Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 532: Da dê áo lông đi lúc phá núi (1)

Có cha mẹ tức giận liền động thủ đánh con cái, lại có cha mẹ tuyệt đối không có ghi hận sai lầm của con cái, đối lão phu tử Triệu Định Tú mà nói, Tô Tô chính là con ruột của lão, nếu thiếu thì chỉ là thiếu phần huyết thống kia mà thôi, nếu thanh niên họ Từ kia không bước vào ngõ hẻm này, có lẽ đời này lão cũng sẽ chết già ở tòa thành trấn này, sáu chữ “phần mộ của Triệu Định Tú” khắc trên bia mộ cũng sẽ cùng phần mộ của lão bị mưa gió đánh tan, sẽ không còn người nào sẽ nhớ về Triệu Thư Thánh một chữ ngàn vàng của thời Xuân Thu Tây Thục nữa, lão sẽ lo lắng về việc đứa nhỏ Tô Tô này không thể cưới được một cô vợ dịu dàng, sẽ lo lắng đứa nhỏ này bị đám lưu manh chợ búa khi dễ, cũng sẽ lo lắng nếu không có thanh âm mắng chửi của mình thì nó sẽ đi lệch lạc, sẽ không thành tài, sẽ trải qua nghèo túng. Nhưng giờ đã khác, Lý Nghĩa Sơn hoàn thành ước định năm đó, lão phải mang theo Tô Tô đi mai danh ẩn tích ở phía nam, đi mười tám bộ của Nam Chiếu để bày mưu nghĩ kế, giống như Lý Nghĩa Sơn nói ở vách núi năm đó: Tây Thục không ở đây, còn có Hậu Thục!
Hôm nay lão phu tử tự mình đến nhà của những gia đình cho con đi học trường tư thục của mình để tạ lỗi , lại phân phát những chậu hoa lan kia ra ngoài, chính tên đồ tử cầm đao cắt bị thương cánh tay lão năm đó khi nghe nói vị lão tiên sinh dạy học này sắp đi liền không nói hai lời chặt xuống cả cái đùi heo tươi rói rồi mạnh mẽ nhét cho lão, sau đó sợ ông thầy dạy học có dáng người nhỏ gầy này gánh không nổi liền bảo tiểu tử to con trong nhà cõng cái đùi đưa đến tận cửa tiểu viện. Sau khi thiếu niên có người phụ thân hơn phân nửa là muốn con nối nghiệp làm đồ tử này cười ngây ngô nói mấy câu rằng “tiên sinh sau này nhớ phải trở về đấy”, lão phu tử liền cười cười, dặn dò rằng biết chữ rồi, thì giúp cha ngươi ghi sổ cũng đừng qua loa, công phu làm người đều ở chỗ làm việc tỉ mỉ. Thiếu niên thật thà nghe vậy gãi đầu, không biết trả lời như thế nào. Lão phu tử phất phất tay rồi cố hết sức nâng cái đùi heo chuyển vào trong sân, Từ Phượng Niên ở tiền viện đang suy nghĩ thấy thế vội vàng khiêng lên vai, giúp lão đưa vào trong phòng bếp.
Tới gần hoàng hôn, Tô Tô hầm một nồi lớn, mùi thơm tràn ngập cả sân, có hai con Thao Thiết là hắn cùng Tề thúc trấn tràng, không sợ ăn không hết. từ trong thành Từ Phượng Niên mua mấy bộ quần áo vừa người, lại mua một cái rương sách nhỏ, vừa vặn có thể cất Xuân Lôi vào, về phần chuôi kiếm khí ngủ đông kia, hắn chuẩn bị đeo ở phía sau, không mang bội đao cũng coi như một kiểu che giấu thân phận méo mó có còn hơn không, làm như thế này, thật sự có vài phần bộ dáng của sĩ tử đeo kiếm du học. Từ Phượng Niên cũng không muốn lãng phí sáu trăm cân hoàng kim kia, hắn bảo nữ ma đầu Tiết Tống Quan hộ tống ba người đi tới Nam Chiếu, tuy rằng đã có chú kiếm sư họ Tề kia hộ tống rồi, hẳn là không xảy ra sơ suất lớn gì, nhưng loại chuyện hộ tống này, tóm lại là càng nhiều càng tốt, kể cả thiếu niên tử sĩ kia cũng được hắn tiện đường phân phó đến Bắc Lương, lúc đầu Mậu sống chết không đồng ý mà muốn đi cùng thế tử điện hạ từ Quất Tử Châu đến Cẩm Tây Châu, Từ Phượng Niên đành phải lấy ra cái danh của thế tử Bắc Lương ra, mới khiến cho thiếu niên này khẩu phục mà tâm không phục nghe lệnh đi về phía Nam.
Một bàn đầy người cùng nhau ăn thịt hầm thơm ngào ngạt, ngay cả cầm sư mù mắt cũng được giữ lại, tử sĩ Mậu cũng được Từ Phượng Niên gọi tới ăn chực, quả là cảnh tượng náo nhiệt khó có trong viện.
Cơm no rượu say, thiếu niên Mậu trở về thu dọn gia sản, Tô Tô thì đưa Tiết Tống quan đi dạo trong thành, lão phu tử thấy thế thì móc ra nửa xâu tiền vụng trộm đưa qua cho cậu, rất giống như kiểu con trai không chịu thua kém nhà mình vất vả lắm mới lừa được một cô nương, thế nên người làm trưởng bối như lão kiểu gì cũng phải giữ thể diện cho nó vậy. Trong viện chỉ còn lại ba người, lão phu tử, thợ rèn, Từ Phượng Niên, thế nên nói chuyện cũng không có cố kỵ. Từ Phượng Niên dựa theo lời Lý Nghĩa Sơn, nói cho Triệu Định Tú mấy cái tên của người Nam Chiếu. Lão phu tử tâm tình không tệ, im lặng nhớ lại tên cùng phương thức liên lạc của mấy nhân vật có phân lượng rất nặng này, cuối cùng dứt khoát hỏi: "Từ gia đây là muốn tạo phản sao?"
Từ Phượng Niên không khỏi nhớ tới Thanh Thành Sơn cùng Thanh Dương Cung, không biết là đã vào sáu ngàn giáp sĩ hay chưa nữa, thở dài, lắc đầu nói: "Thủ đoạn tự vệ mà thôi.”
Lão phu tử cảm khái nói: "Mưu sĩ Xuân Thu nhiều như cá diếc qua sông, nhưng thành danh thành sự cũng chỉ đếm được bằng hai bàn tay. Triệu Trường Lăng dưới trướng Từ gia các ngươi chết sớm, đáng tiếc một thân Vương Tá tài năng. Cũng may Lý Nghĩa Sơn còn sống, nếu không thỏ khôn chết thì sẽ nấu chó săn, Từ gia các ngươi chưa chắc có thể có cảnh tượng như ngày hôm nay. Lúc trước ta chỉ cho rằng tuy rằng Lý Nghĩa Sơn mưu kế hơi hơn Triệu Trường Lăng nửa trù, nhưng thua ở tầm nhìn khí phách, so với Triệu Trường Lăng mất sớm lúc tráng niên, cùng Nạp Lan Hữu Từ bây giờ vẫn giúp Yến sắc vương bày mưu tính kế cùng kinh lược phiên địa, thì đúng là đầu toán học mạnh mà đạo yếu. Nhưng hai mươi năm qua thông qua tin tức vụn vặt truyền vào Quất Tử Châu mà chậm rãi xem, thì hóa ra năm đó Lý Nghĩa Sơn vẫn là giấu vụng, hoặc là bị phong mang của Triệu Trường Lăng che lấp nên thi triển không ra, đợi đến sau khi Từ gia nhập chủ Bắc Lương, ngoại trừ việc tự mình đi đến chiến trường hạng nhất ra thì bất luận là địa lý, động sát, cơ biến cùng ngoại giao, hay là tu dưỡng tài văn chương, thì Lý Nghĩa Sơn đều là quốc sĩ nhất lưu. Chỉ đánh giá hắn đơn giản là độc sĩ, thì thật sự là ủy khuất Lý Nghĩa Sơn rồi."
Từ Phượng Niên lười biếng dựa vào cửa phòng, cười nói: "Sư phụ ta hoàn toàn xứng đáng là toàn tài, Từ Kiêu cũng từng nói Triệu Trường Lăng năm đó vẫn mang áy náy trong lòng, nói có Triệu Trường Lăng mà còn sống, Lý Nghĩa Sơn sẽ không thể mang hết toàn lực ra mà làm. Sư phụ ta thật sự là đã đến cảnh giới tùy tâm sở dục, bất luận là mang binh trị chính thì đều là hạ bút thành văn. Hai mươi mấy năm nay, ngay cả ta cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu quân cờ trong tay sư phụ đã được bố trí, chỉ sợ trong mắt sư phụ, trong vương triều cũng chỉ có Trương Cự Lộc là đối thủ đánh cờ ngang sức của ông mà thôi."
Lão phu tử vẻ mặt tiếc nuối nói:
"Đáng tiếc lần này xuôi nam không cách nào gặp mặt với Lý Nghĩa Sơn một lần, có quá nhiều lời muốn lải nhải với hắn, không nôn ra được không vui mà. Đúng rồi, thế tử điện hạ, sư phụ ngươi thân thể như thế nào?"
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói:
"Không tốt lắm."
Lão phu tử nhíu nhíu lông mày, Từ Phượng Niên híp mắt nhìn qua sắc trời, thập phần chắc chắn sang sảng cười nói: "Yên tâm, ông ấy không sao chết được đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận