Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 617: Cửu vấn (4)

Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Phượng, Trì Tiết Lệnh đưa qua nửa trái dưa hấu, cười nhạt nói:
"Thật ra một triều đình, cho dù là những đất nước đã bị tiêu diệt trong thời Xuân Thu, chắc chắn cũng có rất nhiều người thông minh nhìn xa trông rộng, nhưng có được tấu lên trên hay không, có thể khiến long nhan vui vẻ, cho phép những luật lệ chứa đựng khát vọng hay hoài bão đó được thực hiện một cách suôn sẻ, mới là chỗ mấu chốt khó xử. Ly Dương hoàng triều các ngươi liên tục xuất hiện lương đống, nhất là có Trương Cự Lộc ở giữa điều hành, Miếu tính vốn đã cao hơn nước khác một bậc, nói lời trong lòng, Trì Tiết Lệnh của châu Tây Hà ta đây xuất thân từ quân ngũ, mỗi lần nghĩ tới dáng vẻ ở cùng cùng ngươi như bây giờ, đều cảm thấy lo lắng. Luận chiến lực quân bị, binh sĩ của mười hai vị Đại tướng quân, cũng không tệ, nhưng so với Bắc Lương quân, cho dù là Thác Bạt Bồ Tát, cũng không dám nói mình vô địch thiên hạ. Cũng may Bắc Mãng sau khi chịu nhiều thất bại đã học khôn, mới biết được đàn ông ở phía nam, không phải đều là người đọc sách tay trói gà không chặt, cũng có kẻ khát máu giết người không chớp mắt như Từ Kiêu và Cố Kiếm Đường. Mấy năm nay, Bắc Mãng vẫn đang từ từ trở nên mạnh mẽ. Về phần chúng ta, lão đầu nhi ta càng nghĩ, càng cảm thấy có chút tiếc nuối, Phượng Niên, ngươi đoán được không?"
- Giải thích, Miếu tín được xem như một loại hình thức quyết định chiến lược cổ nhất vào thời kỳ Xuân Thu. Hết giải thích.
Từ Phượng Niên cười nói:
"Rất nhiều sĩ tử Xuân Thu đào vong đến Bắc Mãng, có tư cách làm Trì Tiết Lệnh hoặc là đại tướng quân bày mưu tính kế, nhưng vẫn thiếu một vị mưu sĩ siêu hạng có thể làm Đế sư."
Hách Liên Võ Uy gặm một miếng dưa hấu, ngẩng đầu trợn mắt nói:
"Tiểu tử ngươi chớ vội cười, Bắc Mãng không phải là không có, chỉ là còn chưa ra sân khấu mà thôi."
Từ Phượng Niên hạ thấp giọng hỏi:
"Lý Mật Bật của Biên Chức Thủ Võng?"
Hách Liên Võ Uy nghiêng đầu nhổ bãi nước miếng trên mặt đất, giễu cợt nói:
"Lão cẩu này bản lĩnh hại nhân đứng đầu thiên hạ, còn về trị quốc? Còn kém xa lắm. Cũng chính là Lý lão đầu nhi tự biết mình, không xen vào chuyện triều chính, bằng không ta đã liều mạng với hắn."
Từ Phượng Niên hiếu kỳ nói:
"Không phải hắn, có thể là ai?"
Hách Liên Võ Uy nói mơ hồ:
"Là phủ chủ của Kỳ Kiếm Nhạc Phủ, mất tích gần hai mươi năm. Vào tuổi trung niên bị nữ đế bệ hạ khinh thường, trong cơn tức giận đã hoàn toàn biến mất. Ta đoán đi Ly Dương các ngươi, còn như làm gì, thì không bao giờ biết được, chắc ngay cả bệ hạ của chúng tôi cũng không rõ. Ta không tin người như thế sẽ lặng lẽ chết ở phía nam."
Từ Phượng Niên ồ một tiếng, "Nghe sư phụ Lý Nghĩa Sơn của ta từng nói, người này chơi cờ rất giỏi, thiếu chút nữa có thể coi như đánh cờ ngang với Hoàng Long Sĩ."
Lão nhân cảm khái nói:
"Đời ta nhìn nhiều nhân vật chí lớn nhưng tài mọn, duy chỉ có đương gia của Kỳ Kiếm Nhạc Phủ này, tâm lớn tài lớn. Kỳ Phủ có pháp môn tu hành đánh hàng triệu nước cờ trong đời, ngươi có biết tên kia thực hiện bao nhiêu nước cờ không?"
Từ Phượng Niên kinh ngạc nói:
"Không thể nào là hàng chục triệu nước cờ chứ!? Vậy khác gì từ lúc sinh ra đã ngồi trước bàn cờ chơi cờ, loại cờ si này sao có tiền đồ lớn được !? Sư phụ ta thường nói trên chơi cờ trên bàn cờ chỉ là thế cờ chết, chơi cờ thành danh thủ quốc gia hạng nhất, cũng chẳng có gì ghê gớm, với đối nhân xử thế là hai chuyện khác nhau."
Lão nhân thoải mái cười to, "Tiểu tử ngươi thông minh quá sẽ bị thông minh hại, tên kia chơi rất ít ván cờ, có thể đếm được trên đầu ngón tay, chắc số nước cờ cũng chưa tới bảy, tám ngàn."
Từ Phượng Niên cau mày nói:
"Số ván cờ chắc chưa đến 100, đường đường phủ chủ Kỳ Phủ của Kỳ Kiếm Nhạc Phủ, làm sao chơi một ván cờ lại giống như cược mạng vậy?"
Lão nhân chậm rãi nói:
"Ngươi có biết người này chơi ván cờ cuối cùng như thế nào không? Sau khi hắn bại bởi Hoàng Tam Giáp, bế quan nghiên cứu, lúc tài đánh cờ đại thành, đánh cờ với lão phủ chủ, một ván sinh tử cục, ai thua người đó chết."
Từ Phượng Niên tấm tắc nói:
"Hai vị phủ chủ đều là loại người rất hung tàn nha."
Hách Liên Võ Uy trông có chút hả hê cười nói:
"Ngươi cứ cầu nguyện người như thế không thể sống sót trở về Bắc Mãng đi, bằng không đến lúc đó lỡ như ngươi thế tập võng thế trở thành Bắc Lương Vương, nếu như người này còn sống, ngươi phải chịu tội rồi."
Từ Phượng Niên nghiêm túc nói:
"Ngày mai phải đi Lôi Minh Tự, nguyền rủa chết lão đầu nhi này."
Hách Liên Võ Uy ha ha cười nói:
"Hãy nhớ nguyền rủa chết cả ta nữa. Có ta ở châu Tây Hà, Từ Kiêu cũng phải sợ hãi mấy phần."
Từ Phượng Niên không cần khách sáo với vị lão nhân này, cười giỡn nói:
"Hách Liên bá bá, da mặt của ngươi này còn dày hơn cả ta."
Hách Liên Võ Uy gật đầu nói:
"Con người đó, chỉ cần đã có tuổi, cũng sẽ giống ta mắng chửi Lý Mật Bật là tên khốn nạn, thật ra là đang chửi mình, đều da dày thịt béo, sợ chết còn tham sống, đối với sinh tử, cũng không còn nhìn thoáng như hồi còn trẻ nhiệt huyết tràn trề."
Từ Phượng Niên cắn dưa hấu, nghĩ tới Từ Kiêu cùng sư phụ Lý Nghĩa Sơn còn trẻ hơn so với Hách Liên Võ Uy một chút. Hách Liên Võ Uy chậm rãi nói:
"Dẫn ngươi đi xem chính sự của Bản Châu, có mấy lời cũng phải nói thẳng với ngươi, những tướng quân cùng Trì Tiết Lệnh khác, ta không thể nói gì, nhưng theo Hách Liên Võ Uy ta mà nói, ta cũng không hy vọng xa vời tướng lĩnh thuộc hạ dưới trướng ai nấy đều là Thánh nhân, tham tiền không sao cả, đừng tham quá là được, thanh quan cổ hủ kiếm danh vọng cho bản thân, trong mắt của ta, không bằng quan lại có tài tham ô đầy túi nhưng có thể tạo phúc một phương. Không vượt qua điểm mấu chốt, ta tự nhận rất dễ nói chuyện, qua rồi, xin lỗi, không quan tâm ngươi là thân thích của lão đầu nhi ta hay là tâm phúc, đáng giết vẫn giết, nên tịch biên gia sản thì tịch biên gia sản, tuyệt không nương tay. Cái này gọi là không có quy củ. Làm sao để nhìn người là một khó khăn, làm sao tuyển người lại là một khó khăn, làm sao sử dụng được nhân tài một cách hợp lý lại càng khó hơn, là học vấn lớn, không học được trên sách vở thánh hiền, bởi vì người đọc sách yêu quý danh tiếng, không có can đảm đi viết những tri thức về đối phó với lòng người hiểm ác, hơn nữa đại đa số thư sinh đều không còn bản lĩnh viết ra. Ngươi từng đếm trạng nguyên của Ly Dương vương triều các ngươi, ngoại trừ Trương Cự Lộc, có thể có mấy người làm được đại quan nhị phẩm? Ngược lại thì tiến sĩ phổ thông, càng dễ dàng thăng quan."
Từ Phượng Niên ừ một tiếng, yên lặng ghi nhớ trong lòng. Hách Liên Võ Uy nói rằng:
"Vị phủ chủ kia lúc còn trẻ có một thiên cửu vấn , hỏi trời xanh, hỏi hậu thổ, hỏi quỷ thần, hỏi đế vương, hỏi phật đạo, hỏi mỹ nhân, hỏi kiếp trước, hỏi kiếp sau."
Từ Phượng Niên buồn bực nói:
"Còn thiếu một hỏi nữa."
Hách Liên Võ Uy cười nói:
"Nói là cửu hỏi, thật ra chỉ có tám hỏi, chắc là tên kia thay mặt cho những kẻ ngốc đang nghi ngờ như chúng ta hỏi chính mình."
Từ Phượng Niên tức cười nói:
"Lão nhân này quả nhiên suy tính thâm sâu! Không được, ta phải lập tức đi Lôi Minh Tự."
Trong khi nói chuyện, có khách hàng khát nước đi đến, Từ Phượng Niên vội vàng đứng lên, uốn ba tấc lưỡi giúp đỡ lão Trì Tiết Lệnh bán dưa hấu. Khách hàng không biết người thanh niên mặc cả với hắn là ai, càng không biết lão nông kia chính là Trì Tiết Lệnh của bản châu. Từ Phượng Niên cũng không biết có hai chi thiết kỵ Bắc Lương lấy thế nhanh như sấm sét bất ngờ đánh Bắc Mãng. Càng không thể biết Bắc Mãng nữ đế bởi vì sự xuất hiện của một người, bỏ đi ý nghĩ ngự giá thân chinh nam triều. Lão nho sinh này cõng rương sách vào cung, theo sau là kiếm thuật đệ nhất Bắc Mãng, Kiếm Khí Cận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận