kế Bắc. Hắn rời biên giới theo cha từ khi còn là thiếu niên. Đến nay hắn đã quen thuộc phong tục tập quán Thanh Châu. Vì cha hắn sau khi xuất ngũ đã làm giáo úy trong quân đội Thanh Châu, nên trong nhiều năm qua, hắn không thiếu rượu ngon, gái đẹp, chỉ là vì có người cha luôn nhớ về khói lửa sa trường, luôn để mắt đến hắn nên hắn đã luyện thành được một thân võ nghệ cưỡi ngựa không tầm thường. Lần trước kỵ binh Thanh Châu ra trận, tử thương nặng nề trong trận chiến tiếp viện gấp Hoài Nam Vương Triệu Anh, vì cha bệnh nặng, nhất định phải có đứa con trai độc đinh như hắn ở bên cạnh, nhờ vậy mà hắn tránh được một kiếp. Lần xuất quân này, chủ tướng của hắn và cha hắn là bạn thân thiết, đối với hắn khá là xem trọng, nên cố ý cho hắn dẫn theo một nhóm kỵ binh tinh nhuệ giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Đêm qua, chủ tướng còn cho gọi hắn đến trướng lớn, dặn dò rằng đội thám mã của hắn không được rời đại quân quá xa, một khi gặp kỵ binh thám báo Bắc Lương, không được dây dưa, nhất định phải toàn thân trở về. Thậm chí, chủ tướng còn hé lộ ý định cho phép hắn mang quân rời đi sau khi hai quân giao chiến. Điều này vừa khiến hắn cảm kích, lại vừa bất mãn. Việc thăng tiến của võ nhân địa phương vốn rất khó khăn, chỉ có thể từng bước một, nhất là sau khi lên tới chức giáo úy thì cần phải có gia sản để so đo. Với gia thế của hắn, nếu không có gì bất trắc, sau mười hai mươi năm, hắn cũng chỉ giống như cha, có được một chút binh quyền ở Thanh Châu đã là hết sức may mắn rồi. Chỉ có loại chiến công hiển hách thực sự được các đại lão trong Binh bộ nhắc đến, mới có thể phá vỡ được rào cản và quy tắc. Quân công là đến từ đầu của man tử Bắc Mãng hay là man tử Bắc Lương, hắn đều không để ý.
Tuyết lớn đã sớm tan, ruộng đồng đầu xuân, xanh tươi mơn mởn. Bên đường có vài loài hoa dại không tên, bụi bụi, lũ lũ, sát vào nhau, đã trổ những nụ vàng tươi non, rung rinh trong gió xuân ấm áp, nhìn xa xăm, khung cảnh thật êm đềm và thanh bình.
Hoàn toàn không giống như là chiến trường.
Móng ngựa giẫm lên nền đất mềm mại, tựa như bàn tay nam nhân vỗ về làn da non mềm của người tình, tựa như đám gái bán nghệ gõ ngọc răng đỏ trong lầu xanh phấn son.
Nếu đợi thêm vài tháng nữa, đến mùa hoa cải nở rộ, những luống hoa vàng sẽ dần lan rộng ra, tràn ngập tầm mắt của mọi người.
Theo tin tức tình báo của gián điệp, đại quân của ta còn phải tiến thêm khoảng một ngày rưỡi nữa mới chính thức tiến vào khu vực nguy hiểm bị kỵ binh thám báo Bắc Lương tuần tra. Nhưng lúc đó quân Thanh Châu sẽ hợp binh được với quân tinh nhuệ kinh đô và vùng ngoại ô của Hứa thị lang thuộc Binh bộ. Hơn nữa, còn có một vạn kỵ binh Kế Bắc của tướng quân Viên làm chủ lực cơ động để kiềm chế quân Bắc Lương. Dù sao đi nữa, chỉ cần đến đúng giờ để phối hợp với Hứa thị lang tiến hành phòng thủ, đội quân Thanh Châu với chưa đầy năm trăm kỵ binh này cũng khó có thể trở thành đối thủ chính của kỵ binh Bắc Lương. Ngược lại, đội quân hai vạn Thục binh dưới sự chỉ huy của một tiểu oa oa mới có khả năng phải hứng chịu sự tấn công của kỵ binh Bắc Lương hơn.
Nhưng ngay trong cái khoảnh khắc gió ấm hun người này, thân thể của vị tiêu trưởng dẫn đầu bỗng nhiên căng thẳng, trầm giọng nói:
"Có tình hình quân địch! Hướng Tây Bắc, sáu trăm bước!"
Sau khi được tiêu trưởng nhắc nhở, các kỵ binh khác mới phát hiện ra ở cuối tầm mắt, thấp thoáng vài điểm đen bất động, nếu chỉ nhìn lướt qua thì có lẽ đã bỏ qua.
Đồng tử trong mắt tiêu trưởng giãn lớn, vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Khác với người cha đã lăn lộn nhiều năm ở biên giới Kế Bắc của mình, dù hắn dựa vào võ nghệ xuất chúng, giành được danh hiệu "Hổ ra rừng" trên các đấu trường trong quân, thậm chí cha hắn giờ đây cũng không còn là đối thủ của hắn, nhưng cha hắn thường nhắc nhở hắn rằng chém giết trên chiến trường khác với việc luyện tập võ thuật thông thường trong quân doanh, lại càng không phải là một buổi luận bàn ôn hòa giữa các võ nhân giang hồ. Sự sống và cái chết thường chỉ cách nhau một ranh giới mong manh. Ban đầu hắn không mấy để tâm, nhưng lần theo quân xuất chinh này, cha hắn lại bảo hắn mặc giáp cầm đao, còn cha hắn cũng lần đầu mặc bộ tỏa tử giáp cũ kỹ mà trước đây ông đã lén mang từ trong quân Kế Bắc ra. Trên võ trường tại nhà, hai cha con giao đấu, ông cha "hổ già" không còn răng mà hắn lầm tưởng đã chém vào vai hắn một đao chí mạng, gác đốc đao lên cổ hắn, chỉ cần thêm một chút lực, liền có thể cắt đi đầu của hắn. Lúc đó hắn mới thực sự hiểu được ý nghĩa câu "lấy thương đổi mạng" mà cha hắn vẫn thường nói. Sau khi băng bó vết thương cho cha, ông đã tâm sự với hắn rằng, người xuất thân thấp kém như ông mà có thể sống sót đến ngày nay chỉ là vì một điều duy nhất: đó là may mắn. Trong quân có biết bao nhiêu con em thế gia tự cao tự đại, lần đầu ra trận liền bỏ mạng không toàn thây.
Phó tiêu trưởng thúc ngựa đuổi kịp, giọng nói hơi run, "Tưởng tiêu trưởng, sao đây? Đánh hay không đánh?"
Tiêu trưởng thở ra một hơi, nheo mắt nói:
"Nói thật thì trên đầu không cho phép chúng ta tự ý khai chiến, dù chúng ta có bắt hết đám bốn năm tên kỵ binh man di Bắc Lương kia, cũng chưa chắc đã được vui."
Đội thám mã Thanh Châu vốn đang đi nhanh, vì không có mệnh lệnh của tiêu trưởng nên cũng không xông lên truy đuổi, cũng không dừng lại, mà cứ từ từ rút ngắn khoảng cách với đám thám báo Bắc Lương.
Có lẽ bị sự bình tĩnh của tiêu trưởng ảnh hưởng, phó tiêu vốn đang vô cùng căng thẳng cũng bắt đầu bình tĩnh lại. Tuy đối diện với đám Lương Châu du nỗ thủ được mệnh danh là đệ nhất thám báo thời nay, nhưng ta lại có năm mươi mốt kỵ binh thám báo, hầu hết đều là những tinh nhuệ hàng đầu trong quân đội Thanh Châu. Trước đây phó tiêu còn hơi bất mãn khi bản thân là một thám mã, nhưng cấp trên lại yêu cầu một đội phải tiến hành trinh sát "mênh mông cuồn cuộn" tình hình địch. Điều này thật sự không giống như trong lời đồn. Mặt khác, đối với đám kỵ binh Bắc Lương phải phòng bị nhiều cánh quân lớn khác. Thứ hai, nơi này dù sao không phải là địa bàn của bọn man di, nên đám Lương Châu du nỗ thủ không dám đi sâu vào vùng trung bộ. Bởi vậy, việc này không thực sự phù hợp với trách nhiệm thám mã của bọn hắn, nên có hay không phát huy hết hiệu quả cũng không còn quan trọng nữa. Giờ xem ra, hóa ra lại may mắn, sự cẩn trọng thái quá của cấp trên ngược lại đã giúp cho bọn họ. Bốn năm cái đầu quân địch, thu hoạch được, cũng coi như là một món hời không nhỏ, nhất là đối thủ lại là đám thiết kỵ Bắc Lương vốn được gọi là vô địch thiên hạ suốt hai mươi năm qua. Tin rằng dù cấp trên có xét nét kiểu gì đi chăng nữa, ít nhất cũng phải thăng cho những người đi theo hắn một hai cấp.
Thế là, phó tiêu sắc mặt hung ác nhìn về phía trước cách ba trăm năm mươi bước. Chẳng hiểu sao, mấy tên kỵ binh kia vẫn bất động, lẽ nào là sợ hãi? Dù sao cũng đã dần nhìn rõ được đối phương rồi. Phó tiêu xác nhận địch chỉ có năm tên kỵ binh lẻ tẻ, và xung quanh không có quân địch mai phục nên không nhịn được cười nhếch mép:
"Tưởng tiêu trưởng, tổng cộng năm cái đầu man di Bắc Lương, tuy không đủ nhét kẽ răng của chúng ta, nhưng chân muỗi cũng là thịt. Ba cái đầu về ngươi, ta và lão Hạ mỗi người một cái là đủ rồi!"
Tiêu trưởng lắc đầu nói:
"Đây mới chỉ là khởi đầu tốt, chiến sự càng lớn thì công lao chắc chắn càng nhiều, ta tạm thời không thiếu chút công lao này, vả lại ta cũng còn trẻ. Nhưng mà lão Tống với lão Hạ lại khác, nếu lần này bắc tiến không vớt đủ quân công thì cũng chỉ có thể từ cái chức phó úy đáng thương mà lui xuống thôi. Các ngươi đừng oán giận gì cả, ta còn muốn bênh vực cho các ngươi đấy. Cho nên chuyến này mỗi người các ngươi một viên công đầu là không thoát đâu, ba viên còn lại thì chia cho anh em."
Tiêu phó đã gần bốn mươi tuổi, chắp tay nói:
"Lão Tống cũng không nói suông, chắc chắn nhớ kỹ trong lòng!"
Hai đội thám báo cách nhau chừng ba trăm bước.
Ngõ hẹp gặp nhau.
Nhưng đúng vào lúc tiêu trưởng Thanh Châu thám mã hạ lệnh giương cung thì năm tên thám báo Bắc Lương lại bắt đầu xoay đầu ngựa lui về sau, không nhanh không chậm, thuần thục điêu luyện.
Tiêu phó lão Hạ trong đội thám mã Thanh Châu này là người nóng nảy nhất. Nếu không phải nhiều lần say rượu hỏng việc và hay chống đối cấp trên, thì có lẽ đã sớm có cái chức quan đô úy đàng hoàng rồi. Đằng này phải bắt đầu từ lại chức quan thấp bé, theo phẩm trật. Nếu không mặc cho ngươi dũng mãnh thiện chiến cỡ nào thì ở quan trường Thanh Châu cũng đừng hòng khiến đám quan văn lão gia kia coi trọng. Vì thế lần này giao chiến, lão Hạ so với Tưởng tiêu trưởng và lão Tống đều hăng hái hơn, chỉ hận không thể chiến mã mọc thêm bốn chân. Lão Hạ tuy không còn trẻ nhưng lại càng già càng dẻo dai, lực cánh tay vẫn cứ kinh người, cái cung của lão là loại ba trăm cân hiếm có trong quân Thanh Châu. Cung thủ bình thường trên chiến trường liên xạ hai mươi phát đã là giới hạn của tay và cung, nhưng lực cánh tay phi thường của lão Hạ cùng cái cung lớn chất lượng tốt do thợ Thục Lương làm, đủ để lão Hạ liên xạ ba mươi phát mà vẫn thừa sức.
Du nỗ thủ Bắc Lương chủ động rút lui, khiến đám thám mã Thanh Châu dũng khí tăng vọt.
Lão Hạ gắng sức kẹp bụng ngựa, gầm lên:
"Giết địch!"
Năm kỵ thám báo Bắc Lương không hề hoảng hốt vội vàng. Dù thám mã Thanh Châu có thúc chiến mã xông lên như nào thì khoảng cách hai bên vẫn luôn duy trì khoảng một trăm năm mươi bước, ngoài tầm bắn của ngựa cung.
Không biết ai trong đội thám mã Thanh Châu dẫn đầu hét lên "Giết man tử", rất nhanh tiếng hô tương tự "Giết Bắc Lương man tử" vang lên hết đợt này đến đợt khác trong đội kỵ binh.
Năm tên du nỗ thủ Lương Châu gần như đồng thời quay đầu lại.
Tưởng tiêu trưởng cảm thấy có chút bất an không rõ.
Cảnh tượng tiếp theo rất nhanh khiến vị tiêu trưởng thiện xạ trên biên giới này vừa lo lắng lại vừa giải tỏa. Lo lắng là trận chiến này chạm vào là nổ ngay, còn giải tỏa là địch quân vốn binh lực yếu thế hơn lại có một kỵ tăng tốc bỏ chạy, chỉ để lại bốn kỵ cản trở truy kích của mình.
Bốn kỵ du nỗ thủ Lương Châu bắt đầu thúc ngựa xoay người lại.
Tầm bắn của ngựa cung không bằng cung đo đất là một sự thật hiển nhiên, trong quân Thanh Châu không phải không trang bị nỏ nhẹ, chỉ là số lượng không nhiều. Vùng trung nguyên theo hơn mười năm ca múa thái bình, thêm vào đám Thanh đảng được triều chính trọng dụng ôm đồm Tĩnh An đạo quân chính, lại có Ôn Thái Ất bọn người tham chính, Tĩnh An đạo đặc biệt là Thanh Châu và Tương Phiền thành luôn sống trong an nhàn. Các thế lực bên ngoài khó mà quấy phá, thượng hạ Thanh Châu phần lớn đều đóng cửa tận hưởng những ngày tháng hài lòng, lâu dần, tại một Thanh Châu không có chiến sự và ngày càng coi trọng chiến lực thủy sư, quân nhu không có nhiều, liền dần trở thành đồ chơi sủng ái của con cháu quan lại. Đối với kỵ binh Thanh Châu đã từng tiếp xúc qua nỏ nhẹ, thứ đồ kia đương nhiên không hề tệ, đáng đồng tiền bát gạo, có điều lại quá hiếm hoi, bảo dưỡng cũng phiền phức. Mà nếu nói về tầm bắn thì vẫn còn kém ngựa cung một chút.
Sau đó đội thám mã Thanh Châu kéo cung ở khoảng cách chừng trăm bước thì kinh hãi phát hiện bốn kỵ kia lại gần như đồng thời giơ tay nâng nỏ!
Thực tế nếu ở khoảng cách này dùng ngựa cung mà lập tức bắn ra thì độ chính xác đã rất kém, muốn xuyên giáp làm bị thương địch lại càng thêm khó, trừ phi bắn trúng vào chỗ chí mạng là mặt, nếu không hiệu quả rất nhỏ, do vậy ở khoảng cách bảy, tám chục bước mới bắt đầu bắn cung từ xưa đến nay là quân luật của kỵ quân Thanh Châu.
Lão Hạ tiêu phó người khỏe nhất đội thám mã trở thành người đầu tiên mạnh mẽ bắn ra mũi tên.
Khoảng cách hai bên là tám mươi lăm bước. Lão Hạ kéo căng cung như vành trăng, một mũi tên xé gió lao vun vút, hoàn toàn trái lẽ thường là một đường thẳng tắp. Có thể thấy rõ thể lực khủng khiếp của tên phó tiêu này.
Du nỗ thủ Lương Châu vô thức liền rụt eo tránh sang một bên, mũi tên chạm khắc gỗ suýt soát lướt qua vai của hắn.
Lão Hạ đang tràn đầy tự tin thì trong lòng chấn động.
Tám mươi bước, bốn kỵ Bắc Lương không những giơ tay nâng nỏ mà còn bắt đầu bắn giết kỵ binh đối phương.
Một tiếng "phốc" trầm đục, một tên thám mã Thanh Châu đang kéo cung đột nhiên ngã nhào xuống, trên trán bị một mũi tên nỏ găm trúng, xuyên thủng đầu.
Một tên thám mã trẻ tuổi do quá căng thẳng mà bắn ra mũi tên quá yếu, chỉ thấy trước mắt đột ngột xuất hiện một điểm đen bé bằng hạt gạo, giây sau thì cổ họng đã bị bắn thủng. Hắn vứt bỏ ngựa cung, hai tay ôm cổ họng, rơi khỏi lưng ngựa.
Tưởng tiêu trưởng hơi nghiêng đầu, một mũi tên Bắc Lương sượt qua mặt ông ta tạo thành một vết máu. Nhưng đôi tay vị kỵ quân Thanh Châu xuất sắc này không hề run rẩy, "ầm" một tiếng.
Ở đằng xa một kỵ man tử Bắc Lương dù đã tránh né nhưng cả bả vai vẫn bị mũi tên xuyên giáp găm vào xương thịt.
Lão Tống phó tiêu Thanh Châu không chỉ né được tên nỏ mà còn bắn ra mũi tên lông vũ đầu tiên với độ chính xác cực chuẩn, chỉ là kỵ binh Bắc Lương đối diện rướn người cúi sát lưng ngựa tránh thoát được.
Kỵ binh Lương Châu trúng tên vào vai, một kỵ tránh được mũi tên bằng cách rướn người xuống lưng ngựa, và cả hai kỵ đã giết người, đều bắt đầu bắn khi ba thủ lĩnh thám mã Thanh Châu bắn mũi tên thứ hai, khi kỵ binh Thanh Châu khác đang lắp tên dương cung. Nỏ tên lao vút ra.
Bốn kỵ không ai tiếp tục nhắm vào Tưởng tiêu trưởng, rất nhanh đã có bốn kỵ quân Thanh Châu hét lên rồi ngã xuống ngựa, không ngoại lệ đều là mặt và cổ họng hai vị trí này, đủ để mất mạng.
Nhưng đại đa số thám mã Thanh Châu đã hoảng sợ không chỉ độ chính xác kém đi mà địch quân Bắc Lương rõ ràng rất giỏi tránh né. Ngoại trừ lão Hạ một phát bắn trúng đã giết được một thám báo Lương Châu, mũi tên của tiêu chuẩn và lão Tống phó tiêu đều không thành công hạ gục được địch.
Mũi tên của Tưởng tiêu trưởng có thể gọi là tinh diệu, không những không cố tìm chỗ chí mạng mà còn bỏ bắn người mà chọn bắn đầu ngựa. Nhưng kỵ binh Bắc Lương mang dáng dấp ngũ trưởng cưỡi ngựa tài tình đến mức kinh người, chỉ hơi khẽ giật dây cương thì chiến mã Lương Châu đã tâm ý tương thông nghiêng đầu. Điều này khiến mũi tên chỉ ghim vào đùi tên ngũ trưởng một mảng thịt lớn, trong thời gian ngắn không ảnh hưởng gì đến sức chiến đấu.
Tưởng tiêu trưởng đã không còn thời gian quan tâm đến sức chiến đấu đáng sợ của kỵ binh đối phương. Ông ta gầm lên:
"Bình tĩnh! Không chắc thì bắn ngựa!"
Ông biết rằng, sau khi tiến vào khoảng cách bốn mươi bước, nhất định sẽ là mũi tên có uy lực nhất và cũng là cuối cùng của phe mình.
Không chỉ ba kỵ Bắc Lương vẫn còn trên lưng ngựa, mà cả kỵ binh ngã xuống rồi lăn mình trên đất kia, cũng theo chân ba đồng đội, dùng tư thế quỳ một gối xuống đất bắn ra mũi tên nỏ thứ ba.
Lão Hạ phó tiêu giết đến đỏ mắt, cơ bắp cánh tay nổi lên to lớn, dốc sức kéo cung, gào thét:
"Man tử chết đi!"
Nhưng một cảnh tượng khiến tất cả thám mã Thanh Châu cảm thấy khó chịu nghẹt thở đã xảy ra, ngoại trừ tên man tử Bắc Lương ngã ngựa bị thương kia thì ba kỵ còn lại cầm nỏ sau khi bắn nỏ, không cần chủ nhân có bất cứ động tác gì, chiến mã đều ăn ý mà khẽ đổi đường xung kích, khoảng cách xem như không đáng kể kia chính là ranh giới giữa cái chết và sự sống.
Cảnh tượng này dạy cho Tưởng tiêu trưởng hai điều.
Cái gì gọi là lão binh biên ải, cái gì gọi là ngựa Lương Châu.
Tất cả thám mã Thanh Châu đã bỏ ngựa cung xuống không kịp suy nghĩ nhiều, vô thức cùng nhau kêu một tiếng "Giết", rút chiến đao, thúc ngựa phi nước đại.
Kỵ binh Lương Châu do thám, số mũi tên nhiều hơn một vòng so với ngựa cung Thanh Châu cũng bắt đầu âm thầm rút đao, tiếp tục lao lên.
Ba kỵ đối mặt với bốn mươi mốt kỵ, binh lực cách xa nhau một bên thì ra sức gào thét còn một bên lại vô cùng im lặng, cứ thế lao vào nhau.
Tưởng tiêu trưởng cùng tiêu phó lão Tống gần như là liên thủ, cũng không thể hoàn toàn giữ chân tên kia Bắc Lương ngũ trưởng, không phải là do võ nghệ của du nỗ thủ ngũ trưởng hơn hai người, sự thật trên việc một mình chém giết thì bất kỳ ai trong Tưởng tiêu trưởng và tiêu phó bên Thanh Châu đều có phần thắng lớn hơn, đặc biệt là khi xuống ngựa bộ chiến, Tưởng tiêu trưởng càng nắm chắc phần thắng, nhưng hai người dự đoán lúc chiến mã của hai bên chạy nhanh đến cực hạn thì chiến mã Lương Châu lại đột ngột tăng tốc một lần nữa, thể hiện ra sức bộc phát lớn lao khiến kỵ quân Thanh Châu kinh hãi và lạ lẫm, chính nhờ sức bộc phát này mà tên kia Bắc Lương ngũ trưởng không chỉ tránh thoát hai đao, mà chỉ bị tiêu phó Thanh Châu sượt qua lưng tạo một vết máu, nhưng vẫn có thể tiếp tục đâm thủng đội hình kỵ quân Thanh Châu, dứt khoát vung tay một đao, ngay lập tức một đầu kỵ binh Thanh Châu bị chém bay lên cao.
"Hai quân" lướt qua nhau.
Trong ba kỵ chỉ có tên ngũ trưởng phá được vòng vây, một người một ngựa, chậm dần tốc độ, trầm mặc và cô đơn quay đầu ngựa, chuẩn bị cho vòng xung phong liều chết tiếp theo.
Hai kỵ xông trận, sau khi mỗi người chém giết ba kỵ, đã chết giữa đường.
Còn tên thương tốt Bắc Lương ngã ngựa sớm nhất, dù chết trước cũng dùng bộ chiến kỵ, bắn chết một kỵ bằng tên, đâm chết một kỵ bằng đao, sau đó bị chiến mã Thanh Châu hung hăng đâm vào ngực, ngã xuống vũng máu.
Tưởng tiêu trưởng gần như nghiến nát răng quay đầu nhìn tên kỵ binh Bắc Lương còn sống sót, liếc mắt nhìn tên kỵ binh đang hấp hối nằm cách đội kỵ mã phía trước vài chục bước.
Tên man rợ Bắc Lương dùng ba kỵ đổi lấy mười lăm kỵ dưới trướng lão tử, đúng là mười lăm kỵ!
Vị tiêu trưởng Thanh Châu mang lòng oán hận tột độ này lại kéo cung, mũi tên nhắm thẳng vào tên thương tốt Bắc Lương đã nằm trong vũng máu kia.
Chỉ vẻn vẹn hơn mười bước mà thôi.
Một mũi tên bắn trúng đầu tên kỵ binh.
Trên mặt đất, chỉ thấy đuôi lông chim run rẩy.
Trung Nguyên đối với Bắc Lương, không chỉ có tiếng mắng của văn nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận