Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 452: Nơi nào không tâm lạnh (2)

Lời này làm cho thiếu niên thu ngân ban đầu có chút chậm trễ lập tức tỏ ra khinh thị, phải biết rằng với mấy tên dế nhũi giả mạo hào khách, nhìn như mặc cẩm y lông chồn, có mấy tuỳ tùng kiêu ngạo ngang ngược ở bên cạnh ủng hộ, chưa vào lầu đã tùy tiện nói cái gì mà đêm nay không thấy được cô nương đứng đầu liền đập sân khấu, hoặc là miệng nói lão tử có tiền, cô nương xinh đẹp đều ôm hết… ngõ Bình Tử quả thật đúng là không kiêng kị loại hàng này, nhất là ở Quảng Hàn lâu độc đáo của Gia Thanh Hồ, nếu thật dám đập sân khấu, ta liền dùng gậy đập ngươi ra ngoài. Việc tên thiếu niên này khinh thường vị công tử bội đao này không phải là không có nguyên do, khách sạn của tên Lý Lục kia có quy cách gì, trong lòng thiếu niên này biết rõ nhất, dưới tình huống bình thường tuy khách nhân mang đến cũng không tính là đại phú đại quý, nhưng nếu có thể nói ra mấy lời như ở trên kia thì người đó cũng không tính là một nhân vật lão luyện. Chỉ cần là thanh lâu có chút thanh danh, mấy vị đầu bài nổi tiếng kia phần lớn đã được quan lão gia hoặc là con cháu cao lương sủng ái, hoặc là có người không quen bạc đãi cần tiếp đãi rồi. Cái này cũng không có quan hệ quá lớn với việc đám hoa khôi lớn nhỏ kia có kiêu ngạo hay là sĩ diện bao nhiêu, vạn sự chung quy phải giảng đến việc đến trước đến sau, một người ngoài, một khuôn mặt lạ mà muốn đùa giỡn với toàn bộ vây cá tổ yến trong bát mình sao, coi mình là con trai của Bát Châu cầm tiết lệnh hay là cháu trai của mười hai vị đại tướng quân Bắc Mãng à? Cái này gọi là không hiểu chuyện hoặc là không biết chú ý. Nói chung thì thanh lâu cũng không thích loại khách nhân không nhẹ không nặng này, nếu là ở Phong Ba Lâu nơi mà toàn bộ Bắc Mãng đều biết, đối với loại không hiểu rõ thời thế này, từ trước đến nay sẽ là không nói hai lời trực tiếp đuổi người, Phong Ba Lâu của người ta căn bản không quan tâm đến việc kiếm ít vàng bạc, nhưng mà Quảng Hàn Lâu thì lại còn không có phần bản lĩnh này.
Thiếu niên cân nhắc một chút, dùng ngữ khí không tính là quá chắc chắn nhẹ nhàng nói: "Nói thật với công tử, tiểu thư An Dương đêm nay có lẽ là không rảnh, cô nương Thanh Nô cùng Ngụy tiểu thư cũng chưa nói chắc được, nếu công tử muốn thì tiểu nhân còn phải đi hỏi một câu, mới dám cho tin chính xác. Mong công tử thông cảm, ba vị này đều là tỷ tỷ xuất sắc trên sân thượng Quảng Hàn của chúng ta, tiểu nhân cho dù làm việc vặt ở chỗ này, cũng chưa chắc có thể ngày nào cũng gặp được một vị tỷ tỷ.”
Từ Phượng Niên đại khái biết có hi vọng, cười gật đầu nói: "Bốn viên dạ minh châu của Quảng Hàn lâu có thể bán ra một trăm ba mươi bốn kim, tất nhiên sinh ý không kém, có thể nhìn thấy bất kỳ một vị tiểu thư nào là thỏa mãn rồi."
"Vẫn là công tử hiểu rõ thời thế."
Thiếu niên hé miệng mỉm cười, hữu ý vô tình đi sát rồi dựa vào người vị công tử bội đao này, sau khi bị nhẹ nhàng né tránh thì có chút tiếc nuối, xem ra là vị công tử ca này là người không biết tình thú trên giường rồi, nhưng mà thiếu niên này cũng không quá mức so đo. Về phần vì sao vị công tử bội đao phong độ nhã sĩ này muốn dẫn một tiểu cô nương đến thăm thanh lâu, thì thiếu niên vốn đã thấy nhiều chuyện lạ không thể tưởng tượng được cũng lười suy nghĩ sâu xa, trong thanh lâu, xấu xa nhiều, chê cười cũng nhiều, tỷ như một ít công tử thiếu niên không thích nữ tử xinh đẹp, hết lần này tới lần khác chung tình lâu năm với những bà nương mập mạp, hoặc là một ít đại hán vạm vỡ nhìn dọa người, hết lần này tới lần khác lại thích bị các cô nương quất roi da nhỏ nến, cũng có phú giả mang theo kiều thê trong nhà ăn mặc thành nam nhi cùng nhau đến đùa giỡn một long song phượng. Nhân sinh muôn màu muôn vẻ, hắn là một thiếu niên tuổi còn nhỏ mà đã buôn bán túi da sao có thể suy nghĩ cẩn thận rõ ràng những thứ kia được, chỉ kiếm bạc với tích góp quan hệ thì đã bận rộn không chịu nổi rồi, suy nghĩ nhiều về những thứ này có hay không có làm gì?
Từ Phượng Niên cúi đầu nhìn Đào Mãn Vũ, tiểu cô nương nhìn rất có phong độ đại tướng, không hổ là nữ nhi của Đào Tiềm Trĩ, vẻ mặt gió êm sóng lặng, chỉ có điều Từ Phượng Niên biết lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi, vì thế liền nói với thiếu niên: "Vào lầu từ cửa hông."
Thiếu niên biết có vài nhân vật đi dạo thanh lâu sẽ rụt rè, vốn định giải thích Quảng Hàn lâu thanh lịch u tĩnh, cho dù đi vào từ cửa chính, cũng không thấy được mấy người, nhưng mà thấy ánh mắt kiên định của công tử bội đao thì cũng sẽ không kiên trì ở loại chi tiết nhỏ này. Quảng Hàn ngoại trừ lầu chính cao bốn tầng, còn có hai tòa độc viện, đều là hoa khôi đứng đầu lầu chiếm cứ hai ngọn núi nhỏ, Từ Phượng Niên đi lên lầu hai, nhìn qua cửa sổ, sau lầu là một tòa nhà đèn đuốc huy hoàng, có rất nhiều kẻ cẩm bào hiển quý cùng văn cân nhã sĩ ngồi trên mặt đất, tiếng đàn lượn lờ, một nữ tử thân thể mập mạp nhưng có một khuôn mặt nhũ băng ung dung đánh đàn, mặc váy dài tay áo nhỏ, một thân gấm vóc hoa mỹ thêu thùa bằng nhũ kim, ngồi bên cạnh gần nhất là một vị võ phu thô lỗ đầu buộc đuôi chồn, khoanh chân mà ngồi, chân đạp giày đen lục hợp, tướng mạo ngang tàng rõ ràng, những kẻ mặc trang phục không kém văn nhân danh lưu sĩ tử triều Ly Dương là mấy đang nhắm mắt thưởng thức khúc nhạc, duy chỉ có ánh mắt mãng phu kia là nhìn thẳng bộ ngực trắng nõn của hoa khôi đánh đàn, mỗi một lần nàng gẩy đàn đều mang đến một trận xao động, còn ánh mắt của mãng phu kia thì lại càng thêm nóng bỏng thêm vài phần.
Đến một gian trà thất lịch sự tao nhã, thiếu niên học nữ nhân mà hơi cúi đầu khom người, hành lễ cáo từ nói: "Tiểu nhân đi thông bẩm với ma ma một tiếng, công tử đợi lát nữa."
Chờ hắn rời đi, Đào Mãn Vũ mới cẩn thận từng li từng tí hỏi nói: "Là một tỷ tỷ sao ?"
Từ Phượng Niên cười rồi gật đầu.
Không bao lâu thiếu niên kia đã dẫn một vị nữ nhân vẫn còn phong vận trang điểm nhẹ đi vào trà thất, xách theo một vò hoàng tửu có nắp được bịt kín bằng bùn khô, cười nói: "Vận Tử vừa rồi đi gấp, không có rót trà cho công tử, cũng là do hảo tâm muốn cho công tử sớm gặp cô nương vừa lòng, công tử ngàn vạn lần chớ trách, ta gọi là Hỉ Ý, đây là một vò hoàng tửu ba điều của Phi Hồ thành chúng ta, mang cho công tử coi như là bồi tội thay Vận Tử. Vận Tử, hâm rượu cho công tử. Ta đi nói với Ngụy tiểu thư một tiếng, nếu Xảo Nhi rảnh rỗi, ta lại đến mời công tử."
Thiếu niên kia vừa mới nhận lấy vò hoàng tửu thì trước cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sắc mặt của thiếu niên được gọi là Vận Tử lập tức hoảng loạn, còn nữ tử tự xưng Hỉ Y thì trấn định hơn rất nhiều mà nhìn về phía cửa. Trước của là lột đám người khí thế hung hăng đang lao tới trà thất, có hai gã giáo đầu cường tráng làm tay chân cho thanh lâu, một gã mỹ thiếu niên có tư sắc trông hơn Vận Tử vài phần, dẫn đầu là một phụ nhân chân đeo giày gấm thấu không thịnh hành trong cung Tây Thục cũ, tay áo dài lau đất, thiếu niên tuấn tú kia đang khúm núm cầm theo góc váy chạy chậm trên đường đến. Nhìn khí thế cùng trang phục kia là biết, tuy nói nữ tử Hỉ Ý cũng có chút địa vị ở thanh lâu, nhưng mà chắc chắn là sẽ kém xa vị phụ nhân trang điểm dày nặng trước mắt này, quả nhiên, vị phụ nhân đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh này chỉ liếc xéo công tử bội đao một cái liền hoàn toàn không còn cố kỵ nữa mà vươn một ngón trỏ chỉ vào Hỉ Ý, cười lạnh nói: "Hỉ Ý, ngươi hay lắm, có hiểu quy củ Quảng Hàn lâu hay không, dám ôm khách nhân riêng, có từng chào hỏi với đại ma ma ta chưa? Trong sân của tiểu thư An Dương không còn chỗ ngồi, ngươi liền dám bỏ qua sân của Thanh tiểu thư, trực tiếp đưa vào Tú Cầu các của Ngụy Thanh Quán sao? Hỉ Ý, ai cho ngươi lá gan này? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận