Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 610: Con thứ của Nhân Đồ lại buộc tóc

Trên giang hồ bắt đầu lan truyền tin đồn về một nhân vật trẻ tuổi hoành hành ngang ngược, mặc đồ đen chân trần, đầu tóc rối bời như sao chổi xẹt qua, gã cưỡi một con hổ đen rất lớn có hình thể bằng hai con hổ bình thường, đầu tiên là chạy về phía nam lên Âm Học Cung, sau đó nhắm thẳng về phía Bắc Lương. Dọc đường đi cũng chưa từng chủ động tổn thương người, thiếu niên nói năng thận trọng, cũng không làm chuyện tốt hành hiệp trượng nghĩa, cũng không làm kẻ xấu dùng võ làm ác, nhưng nếu như có người chủ động gây hấn, ngăn cản trên đường, cho đến tận nay, không có người nào lưu lại một bộ toàn thây.
Hắc y thiếu niên mặc đồ đen giống như bạch y Lạc Dương tại Bắc Mãng vương triều, thế không thể đỡ, rất nhiều kẻ lỗ mãng không biết nặng nhẹ trong chốn giang hồ khi dễ gã chỉ có một mình, suy tính cân lượng, cảm thấy có thể dùng gã làm đá đặt chân tích góp danh vọng, đại khái đều bị xé rách tứ chi, hoặc là bị hổ đen nuốt chửng. Lúc một người một hổ quá cảnh, thông môn phái lớn địa phương tin tức nhanh nhạy đều án binh bất động, nhắc nhở hậu bối trẻ tuổi trong tông môn không được ra ngoài làm loạn, trong lúc này lại có sáu bảy sát thủ không rõ lai lịch, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, kết cục càng thê thảm, thiếu niên kia vốn là đao thương bất nhập, có sức mạnh lớn đến mức có thể phá hủy các thành phố.
Ba trăm thiết kỵ phi nhanh ra thành Lương Châu, nghênh tiếp hắc y thiếu niên Từ Long Tượng.
Hoàng Man Nhi với gương mặt vô cảm trở lại Bắc Lương vương phủ trống rỗng, ở Ngô Đồng Viện nhìn thấy thế tử giả chỉ giống về ngoại hình song không có thần vận, nếu không có bị mấy vị nha hoàn tỷ tỷ mà gã còn nhận ra không tiếc tính mệnh ngăn cản, thì đã bị đánh thành thịt nát ngay tại chỗ. Thiếu niên không gặp ca ca, cũng không thể gặp Từ Kiêu vẫn còn ở biên cảnh tuần tra, Hoàng Man Nhi dường như hơi không biết nên làm cái gì, ở Thính Triều Hồ đờ ra một lát, lại đi đến Ngô Đồng Viện ngồi, ai cũng khuyên không được, cũng ít có kẻ dám khuyên, huống hồ bên cạnh tiểu vương gia còn có một con hổ đen khủng bố. Sau đó Hoàng Man Nhi cảm thấy bực bội khó chịu, dường như phát hiện mình lạc đường, sau đó bắt đầu đấm đá lung tung ở trong Bắc Lương vương phủ, đánh thủng rất nhiều bức tường trong phủ, không có ai dám đứng ra ngăn tiểu vương gia.
Bắc Lương vương phủ đều biết Thế tử điện hạ đón về hai nữ tử xứ khác có sắc đẹp quyến rũ, người trẻ hơn một chút sẽ ở tại Ngô Đồng Viện, ru rú trong nhà, còn vị thiếu phụ phong vận kia, đẹp đến mức khiến cho người ta hận không thể mọc thêm một đôi tròng mắt, đáng tiếc so với nữ tử thỉnh thoảng còn đi bên hồ tản bộ, nàng chỉ ở trên trồng mảnh đất nhỏ đầy cỏ lau, cũng không bước ra nửa bước, bóng dáng thướt tha ấy, chỉ cần nhìn thôi, cũng đủ để nhớ mãi không quên.
Sau khi đệ đệ mất tích bí ẩn, Mộ Dung Ngô Trúc sống cô đơn, nhưng không bi thương, nàng ăn nhờ ở đậu ở Ngô Đồng Viện, cũng may từ khi sinh ra nàng đã có tính cách dịu dàng không nóng giận, giúp cho nàng so với Cô thanh Bùi Nam Vĩ chỉ ở trong bãi cỏ lau, dễ được bọn nha hoàn nhị đẳng tiếp nhận. Đều là người ngoài phiêu bạt rời xa quê hương, Mộ Dung Ngô Trúc thường đi bãi cỏ lau để gặp Bùi Nam Vĩ, hôm nay hai người nghe nói về động tĩnh của vương phủ, Mộ Dung Ngô Trúc vội vã kéo lên góc quần, chạy ra gian nhà, đứng ở trên đài cao nhìn ra xa, không thể nhìn thấy nam tử cao gầy quen thuộc, chỉ thấy một thiếu niên chân trần điên cuồng, ngoại trừ sợ hãi, còn cảm thấy mất mát không cách nào che giấu.
Bùi Nam Vĩ từ đầu đến cuối không rời khỏi gian nhà, nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi thất hồn lạc phách quay người ngồi xuống, trong lòng lặng lẽ thở dài. Tên ăn chơi họ Từ kia, đáng để ngươi bận tâm như vậy sao?
Mộ Dung Ngô Trúc bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói:
"Bùi tỷ tỷ, ta vừa nhìn thấy tiểu vương gia từ Long Hổ Sơn tu đạo trở về, trông không hề giống hắn."
Bùi Nam Vĩ bỡn cợt hỏi:
"Hắn? Là ai? Đệ đệ của ngươi, hay là Bắc Lương Vương?"
Mộ Dung Ngô Trúc đỏ bừng cả mặt, cúi đầu nắn nắn góc áo.
Bùi Nam Vĩ nhìn nàng, bỗng dưng cảm thấy có chút ghen tỵ. Nữ tử vào lúc còn trẻ có thể thẹn thùng thì sẽ thẹn thùng. Tuổi tác lớn, đâu còn thể thẹn thùng.
Mộ Dung Ngô Trúc sợ bị trêu chọc, tìm một cái cớ ra về. Bùi Nam Vĩ cũng không đứng dậy đưa tiễn, nhà nhỏ của nàng được xây bằng cách đổ nước đầy hồ, nên giữa mùa hè có thể được bao quanh bởi lau sậy, cỏ lau xanh đậm, mấy đôi uyên ương hoang dại đạp nước trên mặt hồ. Nàng đi ra khỏi phòng, ngoài phòng không có lát đá phiến, đều là bùn, nàng bỏ vớ cầm ở trên tay, đi vào trong bụi lau sậy tựa như ngăn cách với đời, khẽ ngẩng đầu vọng về hướng bắc.
Giải vây cho vương phủ chính là Viên Tả Tông thống lĩnh mấy mươi kỵ binh vội vã quay về, đối với vị nghĩa tử của Bắc Lương Vương này, Hoàng Man Nhi coi như biết y. Người ngoài cũng không biết Viên Tả Tông nói gì đó, tiểu vương gia lập tức bình tĩnh lại, mấy mươi tinh kỵ không kịp dùng bữa, lập tức rời phủ ra khỏi thành, chạy liên tục không dừng vó, đi tới chân núi Võ Đang sơn, Từ Long Tượng thì chân trần chạy như điên, tốc độ vẫn còn nhanh hơn cả tuấn mã.
Lần trước Thế tử điện hạ tới Võ Đang, chỉ có lão chưởng giáo Vương Trọng Lâu xuống núi đón khách, hôm nay dưới cổng vòm treo tấm bảng khắc bốn chữ Huyền Võ Đang Hưng, cũng chỉ có một thanh niên khoác đạo bào mộc mạc đang đứng, Viên Tả Tông khẽ gật đầu với tên đạo sĩ họ Lý này, xuống ngựa đứng vững. Hoàng Man Nhi có lẽ là ở Long Hổ Sơn cùng đạo quán nhỏ trong thời gian dài, sớm chiều ở chung lão Thiên sư, cũng không ghét đạo nhân, trái lại thấy gần gũi, yên tĩnh du sơn, đến đỉnh Tiểu Liên Hoa phong, đạo sĩ Lý Ngọc Phủ không tiếp tục đến gần bia Quy Đà, hắc y thiếu niên và hổ đen toàn thân đen nhánh cùng nhau đi tới bên sườn núi.
Nơi đây, một bộ Hồng Y phi thăng.
Nơi đây, Hồng Tẩy Tượng tự binh giải, tuyên bố với thiên địa muốn chứng đạo trong ba trăm năm. Nếu vị đạo sĩ không đến ba mươi đã trở thành Địa Tiên là chuyển thế của Lữ tổ, còn là chuyển thế của Tề Huyền Trinh, vậy Chân Võ đại đế trong lời tiên tri, hiển nhiên là một người khác. Hổ đen, thú cưỡi của Tề chân nhân, ở Trảm Ma Đài lâu nhiễm đạo pháp, nó vốn hung tợn, đến nơi này lại cực kỳ hiền lành, quỳ rạp trên mặt đất, đừng quên Hồng Tẩy Tượng chính là Lữ tổ chuyển thế, cũng là Tề Huyền Trinh chuyển thế tu hành, Hồng Tẩy Tượng vốn là chủ nhân cũ của hổ đen, hổ đen thông linh, tự có thần thông, cũng rên rỉ nứt nở. Lý Ngọc Phủ đứng ở đàng xa, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng thấy xót xa, đối với gã thì tiểu sư thúc chính là thần tiên, phong thái tuyệt vời, Lý Ngọc Phủ tôn kính sư phụ, lại sùng bái tiểu sư thúc. nếu Hồng chưởng giáo không phải phi thăng, kết thành thần tiên quyến lữ cùng Hồng Y nữ tử kia tu hành tại nhân thế thì tốt biết bao.
Đột nhiên, Từ Long Tượng nắm chặt hai tay, ngửa mặt lên trời kêu rên.
Hổ đen cũng gào thét.
Đất rung núi chuyển.
Theo Từ Long Tượng phát tiết, chân khí như thiên thạch nện vào giữa hồ, cuộn trào mãnh liệt khắp nơi, tân nhậm tiểu sư thúc lên núi mới mấy năm Lý Ngọc Phủ như thuyền nhỏ di chuyển giữa biển cả, lắc lư chao đảo, song không bao giờ bị lật.
Đón lên núi, lại đưa xuống núi, Lý Ngọc Phủ nhìn một người một hổ theo thiết kỵ đi xa, thở dài. Đệ đệ đã bá đạo như vậy, nói vậy vị Thế tử điện hạ mà ngay cả chưởng giáo sư thúc cũng không thể hàng phục, thật sự vô pháp vô thiên như lời đồn, sau này hắn còn muốn lên núi, xem ra cần phải mượn cớ không gặp mới được. Bản thân Lý Ngọc Phủ cũng không biết trước khi Hồng Tẩy Tượng binh giải, lưu lại di ngôn chín chữ "Võ Đang đương hưng, đương hưng tại ngọc phủ", sư phụ gã Du Hưng Thụy đã nhận ngư dân cô nhi như gã ở Đông Hải để làm đồ đệ, tuy ký thác trọng trách, nhưng cũng không làm chuyện ngu xuẩn đốt cháy giai đoạn, còn nữa Võ Đang sơn mấy trăm năm qua vẫn như vậy, thích nhất tự nhiên.
Mấy năm gần đây, Lý Ngọc Phủ ngoại trừ theo các sư bá tu đạo, vào sáng sớm hoàng hôn hai lần tại quảng trường trước chủ phong cung, còn phải phụ trách nuôi nấng thanh ngưu, chăm sóc vườn rau bên thác nước, ngay cả ngôi nhà tre yên tĩnh của hảo hữu chí giao Tề Tiên Hiệp của chưởng giáo sư thúc, cũng đều giao cho gã dọn dẹp, mỗi ngày đi về mấy ngọn núi, chỉ lộ trình thôi đã tới 50, 60 dặm đường núi, đi qua sáu tòa đạo quan, rất nhiều tiểu đạo đồng làm xong công khóa rảnh rỗi, giúp đỡ tiểu sư thúc chăn trâu, chỉ để nghe tiểu sư thúc kể về người và sự việc dưới chân núi. Phật môn theo lệ không dựa vào người, đạo giáo tu đạo tu tự nhiên, Lý Ngọc Phủ chưa từng đến đạo giáo tổ đình Long Hổ Sơn đã chèn ép Võ Đang sơn mấy trăm năm, cũng cảm thấy chưởng giáo tiểu sư thúc luyến tiếc xuống núi là có đạo lý, chỗ này ai nấy đều thân thiện, phong cảnh hoàn hảo.
Gã còn nhớ rõ lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng tán dóc với tiểu sư thúc, thời điểm đó chưởng giáo sư thúc đang như mặt trời ban trưa, cưỡi hạc xuống giang sơn, phi kiếm nghìn dặm trấn long hổ, chém khí vận của vài quốc gia, ra vào thành Thái An như chỗ không người, trên đời này không còn ai dám khinh thị Võ Đang sơn. Lý Ngọc Phủ được sư phụ mang đi Tiểu Liên Hoa phong, hai lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Sư phụ cũng không vỗ về, chỉ nở nụ cười thôi. Đến bên eo núi, bỗng bắt gặp chưởng giáo đang chăn trâu phơi nắng, sư phụ đi rồi, Hồng tiểu sư thúc vẫy vẫy tay về phía mình, hai người ngồi trên tảng đá lớn dưới tàng cây mát mẻ, tiểu sư thúc thấy gã không thoải mái, cười nói:
"Ngươi lần đầu lên núi, ta vốn nên đi đón ngươi, đáng tiếc lúc đó không có ở trên núi."
Lý Ngọc Phủ rất căng thẳng, ngồi nghiêm chỉnh, lắc đầu nói:
"Không dám."
Chưởng giáo trẻ tuổi vẫn chưa tới ba mươi tuổi ôn thanh nói:
"Nhớ khi ta còn bé lên núi, vừa hay trời đổ tuyết lớn, tuyết rơi dày đặc đến mức dù có quét cũng không quét sạch được, đại sư huynh đứng ở dưới đền thờ chờ chúng ta, lúc đó ta còn tưởng rằng là đạo sĩ Võ Đang đang đắp người tuyết lớn ở bên kia, sư huynh cười, khiến cho hoa tuyết rớt xuống, ta mới biết được đó là một người sống, lại càng hoảng sợ, suýt chút nữa khóc thành tiếng. Lúc đó sư phụ đứng sau lưng khiển trách sư huynh của ta rất lâu, sư huynh cũng không giận, sau khi lên núi ta quay đầu len lén nhìn hắn, hắn liền cười."
"Đại sư bá của ngươi thông hiểu đạo lí, cái gì đều hiểu. quẻ khí của Mạnh Hỉ, biến thông của Kinh phòng, thăng giáng của Tuân Sảng, hào thần của Đặng Huyền, nạp giáp của Ngu Phiên, hắn đều miệt mài theo đuổi nghĩa lý, cuối cùng mới có thể tu thành Đại Hoàng Đình, hắn nói với ta, phương sĩ tu thần vào thời tiên cổ, rất tuyệt vời, sau đó luyện khí, sau nữa luyện tinh, sáng tác càng nhiều, cách đạo càng xa. Tu mệnh không phải tu tính, đây là bệnh số một của tu hành. Hắn còn nói đạo nhân chúng ta tu lực, vậy có khác gì với vũ phu. Tuy nhiên đại sư huynh nói rất nhiều, lúc đó ta cũng nghe không hiểu mấy, cũng may hắn không trách cứ."
"Chưởng giáo cũng có chỗ không hiểu?"
"Câu này của ngươi, ha ha, rất giống ta. Vị Thế tử điện hạ gặp sau này, ta nhớ cũng đã nói như vậy, tên kia có lỗ tai mềm, lập tức dính chiêu này. À phải rồi, Ngọc Phủ, cái tên này của ngươi không tệ."
"Hồi bẩm chưởng giáo, là sư phụ đặt ạ."
"Sư phụ ngươi có học vấn cao, tu vi sâu, không để lộ ra ngoài, ngươi phải quý trọng."
"Dạ!"
"Ngọc Phủ, ngươi tu đạo muốn tu trường sinh sao?"
"Chưởng giáo, chuyện này... còn chưa từng nghĩ."
"Không cần phải gấp gáp trả lời, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút."
"Chờ ta nghĩ thông suốt sẽ trở lại bẩm báo chưởng giáo."
"Gọi ta là tiểu sư thúc là được, tới, dạy ngươi một bộ quyền pháp và kiếm thuật. Đợi học xong, lại xuống núi."
"Tiểu sư thúc ngươi nói, ta tập trung lắng nghe."
Trong lúc rảnh rỗi Lý Ngọc Phủ nhớ lại chuyện cũ, có chút sầu não, bình tĩnh đi về phía trước, lập tức đi đến chủ phong chủ điện, gặp được Chân Võ đại đế vị kia, Lý Ngọc Phủ xem rất nhiều lần, nhiều lần lơ đễnh. Lúc này đây cũng không có ngoại lệ.
Ta nhìn Chân Võ, Chân Võ nhìn ta.
Trên biên cảnh Bắc Lương, một vạn Long Tượng thiết kỵ vận sức chờ phát động, áo giáp dày đặc.
Từ Kiêu mặc một bộ giáp cũ đứng ở trước quân, hắc y thiếu niên chỉ chỉ phương hướng bên cạnh Bắc Mãng, nhẹ giọng nói:
"Đi đón ca của con."
Hoàng Man Nhi nhìn như cười ngô nghê, lại lộ ra một cỗ Huyết tinh lừng lẫy.
Từ Kiêu xoay người cười hỏi:
"Long Tượng Quân, có dám tiến quân thần tốc một nghìn dặm hay không?"
Tướng sĩ sục sôi:
"Tử chiến!"
Thiếu niên cưỡi hổ đen, lấy ra dải ruy băng, buộc tóc, rồi cột dây ở cổ chiếc áo choàng rồi trải rộng nó ra.
Động tác không khác mấy ca của gã.
- Giải thích, Mạnh Hỉ là tên chữ của Trường Khanh, sinh ra ở Lan Lăng, Đông Hải, nay là phía tây Thương Sơn, tỉnh Sơn Đông. Một học giả Nho giáo thời Tây Hán và là con trai của Nho giáo vĩ đại Mạnh Thanh.
- Kinh Phòng là Nhà Dịch học thời Tây Hán , học trò của Dịch sư nổi tiếng Dương Hà , làm quan đến Thái trung đại phu , ra làm Tề quận Thái thú . Lương Khâu Hạ từng thụ nghiệp ở ông . Người đời sau gọi là " Tiền Kinh Phòng " nghĩa là Kinh Phòng trước để phân biệt với Kinh Phòng tự là Quân Minh học trò của Tiêu Diên Thọ.
- Biến thông có nghĩa là không tuân theo những quy ước mà phải thích ứng với điều kiện địa phương và kịp thời. Nó cũng có nghĩa là mọi thứ trở nên dễ tiếp cận do những thay đổi. Câu ví dụ là "Anh ấy cứng nhắc trong công việc, không biết thích nghi nên đánh mất nhiều cơ hội".
- Lỗ tai mềm có nghĩa là người thiếu quan điểm độc lập và dễ nghe lời người khác.
- Binh giải là một kiểu phân hủy cơ thể, để đạt được sức mạnh.
Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận