Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 192: Tự tại? (2)

Hùng thành Tương Phàn ban đêm rất nghiêm ngặt, nhưng mà chỉ với dân chúng bình thường, còn với Từ Phượng Niên là loại quyền quý đứng đầu dám đánh một trận với Thủy sư Thanh Châu, cùng với những loại thần tiên Lạn Đà Sơn của thượng sư sáu châu, thì đương nhiên là đi lại tùy ý.
Giáo úy cửa thành tám chín phần mười là được Tĩnh An Vương Triệu Hành bày mưu đặt kế, cũng không định ngăn cản, nếu không thì can qua tương kiến thì đơn giản là chỉ là cho Từ Phượng Niên thể diện mà thôi, cũng không thể trông cậy vào việc nhỏ nhặt này làm cho thế tử Bắc Lương kinh ngạc.
Nháo kịch trên hồ Xuân Thần, đến nay vẫn không ai có thể nói nhất định là Từ Phượng Niên sẽ bị trách phạt, dù sao giờ cũng không giống với dĩ vãng, vào lúc này Bắc Lương Vương đang mặc một bộ mãng bào Cửu Long gấm xanh đang ở trong kinh thành, lần đầu tiên thượng triều ở Kim Loan Điện. Vị Vương khác họ này bội đao đăng điện, đối mặt với chất vấn của mấy vị văn võ đại thần công huân ngoài Trương Cự Lộc Cố Kiếm Đường, cộng thêm cả cả ba vị đại học sĩ của điện các luân phiên vặn hỏi, thì tên nhân đồ kia chỉ một mình đứng đấy ngủ gà ngủ gật, chả thèm để ý đến ai, việc này khiến cho hai ban đại thần tức giận đến giận sôi lên, về phần sau cái vẻ ngay thẳng vẻ giận dữ kia có phải đang thấp thỏm e ngại hay không, thì cũng không ai biết.
Kinh sư có tin tức ngầm rằng Bắc Lương vương cùng thiết kỵ đóng quân nghỉ ngơi ở dịch quán Hạ Mã Khắc, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, trong kinh sư trên dưới đều cảm thấy đại khoái nhân tâm, vỗ tay bảo hay, đều nói đây là thiên lý sáng tỏ, người thất đạo tất thiếu trợ giúp, khí số Bắc Lương đã hết.
Dịch quán Hạ Mã Khắc đúng là đang cực kỳ vắng vẻ.
Trong nội đình, Bắc Lương Vương với trang phục lão nhà giàu đang cùng một vị lão tăng áo đen đối ẩm rượu lục nghĩ, rượu là Từ Kiêu cố ý từ Lương Châu mang tới Thái An thành, lão gia hỏa biệt hiệu là Bệnh Hổ trước mắt là bị Từ Kiêu cứng rắn kéo tới. Kỳ thật mấy năm nay mượn bài hát Đệ Thưởng Tuyết của nhị nữ nhi Từ Vị Hùng, rượu lục nghĩ trong kinh thành cũng đã buôn bán nhiều, chỉ bất quá rượu mạnh đi qua mấy ngàn dặm mà Bắc Lương Vương tự mình mang theo thì lễ nhẹ tình không nhẹ.
Đây coi như là một loại thái độ của Từ Kiêu khi đối mặt với bạn cố tri tha hương: Dương thái tuế ngươi không coi Từ Kiêu ta là bằng hữu, ngay cả vào thành cũng phải thay hoàng đế bệ hạ nhìn chằm chằm vào ta, nhưng Từ Kiêu vẫn coi con lừa trọc ngươi là bằng hữu, năm đó ngươi mời ta uống rượu coi như tiễn đưa, lần này gặp lại liền muốn mời ngươi uống một bình rượu lục nghĩ.
Tiết lạnh mùa xuân của kinh thành sớm đã hết, ve kêu không ngừng, nhưng Từ Kiêu tựa hồ vẫn là sợ lạnh, vươn tay phổi phù phù, cảm khái nói: "Lúc ta rời kinh nhớ là Vương triều có một ngàn tám trăm sáu mươi bốn trạm dịch, lúc này thôn tính nhiều quốc gia như vậy thế mà không tăng lại còn giảm, sao còn có mỗi một nửa vậy?"
Hắc y lão tăng bình thản nói: "Thái An Thành trở nên thái an, thiên hạ thái bình an ổn, cần gì phải tái hiện cảnh tượng dịch quán san sát vũ hịch phi truyền năm đó? Đây chẳng lẽ không phải tốt chuyện sao ?"
Thế nhân đều biết Từ Kiêu đối với dịch trạm có một loại tình cảm khó có thể dứt bỏ. Bởi vì vương triều Ly Dương lúc trước cũng không coi trọng kiến tạo dịch trạm, sau khi Từ Kiêu chấp chưởng binh quyền, đưa ra thập chính, mấy hạng mục trong đó có dịch trạm cùng mã chính đều đạt được trình độ phát triển lớn nhất dưới tay hắn, còn có mấy hạng chính sự bởi vì xuân thu kết thúc mà chưa kịp phổ cập liền đã chết non giữa chừng, tiêu giảm dịch trạm chỉ là một hình ảnh thu nhỏ mà thôi.
Lúc binh mã vương triều Ly Dương cường thịnh, có thể nói là một trạm tiếp một trạm, dịch quán dày đặc như là vảy cá. Một ngựa tiếp một ngựa, dịch kỵ như là sao băng. Cho nên khi quốc chiến kết thúc, cơ hồ tất cả hoàng đế mất nước đều bị áp giải đến Thái An thành, lúc đó ai thấy cái cảnh ba mươi dặm một trạm đều sẽ khiếp sợ thủ đoạn của Từ Kiêu, rất nhiều danh tướng sau khi chiến bại vẫn chỉ trời oán đất lợi lúc ấy mới chịu phục.
Bởi vì dịch trạm nho nhỏ thôi là đã phải liên lụy với rất nhiều sự tình, mỗi một chuyện đều phiền toái đến cực điểm, chỉ riêng việc trồng trọt và bảo vệ thực vật hai bên đường trạm thôi là hàng năm đã hao phí cực kỳ nhiều bạc quốc khố rồi. Lúc ấy binh chiến đang say sưa, hôn quân thì không nói, còn mấy minh quân thì cùng lắm cũng chỉ tập trung vào tôi luyện giáp trụ, hận không thể hôm nay dùng tiền ngày mai là có thể dựng sào thấy bóng, vi thần tử nào có thể thuyết phục hoàng đế bệ hạ nện tiền vào kế hoạch trăm năm này như Từ Kiêu?
Từ Kiêu cười nói: "Nhìn trong thời gian ngắn đương nhiên là chuyện tốt. Chờ ta và ngươi sau khi bách niên, có phải chuyện tốt hay không thì khó nói."
Lão tăng áo đen tuy là tăng nhân, nhưng cũng uống rượu, uống một ngụm, ngữ khí bình thản nói: "Ngươi lo xa rồi."
Từ Kiêu bật cười nói:
"Cũng không phải loại người xuất gia như ngươi, lão tử không quan tâm, thì sẽ làm thất vọng anh hùng liệt sĩ năm đó theo ta chinh chiến thì sao? Cái thiên hạ này ai đánh xuống ?"
Dương Thái Tuế nhíu mày nói: "Trương Cự Lộc sẽ quan tâm, Cố Kiếm Đường cũng sẽ quan tâm. Còn nữa, ngươi giúp tiên hoàng đánh hạ thiên hạ thì sao? Không có Từ thọt chân ngươi thì sẽ có Lý Qua Tử Vương Qua Tử đỉnh cấp, ngươi giành công tự ngạo, tiên hoàng tuy không thỏ khôn chết nấu chó săn, vãn cho ngươi đi làm Bắc Lương Vương, như thế vẫn chưa đủ sao ?"
Từ Kiêu nhẹ giọng nói: "Đủ rồi. Cho nên năm đó ngươi kéo ta uống rượu, sau đó ta cũng không sao, ân tình năm đó nợ ngươi và hắn, coi như là đã trả hết.”
Nói tới đây, lão tăng áo đen thẹn thùng, không nói gì nữa, vẻ mặt có chút cô đơn.
Nữ tử kia mới nhập thế, hộp kiếm chỉ vẻn vẹn khắc chín chữ "Kiếm này san phẳng chuyện bất bình thiên hạ".
Tiên hoàng sau khi biết được liền cười nói rằng không có đệ tức phụ này sẽ không có Từ Kiêu, sẽ không có giang sơn tốt đẹp của trẫm, Đại Lương Long Tước Kiếm xứng đáng với chín chữ này.
Kỳ nữ kia trước khi lâm chung mới khắc xuống chín chữ đó, mỗi lần nhớ tới, lão tăng áo đen đều cảm thấy hổ thẹn, bởi vì hắn chính là người đáng hổ thẹn nhất trên thế gian.
Lão tăng hỏi: "Vậy ngươi còn mời ta uống rượu ?"
Từ Kiêu hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu không phải sau khi tới Bắc Lương, những năm nay nương tử vẫn khuyên giải ta, nói rằng con lừa trọc ngươi có nỗi khổ, thì lão tử cho dù rộng lượng hơn nữa cũng mặc kệ ngươi."
Dương Thái Tuế đắng chát cười một tiếng.
Từ Kiêu uống một hớp rượu, cười lạnh nói: "Lần sau triều hội, Cố Kiếm Đường còn dám xúi giục một đám tạp chủng ra âm chiêu, cũng đừng trách lão tử rút đao bổ hắn!"
Dương Thái Tuế nhíu mày nói: “Cố Kiếm Đường dùng tay không ngươi cũng đánh không lại. Trên đời này dùng đao, hắn vẫn luôn là đệ nhất.”
Từ Kiêu hỏi ngược lại:
"Ta chém hắn, hắn dám đánh trả?! Năm đó ta chém đầu dòng chính của hắn treo trên đầu thành thị chúng, hắn liền dám ngăn cản sao? Năm đó không dám, hiện tại tiểu tử này càng muốn sống để trở về, lại càng không dám."
Lão tăng áo đen cười ha ha: "Tựa hồ không dám."
Từ Kiêu cười nói: "Chẳng phải đúng thế sao."
Đây đâu phải là Bắc Lương Vương mặc mãng bào ngũ trảo, rõ ràng là phường vô lại trên phố!
Trách không được có thể dạy ra nhi tử phẩm hạnh bất lương tâm như Từ Phượng Niên.
Từ Kiêu cười tủm tỉm hỏi nói: "Nếu ta chém chết Cố Kiếm Đường, ngươi lúc này sẽ?"
Dương Thái Tuế bình tĩnh nói: "Trung nghĩa nhân tình ta nợ, năm đó cũng trả hết. Hôm nay ngươi có thể mời ta uống rượu, ngày mai ta có thể mời ngươi giết người rồi rời kinh thành."
Từ Kiêu cười ha ha nói: "Con lừa trọc nhà ngươi coi như có chút lương tâm."
Lão tăng áo đen im lặng không lên tiếng.
Thế gian không ai “lời hứa đáng giá ngàn vàng” hơn con hổ bệnh này.
Một bình Lục Nghĩ rất nhanh đã hết.
Lão tăng nhẹ giọng nói:
"Ngươi trước kia liên lụy Vương phi sống không được tự tại, bây giờ ngươi lại liên lụy đến mấy đứa con ngươi cũng như thế, nhất là Từ Phượng Niên, ngươi cũng không có chút nào áy náy sao?"
Từ Kiêu thản nhiên cười nói: "Không phải gia đình, thì vào cửa nhà cũng không ăn cơm chung. Cái gì tự tại với không tự tại chứ, đều là mệnh."
Lão tăng thở dài một tiếng.
Từ Kiêu hỏi: "Ngươi có biết lục châu thượng sư của Lạn Đà Sơn không?"
Lão tăng gật đầu nói: "Người này lúc đầu là tu Nhĩ Căn, không nghe thấy bên ngoài, không bằng thế nhân, rất nhanh đã đạt được cảnh giới đại giải thoát hiểu rõ tĩnh động nhị tướng, là đại trí tuệ giả trong Phật môn, năm đó từ sơ chứng mà nhảy lên hạng tám. Cũng giống như tân chưởng giáo núi Võ Đang nhảy vào thiên tượng, đều là nhục thân Bồ Tát hiếm thấy."
Từ Kiêu ồ rồi một tiếng, cau chặt lông mày.
Lão tăng hỏi: "Nghe nói vị Hồng giáo Pháp vương này đến Tương Phiền, ngươi không lo lắng sao?"
Từ Kiêu nỉ non: "Sao không lo lắng, nàng và Phượng Niên song tu, lo lắng, không song tu, càng lo lắng nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận