Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1124: Hiệp khách hành (1)

Khi đến trước tòa thành mới ngoài cửa ải kia, tám trăm kỵ binh Phượng Tự doanh xuất hiện một khúc nhạc đệm khiến người ta dở khóc dở cười.
Đô úy Viên Mãnh khí thế hung hăng thúc ngựa đến bên cạnh xe ngựa, bẩm báo với chàng trai trẻ tuổi làm phu xe Vương Bẩm:
"Vương gia, thám báo báo lại cách đây một dặm về phía Tây Bắc, có hơn sáu mươi võ nhân giang hồ mang đao kiếm, chia làm hai nhóm đánh nhau túi bụi, đang hướng bên này lao tới, có cần mạt tướng dẫn người ngăn cản không?"
Từ Phượng Niên ngẩn người một lát, cười hỏi:
"Là ân oán giang hồ giữa các bang phái, hay là say rượu nhằm vào ta?"
Viên Mãnh nhếch miệng rộng như chậu máu, sát khí đằng đằng nói:
"Mặc mẹ nó, dù sao anh em nhịn cũng phát hoảng rồi, cứ coi như lấy chúng làm đồ nhắm nhậu một bữa ngon đi!"
Từ Phượng Niên khoát tay:
"Được rồi, chúng ta cứ tiếp tục đi đường, chỉ cần chúng không đến gần thì cứ mặc kệ."
Thấy vị đô úy trẻ tuổi xuất thân kiêu tướng biên ải này có vẻ không tình nguyện, Từ Phượng Niên dùng roi ngựa chỉ vào Vu Tân Lang ở phía trước không xa, cười nói:
"Thấy ngứa ngáy tay chân muốn đánh nhau đúng không, vị đại đồ đệ của Vương Tiên Chi này, có đủ để ngươi đổ mồ hôi không?"
Viên Mãnh hậm hực nói:
"Thế thì vẫn là thôi đi, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài nha."
Chỉ có điều tình thế phát triển lại khiến Viên đô úy đang nín nhịn rất vui mừng, hai nhóm cá tôm giang hồ liều mạng xông tới đội hình trường xà tám trăm bạch mã nghĩa tòng, Viên Mãnh đương nhiên nhìn ra được những kẻ cầm đầu kia muốn dẫn nước đục thả câu, tính toán làm cho nước đục để trốn thân, trong đó một đao khách trẻ tuổi mình đầy máu dẫn đầu lướt qua đầu mấy kỵ binh bạch mã nghĩa tòng, rơi xuống bên phải đội kỵ binh đang tiến chậm, có hắn đi đầu, mấy người sau đó đều mũi chân giẫm thấp, thân hình nhẹ nhàng lật qua hàng người. Nếu chỉ như vậy thì thôi, nhưng mấy kẻ khinh công kém hơn chút, cũng không thể đi vòng ra sau lưng đội kỵ binh này rồi đi tiếp, do dự một chút, không biết ai liều mạng hét lên một câu "Các quân gia nhường đường chút, cho bọn ta qua nhờ", sau đó năm sáu tên liều mạng muốn từ giữa đội kỵ binh xông qua. Vốn Viên Mãnh tính tình nóng nảy, lúc trước đã có người "động trên đầu thái tuế", thực tế đã giận dữ rồi, chỉ là thấy vương gia nhà mình vẫn như núi bất động nên mới miễn cưỡng nhịn xuống, kết quả lũ nhãi con này được đằng chân lân đằng đầu mà muốn quấy nhiễu binh mã hành quân, lập tức nghiêng đầu khạc nhổ một bãi nước bọt, thấp giọng chửi đổng một câu, căng cổ họng gầm lên:
"Nhấc nỏ! Dám đến gần trong mười bước, giết không tha!"
Kỵ binh không dừng ngựa, tiếp tục tiến lên, nhưng mà gần như trong nháy mắt, toàn bộ kỵ binh đều nhấc nỏ nhẹ lên.
Từng mũi tên nỏ dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ, ngay lập tức khiến cho tất cả người giang hồ cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Mấy kẻ giang hồ xông lên trước nhất lập tức sợ hãi dừng bước, không nhúc nhích, thở mạnh cũng không dám. Trừ năm người nhờ khinh công hơn người nhảy qua hàng người kỵ binh phía bên phải, những người còn lại đều bị chặn ở bên trái đội kỵ binh này, chia rõ ràng hai bên.
Một trung niên nam tử áo xanh rút kiếm rõ ràng kinh nghiệm giang hồ phong phú hơn, không những ra hiệu người phía sau không nên hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa còn quay tay ra sau lưng, làm tư thế lưng cõng kiếm đối với kỵ binh, nhìn Viên Mãnh có vẻ như tướng lĩnh, lớn tiếng nói:
"Vị tướng quân này, tại hạ là Chương Dung Khiêm của Nam Chiếu Thái Bạch Kiếm Tông, đang cùng các đồng đạo giang hồ đuổi bắt mười hai tên kẻ xấu hoành hành không cố kỵ, nếu có va chạm vào xa giá của tướng quân, mong tướng quân thứ tội!"
Ngay trước mặt Bắc Lương Vương mà gọi một tiếng tướng quân, Viên Mãnh đô úy Phượng Tự doanh lập tức đỏ mặt đen, coi như đã đụng vào vó ngựa rồi, Viên Mãnh tức giận mắng:
"Mẹ ngươi tướng quân! Lão tử chỉ là cái đô úy tòng lục phẩm! Ăn nói ba hoa chích chòe, nhìn ngươi họ Chương này không phải là con chim tốt!"
Chương Dung Khiêm trung niên kiếm khách nho nhã tự xưng Thái Bạch Kiếm Tông có chút khó xử, lăn lộn giang hồ xét đến cùng chính là lăn lộn một cái da mặt, hơn sáu mươi người giang hồ đều dựng lỗ tai nghe ngóng, kết quả bị cái đô úy kỵ binh không biết điều mắng không ra gì, xem như là đại lão giang hồ trong top 10 võ lâm bạch đạo Nam Chiếu, công lực tu thân dưỡng khí có sâu, lúc này cũng không còn mặt nóng dán mông lạnh mà chịu đựng, chỉ là đối diện với đội kỵ binh gần nghìn người, mà còn là loại tinh nhuệ hung hãn biên quân Bắc Lương, Chương Dung Khiêm coi như rồng sang sông, cũng không dám so cao thấp với rắn địa phương, đặc biệt là ở địa bàn Bắc Lương mà cọ xát với biên quân Bắc Lương, Chương Dung Khiêm cho dù võ công cao đến đâu, có ba đầu sáu tay cũng không đủ người ta chém rau thái dưa. Cho nên Chương Dung Khiêm chỉ mặt lạnh, không cãi lại mắng lại.
Một ông lão mặc áo gấm lúc trước bị Chương Dung Khiêm cản lại nên không nhảy qua được hàng người kỵ binh, dù mình bị thương nặng, thắt lưng lại bị đâm một lỗ thủng máu không ngừng chảy, vẫn đầy vẻ hùng hổ, lúc này lưng quay về đội kỵ binh Lương, mặt hướng hơn năm mươi kẻ thù giang hồ, trầm giọng nói:
"Chương Dung Khiêm! Ngươi ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa đứng đầu Nam Chiếu, có ý tốt nói chúng ta là kẻ xấu?! Thiếu chủ của chúng ta bất quá vạch trần chuyện ngươi năm xưa giết huynh đoạt bí kíp để leo lên, thật sự có bản lĩnh, thì đến giết người diệt khẩu đi!"
Một nữ tử uyển chuyển ôm đàn tỳ bà trắng như tuyết dịu dàng nói:
"Tà môn ngoại đạo, mặc cho ngươi miệng lưỡi dẻo quẹo, người người được mà tru diệt."
Lão nhân đang che vết thương ở thắt lưng cười nhạo nói:
"Ồ, Liễu tiên tử Đại Hoành Phong Phiêu Miểu Sơn Hoài Nam Đạo lên tiếng rồi kìa, ha ha, cũng là do năm tháng không tha người, nếu không ngươi cái loại Liễu Hống Hà rắm chó tiên tử này, lão phu lúc còn trẻ, không ở trên giường lớn ép qua năm mươi cái cũng có ba mươi cái! Đến mức sư phụ ngươi Phi Thiền tiên tử, cái loại dựa vào thuật giữ nhan mà thích ra mặt giả danh người quen vợ nương khắp nơi, năm xưa lão phu nhìn còn chẳng thèm! Chẳng phải nhờ giao hảo với mấy ông già nên mới ở bãi tuyết Huy Sơn mười tám người tranh được cái vị trí bét nhất hay sao, còn tưởng mình là nhân vật trâu bò lắm à? Hiên Viên Thanh Phong giết tông chủ chúng ta, chúng ta hận thì hận nhưng vẫn phục, nàng ấy có thực lực, một mình giết chết tông chủ trong lục đại cao thủ! Nhưng đám chó nam nữ các ngươi tính là gì?"
Viên Mãnh ha ha cười to, đột nhiên không muốn vội cho Phượng Tự doanh đuổi người nữa.
Tiên tử áo trắng ôm tỳ bà híp mắt trầm giọng nói:
"Phúc Hải Ma Quân, ngươi muốn chết!"
Lão nhân máu tươi thấm ra từ giữa năm ngón tay run rẩy eo một cái, cười xấu xa nói:
"Vậy ngươi, tìm cái này?"
Chương Dung Khiêm trông thì có vẻ đang nhìn động tĩnh của ma đạo đầu lĩnh kia, nhưng khóe mắt lại luôn chú ý động tĩnh của kỵ binh, vị sơn chủ ngoại tông Thái Bạch Kiếm Tông đột nhiên nhìn thấy chiếc xe ngựa dừng lại, phu xe trẻ tuổi nhìn bọn họ, nhưng mà kỳ lạ bên trong lại không ai bước ra khỏi thùng xe, cũng không ai vén rèm cửa, cứ như chỉ có phu xe không hiểu chuyện này muốn xem kịch, tự ý dừng xe ngựa, tiện thể làm cho cả đội kỵ binh không cần bất cứ mệnh lệnh nào, liền bỗng nhiên đứng yên không động.
Cùng với việc kỵ binh dừng ngựa không tiến, lập tức xuất hiện một bầu không khí tiêu điều ngột ngạt đủ khiến người ta khó thở.
Yên tĩnh như tờ.
Chờ một hồi lâu, không chờ được mắng nhau hoặc chém giết, phu xe trẻ tuổi kia có vẻ như lẩm bẩm cái gì đó, sau đó liền nhanh chóng một lần nữa điều khiển xe ngựa tiến lên.
Viên Mãnh bĩu môi, giơ tay nắm chặt lại thành đấm, bắt đầu đi theo xe ngựa tiến lên.
Tám trăm kỵ binh, đồng thời thu nỏ nhẹ.
Không hề có một tiếng động.
Hai nhóm người mắt chữ A mồm chữ O nhìn đội kỵ binh kia càng đi càng xa, không hiểu sao trong nhất thời đều quên mất chuyện đánh nhau sống chết.
Từ Bắc Chỉ khom lưng từ trong thùng xe đi ra, ngồi tựa vào thành xe ngựa, cười hỏi:
"Vất vả lắm mới có cơ hội được đụng vào người trang cao thủ, không lộ mấy chiêu sao?"
Từ Phượng Niên mỉm cười nói:
"Ngươi xem ta là người bán nghệ, chuyên ra đường múa kiếm đá tảng cho thiên hạ xem à? Lại nói người ta có trả bạc đâu."
Từ Bắc Chỉ tiếp tục châm chọc:
"Xem ra lần này ở Thái An Thành bị thương nặng lắm đây, nếu không với tính nết của ngươi, nhất là ngay trước mặt mấy vị tiên tử nữ hiệp kia, sớm đã nhúng một chân vào rồi."
Từ Phượng Niên lắc đầu nói:
"Vậy thì ngươi thật sự hiểu lầm ta rồi, đi giang hồ kiêng kỵ nhất cháu trai mạo danh đại gia, coi trọng nhất đại gia giả bộ đáng thương. Ta là một lão giang hồ đấy, không ngại nói cho ngươi, vừa rồi hai nhóm giang hồ hảo hán liều mạng, đại hiệp và ma đầu, vì sao liều mạng?"
Cái tên thiếu chủ Ma giáo kia đã từng vô ý thức sờ ngực, nói cho ngươi biết, tám chín phần mười là vốn liếng giết người cướp của may mắn có được bí kíp của Thính Triều các. Cái gì Thái Bạch Kiếm tông, cái gì Hoài Nam đạo Phiêu Miểu Sơn, trên miệng nói là trừ ma vệ đạo, thực chất đều là chạy theo bí kíp cả. Đến mức sau này chia chác thế nào thì không cần phải nói ra, những cao thủ như Chương Nam Chiếu chắc chắn có thể làm được mọi việc êm xuôi, ai nấy đều vui vẻ. Ví như sách này về ta, sách kia cho ngươi, xem xong rồi hai bang phái đổi nhau đọc, cứ thế, hai đại tông môn cách xa ngàn sông vạn núi bỗng thành đồng minh đáng tin cậy trên giang hồ. Ngươi ở Nam Chiếu nói rằng Phi Thiền tiên tử kia là người được kính trọng nhất trong giới giang hồ, ta ở Phiêu Miểu Sơn lại nói Thái Bạch Kiếm tông ngươi căn bản không thua kém gì Đông Việt Kiếm Trì, mọi người đều nở mày nở mặt. Nói không chừng mấy vị trưởng bối ngồi lại với nhau một hồi, lại gả cho hai thanh niên tuấn tú trong tông phái kết làm thần tiên quyến lữ, lại là một mối nhân duyên trời định đáng ca tụng, có thể cho bọn hắn khoác lác trong vài năm liền."
Từ Bắc Chỉ giơ ngón tay cái, tặc lưỡi:
"Vương gia được đấy, hiểu rõ mọi chuyện nha."
Từ Phượng Niên im lặng một hồi, cười nói:
"Giang hồ của bọn họ là như thế đấy. Chẳng nói là tốt hay xấu, chỉ tiếc rằng quá giống giang hồ rồi."
Từ Bắc Chỉ cảm khái:
"Theo cách ngươi nói, đời người ta, đâu mà chẳng có giang hồ."
Quay lưng lại với Quất Tử, Từ Phượng Niên gật đầu:
"Chắc là vậy."
Đến gần Tân Thành, người giang hồ kéo đến càng lúc càng nhiều. Cùng Chương Dung Khiêm có lai lịch tương tự, đều là những người đầu tiên theo Hiên Viên Thanh Phong đi Tây Vực diệt ma đầu. Kết quả người mặc áo tím đó tự mình giết hết, khiến cho không ai còn gì để giết. Rồi lại xúi giục những người chính đạo giang hồ máu nóng xông đến biên ải Bắc Lương tòng quân, sau đó bản thân biến mất tăm hơi. Phần lớn những hào kiệt giang hồ có tuổi đều không thực sự ra quan ngoại, chủ yếu là cùng những người đồng đạo có địa vị tương tự ở trong Lương Châu hoặc Lăng Châu, vừa du ngoạn sơn hà vừa luận bàn võ nghệ. Bằng không thì cùng Ngư Long bang - một trong thiên hạ thập đại bang phái - liên lạc giao hảo một chút. Đi lại trong giang hồ đều là nể mặt sư phụ chứ cũng nể mặt tăng. Trộn lẫn không quen mặt nhau thì khác xa một trời một vực. Ngay cả Từ Phượng Niên trước đây lưu lạc ở tầng lớp thấp nhất giang hồ cũng từng thấy mấy vụ ẩu đả đầu đường, do hai bên gọi người giúp, thành ra quen nhau. Cuối cùng thì lại không đánh nhau mà quay ra uống rượu. Đao không dùng mà đũa lại động. Bên trong đều là học vấn cả đấy.
Ly Dương quan phủ dán yết thị, không đủ để khiến những người giang hồ này đi về phía những quân trấn cửa ải hiểm yếu như Hổ Đầu thành hay Hoài Dương quan, phần lớn đều dừng chân ở phụ cận Tân Thành. Chỉ có số ít được nhân vật cốt cán cao tầng của Ngư Long bang dẫn đường, mới có thể hơi tiến gần đến biên cảnh quan ngoại. Còn việc nhập ngũ giết man tử Bắc Mãng thì đừng hòng, coi như là đi Trường Thành phía Bắc xem phong cảnh sa mạc đi. Nếu may mắn, có thể nhìn thấy vài kỵ, vài chục kỵ ngựa trắng du nỗ thủ gào thét mà qua. Vận may lớn hơn nữa thì có thể xa xa nhìn thấy mấy lần những đội kỵ binh quy mô lớn điều động từ Nam ra Bắc. Bụi đất tung bay, khí thế mạnh mẽ. So với đám người vụng về trước đây, đám thanh niên hiệp khách đang tụ tập quanh Tân Thành này, mưa dầm thấm đất, biết rõ thêm nhiều "nội tình" Bắc Lương. Huống chi tám trăm khinh kỵ kia còn được hai nghìn tinh kỵ đóng ở đây chuyên mở đường dẫn lối, trong đội khinh kỵ kia chắc chắn không thể thiếu nhân vật lớn. Dùng đầu gối mà nghĩ cũng ra, thêm vào đội khinh kỵ toàn thân giáp trắng ngựa trắng, chỉ cần không phải mù không phải ngốc thì cũng biết người kia là ai mà dám quang lâm Tân Thành mà Bắc Lương xem trọng vô cùng.
Khi bạch mã nghĩa tòng phi ngựa đi qua, bên đường đột nhiên có một người trẻ tuổi đầu trọc chạy nhanh về phía đội kỵ binh này, lớn tiếng hét lên:
"Bắc Lương Vương, ta Liêu Đông Lưu Án! Muốn khiêu chiến ngươi!"
Chưa kịp để người đầu trọc hảo hán kia đến gần chiếc xe ngựa, viên giáo úy duy nhất của đội kỵ binh là Viên Mãnh liền cầm thương, một kỵ hơi tách ra, cổ tay khẽ rung, ngọn thương xoay tròn trong lòng bàn tay, dùng đốc thương nhẹ nhàng chạm vào bụng thanh niên cao lớn kia, ngay lập tức đánh bay gã khách không mời mà đến này. Lực đạo nắm bắt vừa phải, không làm người này bị thương mà cũng không để hắn càn quấy đụng vào xe ngựa.
Lưu Án cong mình trên không như cánh cung, mông ngã xuống đất, vất vả lắm mới chậm rãi tỉnh lại, nhìn chiếc xe ngựa mà kêu:
"Bắc Lương Vương ngươi đừng đi! Có bản sự thì cho Lưu Án ta một thứ vũ khí..."
Đáng tiếc đội kỵ binh đã chạy về phía Tân Thành.
Lưu Án ngồi phịch trên đất than ngắn thở dài, đáng tiếc quá, ấp ủ bao lời hào hùng đều không thốt ra được.
"Đời ta Lưu Án thích nhất uống rượu mạnh, dùng dao sắc nhất, cưỡi ngựa nhanh nhất!"
"Lưu Án, lúc đến tuổi đội mũ thì rời Liêu Đông, sống khoái ý ân cừu, ba năm đi được hai ngàn dặm rồi!"
Thật đáng tiếc.
Người trẻ tuổi sờ bụng, đột nhiên cúi đầu vụng trộm cười.
Cũng may hai chữ Lưu Án này sau này trong võ lâm Trung Nguyên cũng có chút danh tiếng rồi?
Lưu Án không kêu được lời thừa thãi, ngược lại không ít anh hùng hào kiệt đứng từ xa tranh nhau gọi hàng.
Nào là ai đó muốn lập chí đánh khắp thiên hạ, hoặc là ai ai đó đời này quyết một kiếm đánh bại hết các tông sư. Thậm chí có người gào thét "Mệnh ta do ta chứ không do trời, trời muốn diệt ta ta liền diệt trời", có lẽ sánh ngang câu "Thế nhân đều là thua tâm, ta coi là gặp phật giết phật gặp thần giết thần".
Ở trong xe ngựa, Từ Bắc Chỉ cùng Trần Tích Lượng hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ bây giờ giới thiếu hiệp giang hồ đều có chí lớn như vậy rồi?
Bất quá điều đáng tiếc nhất là vị võ bình đại tông sư đồng thời là một phiên vương trẻ tuổi, căn bản không có ở đây.
Có người, Từ Phượng Niên muốn chủ động gặp mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận