Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 288: Ác sấm (1)

Trong số ba mươi sáu cung của Võ Đang, lấy Thái Hư Cung ở trên Đại Liên Hoa Phong là cao nhất, mái hiên nhà bị vểnh lên của nó được gọi là đại canh giác, bởi vì treo một thanh bội kiếm của tiên nhân Lữ Động Huyền mà vang danh thiên hạ, lúc này một người đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào không giống với đạo bào của Võ Đang, hắn ngồi ở bên cạnh bội kiếm của Lữ kiếm tiên, dưới chân hắn là một cây thang dài, gương mặt của đạo sĩ sáng láng hắn cầm theo một thùng gỗ đang sơn lại mái hiên đại canh gác, rõ ràng hắn là Tề tiên hiệp của Thiên Sư phủ ở Long Hổ Sơn, hắn giương mắt nhìn lại, xung quanh mây mù cuồn cuộn, gió thổi qua như là sóng cuộn, bảy mươi hai ngọn núi Võ Đang tựa như tiên đảo trên biển, tâm của hắn thanh thản, tiếng chuông sáng du dương trên núi vang bên tai của hắn, trong lúc nhất thời Tề tiên hiệp có chút xuất thần.
Mấy ngày nay, hắn ở lại trên núi Võ Đang, một lòng muốn đánh thắng chưởng giáo cưỡi Thanh Ngưu của Võ Đang, số lần bọn họ động thủ rất ít, đa phần là hắn bị ép đánh nhau bằng mồm với tên đạo sĩ nhát gan kia, trong lúc vô tình hắn cũng được lợi ích không nhỏ. Hắn nghe nói phải sơn lại đại canh giác, nghĩ đến ở đây có treo một thanh tiên kiếm mà từ nhỏ hắn đã hằng mơ ước, hằn lập tức đáp ứng với tên họ Hồng bại hoại kia đến đây sơn lại. Những việc nhỏ này cũng không đáng kể, Tề tiên hiệp chưa từng để bụng, cũng không sợ bị Thiên Sư phủ chỉ trích. Nghĩ tới đây, Tề tiên hiệp lại thoáng thất thần, núi Võ Đang này thật sự không giống với Thiên Sư phủ, bọn họ thật sự không tranh cùng người không tranh quyền thế. Đôi lúc có tranh chấp cũng chỉ là một chút chuyện lông gà vỏ tỏi Tề tiên hiệp cũng khinh thường để ý tới, đối với chuyện này, Tề tiên hiệp cũng không có đánh giá bừa bãi, hắn chỉ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn bội kiếm của Lữ Động Huyền. Tên của thanh kiếm này không có cách nào để khảo chứng, trong điển tịch đạo thống cũng không có ghi chép lại, chỉ có một ít tin đồn ngoài đầu đường xó chợ, lén lúc lấy cho thanh kiếm này một ít danh tiếng "Trảm Long", "Thanh Tiêu", nghe có vẻ rất khí thế. Đương nhiên Tề tiên hiệp sẽ không tin là thật, nhưng thanh bội kiếm của tiên nhân này vốn không có vỏ kiếm là sự thật, Lữ Động Huyền từng nói"Chỉ có thiên địa, mới có thể làm kiếm y của thanh kiếm này", kiếm y tức là vỏ kiếm. Nhưng lúc này, cổ kiếm lại có vỏ kiếm được làm từ gỗ đào, thật tầm thường đến không chịu nổi, Tề tiên hiệp nhớ lại lần mà hắn điều tra trước đó, thật sự khiến hắn dở khóc dở cười, lúc đó hắn hỏi tên chưởng giáo họ Hồng kia, y mới nhăn nhăn nhó nhó nói ra chân tướng, Tề tiên hiệp mới biết được là tên họ Hồng lúc còn bé, y đã làm vỏ kiếm cho tiên kiếm, về phần nguyên nhân, thì dù có đánh chết y cũng không chịu nói.
Nếu là ở Thiên Sư phủ, dị vật của Lữ chân nhân sớm đã bị giấu ở đại điện cung phụng, gia trì tầng tầng phù lục, đừng nói là tự tiện thêm vỏ, dù là muốn nhìn một lần cũng khó. Lui một vạn bước mà nói, nếu muốn tìm kiếm thất cho tiên kiếm, ít nhất cũng phải là da mãng giao mới phù hợp với thân phận của tiên kiếm.
Núi Võ Đang này, quá thiếu khuôn phép.
Tề tiên hiệp cúi đầu nhìn xuống, tên họ Hồng đang bắt đầu đánh quyền, gần trăm đạo sĩ Võ Đang già trẻ đều có đi theo vị thanh niên chưởng giáo này tập quyền. Ban đầu hắn cảm thấy luyện Kỵ Ngưu quyền chỉ như trò chơi quét rác của tiểu đạo đồng, lâu ngày, hắn lại bị mấy vị lão đạo sĩ đánh ra cổ vận cao phong. Mỗi ngày hai lần chuông sớm, trống chiều, hắn đều tự động đi đến Thái Hư Cung để cùng tập luyện. Bộ quyền Kỵ Ngưu này lúc bắt đầu thì bình thản, thuận theo tự nhiên, nhìn tổng thể, quyền khu là vòng tròn lớn, vòng tròn lớn bao xung quanh vòng tròn nhỏ, giống như con tằm kéo tơ vào mùa xuân, liên miên không dứt.
Chưa bao giờ Tề tiên hiệp gặp qua bộ quyền pháp này, sau này hắn hỏi lại mới biết là do tên họ Hồng quanh năm ở trên núi quan sát rung chuông, đánh trống mà sáng tạo ra. Tuy từ nhỏ đến giờ Tề tiên hiệp chỉ tập kiếm , nhưng vạn sông nhập biển, tự nhiên hắn có thể phân biệt tốt xấu, quyền này trong mềm mại mà trích trữ vạn cân, kéo dài như lồng trời che đất, nhập tiểu thế thì như giới tử nạp tu di, không nói hiệu quả thực chiến như thế nào, nhưng quý ở lập ý siêu nhiên. Nói thật Tề tiên hiệp khó tránh khỏi có chút ghen tị với căn cốt thiên phú của tên này, tên lười biếng này chưa bao giờ khắc khổ tập võ tu đạo, hoàn toàn trái ngược với hắn một khắc cũng không dám lười biến. Trên quảng trường, chưởng giáo trẻ tuổi hành vân lưu thủy chậm rãi thu quyền, các đạo sĩ còn lại cũng thu quyền, đã có hai ba phần giống nhau.
Một vị lão đạo sĩ tiến lên để lĩnh giáo với chưởng giáo, nói xong lão liền khen ngợi nếu luyện bộ quyền pháp này một thời gian nhất định có thể gặp vực sâu, bước trên băng nhưng vẫn bất động như núi, tiếp xúc dòng nước chảy mà lòng có bát hoang, chưởng giáo trẻ tuổi nghe tâng bốc nhưng không đắc ý, không đỏ mặt, hắn cười ha ha nói đâu có đâu có. Lão đạo sĩ lo lắng nói bộ quyền này nếu trên núi ai cũng có thể học, khó đảm bảo ngoại nhân làm tạp vụ ở dưới chân núi sẽ học trộm. Chưởng giáo lắc đầu cười nói không có gì đáng ngại, bộ quyền pháp này thắng ở dưỡng sinh dưỡng thần, nhiều hơn một người học, Võ Đang lại thêm được một phần công đức. Lão đạo sĩ cười cười, lão không còn lo lắng cho người khác nữa, chưởng giáo tuổi trẻ thì sao, phần lòng dạ khí phách này, không phải là chưa từng thua Thiên Sư phủ sao?
Hồng Tẩy Tượng thấy Tề tiên hiệp xách thùng gỗ bước xuống thang, hắn chạy đến hỗ trợ cầm lấy thùng gỗ, cùng nhau xuống núi sóng vai đi về phía Tiểu Liên Hoa Phong. Trên quảng trường một đám đạo đồng quét rác thấy vậy, trong lòng bọn nó rất tự hào, nhìn xem Tiểu thiên sư thế nào, còn không phải là bị chưởng giáo chúng ta khuất phục sao? Tề tiên hiệp đối với mấy cái tiểu tâm tư này cũng không để ý, trên đường xuống núi, Hồng Tẩy Tượng dắt Thanh Ngưu, hắn treo kinh lên một cái sừng trâu, còn cái sừng còn lại thì treo thùng gỗ, lung la lung lay, rất buồn cười. Hắn cười nói: "Lúc đánh quyền, ta cảm thấy cổ kiếm có một tia cộng hưởng với ngươi, khi nào ngươi rời khỏi Võ Đang nói với ta một tiếng, ta lấy kiếm đưa cho ngươi, nếu ngươi cảm thấy ngượng ngùng, coi như ta cho ngươi mượn là được rồi. ”.
Tề tiên hiệp lại không thích mà còn giận, hắn khiển trách: "Di vật của Lữ tổ, là vũ khí trấn sơn năm trăm năm của Võ Đang, sao ngươi có thể đùa giỡn, nói đưa là đưa được?!"
Hồng Tẩy Tượng lơ đễnh nói: "Không phải ta đã nói sao, là ta cho ngươi mượn."
Tề tiên hiệp hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này đừng nhắc lại nữa."
Hồng Tẩy Tượng cảm khái nói: "Vẫn là Thế tử điện hạ to gan, lúc xuống núi nếu không phải tiểu đạo ôm chặt lấy đùi hắn đau khổ cầu xin, ngươi sẽ không thể thấy thanh kiếm này nữa."
Tề tiên hiệp thờ ơ với việc này, chỉ là từ đáy lòng xúc động nói: "Ngoài tráp thiên địa đầy, trong phòng kiếm khí dài. Ta có thể thấy được một chút phong thái năm đó của Lữ Tổ. ”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận