Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 245: Xuân Thần đồng dao (3)

Đương đại tử điện hạ khom lưng đi ra thùng xe, Bùi Vương Phi vô ý thức lui ra sau mấy bước. Người này tựa như một ma đầu toàn thân đẫm máu, thực sự kinh người. Không riêng gì Bùi Vương Phi, một đời luôn kính nể quỷ thần như Khương Nê lập tức bò lại thùng xe. Lý Thuần Cương rên một tiếng nói: "Lại đạp phải cứt chó! ".
Từ Phượng Niên ngửi mùi trên người, gay mũi khó chịu, quần áo trên người mặc dù bẩn, nhưng phía bên trong trên da thịt còn dơ bẩn hơn, đưa mắt nhìn bốn phía, buột miệng hỏi: "Phụ cận có suối nước hoặc là ao hồ gì không? ".
Không tháo giáp không hạ đao Viên Mãnh phóng ngựa tới, nhìn, thấy thân ảnh biến hoá đến kỳ lạ, đè xuống nỗi khiếp sợ, xuống ngựa cung kính nói: "Khởi bẩm điện hạ, ngoài nửa dặm có một cái hồ khá sâu.”
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Dẫn đường.”
Đến chỗ hồ nước trong xanh, đã có hơn mười bạch mã nghĩa tòng đã bày sẵn trận hình ở phía xa, ngay cả khi đối chiến với thiên hạ đệ thập nhất Vương Minh Dần đều không sợ chết mà chiến, đối mặt Tĩnh An Vương Triệu Hành cũng có thể rút đao, còn có ai có thể để cho bọn họ lâm trận lui bước? Từ Phượng Niên cởi xuống song đao Xuân Lôi Tú Đông, cởi hết thảy toàn bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày, trong đó có cả món Kỳ Lân nhuyễn giáp được xưng đao thương bất nhập lại bị thiếu nữ sát thủ một cước đạp nứt. Chậm rãi đi bơi vào trong hồ, mặt nước lúc này hiện lên từng mảng máu loãng thật lớn, giống như một đóa sen đỏ màu máu đang nở rộ. Từ Phượng Niên giang tay ra dựa vào một tảng đá lạnh lẽo, thần tình trang nghiêm, lần này không muốn người khác biết mình đã cửu tử nhất sinh, cầu phú quý trong nguy hiểm, cầu tới tứ trọng Đại Hoàng Đình, tổng cộng mở ra 68 khiếu huyệt, trong cơ thể khí cơ liên miên bất tuyệt như sông như biển, thông hiểu đạo lí, tuyệt diệu không thể tả, tự tin lại dùng đôi đao đối địch, không những có thể vận dụng Đại Hoàng Đình, còn có thể lưỡng khí sinh thanh liên, sinh sôi không ngừng, chỉ cần không phải là chống lại Vương Minh Dần hoàn toàn có thể tung một kích chí mạng giết chết cường địch, cho dù là Phù tướng Hồng giáp nhân, bằng vào chiêu thuật tinh diệu chọn ra từ những bí kíp pha tạp, thắng bại cũng đạt tỉ lệ năm năm.
Thân hình của Từ Phượng Niên lặn xuống vài phần, mặt nước cùng cằm đã ngang hàng, thổi nhẹ một hơi thở, tạo nên từng cơn sóng gợn, lẩm bẩm: "Hiện tại thu được bốn Phù tướng Hồng giáp nhân, nửa đoạn Mộc Mã Ngưu, một bộ đao phổ, xem như là thu hoạch tương đối khá!? ".
Từ Phượng Niên có nhãn thần âm trầm: "Ngàn vạn lần chớ quên, còn có một vị Tĩnh An Vương Phi! ".
Người trần truồng, hắn đứng dậy bước ra khỏi hồ nước, Ngư Ấu Vi đang cầm một bộ áo bào mới tinh, nàng quay đầu không dám nhìn thẳng vào Thế tử điện hạ. Từ Phượng Niên tự mình mặc quần áo và đồ dùng hàng ngày, một đường lặng lẽ quay trở về xe ngựa, chui vào thùng xe, kinh ngạc quan sát Thanh Điểu vẫn đang hôn mê bất tỉnh, tự tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt thanh tú luôn cẩn thận và chu đáo kia, bấy lâu bởi vì quá thân cận mà đã quên mất đi gương mặt này xinh đẹp thế nào, có vài người, luôn là an tĩnh đứng bên cạnh hoặc là phía sau, không nghĩ qua là khi gặp lại, mới biết được thậm chí ngay cả dáng dấp cũng không từng nhớ rõ ràng. Từ Phượng Niên cắn răng, nghiêm khắc kiềm chế tâm tình đang xung động muốn chế tạo thi thể của Vương Minh Dần thành Phù tướng Hồng Giáp Nhân, tự giễu nói: "Phải tự trách chính mình quá vô dụng.”
"Đại tỷ nhất mực cưng chiều mình cũng tốt, dường như chưa bao giờ cần người chiếu cố nhị tỷ cũng tốt, sinh ra đã là Kim Cương Cảnh Hoàng Man Nhi cũng tốt, dù là trước giờ cho đến sau này các ngươi không cần, ta vẫn muốn có một ngày có thể che chở cho các ngươi.”
"Từ Kiêu năm đó không thể che chở cho mẫu thân của chúng ta, ta cũng không thể tái phạm một sai lầm đồng dạng.”
Hai tay thong thả buông cán đao ra, Từ Phượng Niên cầm lấy một mảnh lá cây tháo xuống từ một bụi cây bên cạnh, đặt ở bên bờ môi nhẹ nhàng thổi một từ khúc.
xuân thần đồng dao, một khúc cuối cùng.
Từ Phượng Niên đỏ mắt lẩm bẩm nói: "Nương...”
Cái này thời bỗng nhiên nghe được tiếng móng ngựa ầm vang đi qua rất có vận luật, một thanh âm như tiếng giết heo vang động trời truyền đến, phá hư phong cảnh sầu bi.
"Điện hạ, Lộc Cầu Nhi tội vạn lần chết! Lộc Cầu Nhi đáng chết! Điện hạ nếu như có mệnh hệ nào, Lộc Cầu Nhi coi như liều mạng cũng muốn đi giết lão ô quy Tĩnh An Vương Triệu Hành, tiên sát hậu dâm, thông đít cho lão ô quy nở hoa! ".
Tĩnh An Vương Phi chỉ thấy một kẻ sợ là phải có cân nặng hơn 300 cân, như một con heo mập từ trên một mã xa trang trí hào hoa xa xỉ, bước đi mà như lăn tới, kêu rên như toàn bộ tổ tông mười tám đời chết oan, đang lăn đến bên trước cái xe ngựa trống không của Thế tử điện hạ, Khương Nê thương cảm bất đắc dĩ vén rèm lên rụt rè nói tên kia không ở trên chiếc xe này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận