Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1230: Kim cương bất bại

Nghe đến chuyện tăng nhân áo trắng lần này không nể mặt mũi, hắn cười nói:
"Ta cứ việc ra đao, việc ngươi có sinh khí hay không, ta không quản."
Lý Đương Tâm chỉ cười, hai tay nhẹ nhàng chắp trước ngực, lấy lễ nghênh tiếp.
Tràng hạt đen nhánh, cà sa trắng như tuyết.
Thật có thể nói là thoát tục.
Tề Tiên Hiệp kéo Bạch Dục đi về phía mái hiên nhà tranh, Hàn Quế theo sát phía sau.
Ba người họ đương nhiên đoán ra thân phận người đến.
Là bất ngờ, cũng là lẽ đương nhiên.
Phương Thốn Lôi.
Đây không nghi ngờ gì là cái tên vang như sấm bên tai.
Tựa như mỗi người đương thời nhắc đến Xuân Thu kiếm giáp Lý Thuần Cương, tất nhiên nghĩ đến Mộc Mã Ngưu, cùng hai tay áo thanh xà và kiếm mở cổng trời.
Chẳng nói giang hồ Ly Dương, cho dù là trong triều đình, cũng không ai không biết vị Binh bộ lão thượng thư nổi danh nhờ tuyệt học, Phương Thốn Lôi.
Chính nhờ chiêu này, ông đã giúp Ly Dương Triệu thất bình định võ tướng hai nước Đông Việt và Nam Đường, Cố Kiếm Đường, chiến thắng đại gia đao pháp đang nổi như mặt trời ban trưa Mao Thư Lãng, từ đó xác lập vị thế đệ nhất đao pháp siêu phàm thiên hạ. Cố Kiếm Đường hướng về đao, như Lý Thuần Cương hướng về kiếm, Vương Tú hướng về thương.
Địa vị võ đạo mà chỉ cần nhắc đến là khiến vô số người giang hồ khao khát.
Chỉ là Cố Kiếm Đường khó chịu nhất, chính là việc đứng ở đỉnh cao giới dùng đao, thứ tự võ bình của ông trước sau không xuất sắc, đừng nói như Vương Tiên Chi của Võ Đế thành một ngựa tuyệt trần, e là đứng vào top đầu cũng không tính là gì, càng quan trọng là trong cuộc tranh đao kiếm, bất luận là lão kiếm thần Lý Thuần Cương, hay là Đào Hoa kiếm thần Đặng Thái A, bất kể tu vi cảnh giới hay thuần túy chiến lực, Ly Dương đều công nhận rằng hai thế hệ kiếm đạo người đứng đầu đều bỏ xa Cố Kiếm Đường một khoảng cách rất lớn. Khi một vị thế tử điện hạ nào đó mới bước vào giang hồ, khi đó giang hồ, Vương Tiên Chi, Đặng Thái A cùng Tào Trường Khanh, liền được khen là "Duy ba người lỗi lạc tại thế", bảy người còn lại, hiển nhiên trở thành nhân vật phụ trợ cho thái tử, Cố Kiếm Đường trong số bảy người đó, đối với cả giang hồ Trung Nguyên thì không thể thiếu, nhưng một khi leo lên được top mười cao nhất, thì có cũng được mà không có cũng không sao.
Người dùng kiếm, đặc biệt là sau khi Lý Thuần Cương quay về lục địa thần tiên, còn tuyên bố rằng sự chênh lệch giữa Cố Kiếm Đường và Lý Thuần Cương là một Cố Kiếm Đường!
Hai mươi năm qua, Cố Kiếm Đường, người chấp chưởng quyền hành Cố gia ở Thái An Thành lâu dài, cho tới bây giờ chưa từng luận bàn cùng ai, về sau nhận tước Đại Trụ quốc thống lĩnh quân chính Lưỡng Liêu, càng kín cổng cao tường.
Chỉ có lần Tây Sở Tào Trường Khanh mang theo Khương Tự xông vào kinh thành, lúc mà Cố Kiếm Đường đã chuyển bội đao yêu quý cho con rể Viên Đình Sơn, mới hơi cao ngạo một chút.
Cố Kiếm Đường dường như không quan tâm đến thứ tự cao thấp trên võ bảng, càng không có hứng thú với cuộc tranh đao kiếm.
Vương Tiên Chi có sự bá khí tự xưng thứ hai thiên hạ thì không ai dám nhận thứ nhất, Tào Trường Khanh có hành động vĩ đại ba lần ngang dọc hoàng thành, Đặng Thái A có thú vui cưỡi lừa ngắm sơn hà tiêu dao.
Đến nỗi đối với những năm gần đây, khi Lương vương Từ Phượng Niên bất ngờ xuất hiện, tuyết lớn bãi Hiên Viên Thanh Phong nổi lên khác thường, ma đầu Lạc Dương liên tiếp làm rung chuyển cả hai triều Bắc Mãng và Ly Dương.
Cố Kiếm Đường vẫn cứ im lặng trong giang hồ, nhìn thủy triều lên xuống của giang hồ cũ mới mà không mảy may dao động.
Cho nên giang hồ Trung Nguyên vốn sinh ra bài xích Thái An Thành, đối với vị thần đao pháp đại tông sư đang đứng ở vị trí cao trong triều đình này, thủy chung không ngưỡng mộ được.
Nhưng chính là một vị chỉ nguyện ẩn mình vào chốn giang hồ, ngày hôm nay leo lên núi Võ Đương, tìm tới tăng nhân áo trắng Lý Đương Tâm, và dường như muốn một đao cắt đứt kim cương bất bại của hắn.
Ngoài chấp nhất vào kiếm đạo, Tề Tiên Hiệp luôn thanh tâm quả dục, đối với chuyện Cố Kiếm Đường tới bái phỏng, từng từ bỏ kiếm đạo có được của mình khi còn là tiểu thiên sư ở Thái An Thành, kỳ thực không hề quan tâm đến chuyện ai thắng ai bại trong trận đại chiến đỉnh cao này, cũng sẽ không làm bộ sợ hãi kinh ngạc.
Hàn Quế được lão chưởng giáo Vương Trọng Lâu khen là "Tâm thành ý chính, có tài nhưng thành đạt muộn", được tiền nhiệm chưởng giáo Hồng Tẩy Tượng coi như bạn tốt, lúc này có chút lo lắng, chỉ sợ thanh thế quá lớn, Võ Đương không có cách nào thu dọn tàn cuộc, gây thêm phiền phức không cần thiết cho vị phiên vương trẻ tuổi.
Bạch Liên tiên sinh "nhân sinh chỉ có ba sợ hai vui" càng không có hứng thú với chém giết, dời chiếc ghế nhỏ sang dưới mái hiên ngồi, kinh ngạc ngẩn người, đã sớm thần du vạn dặm, hai vị phiên vương giờ liên thủ làm náo động Trung Nguyên, triều đình vốn hứa sẽ giao đường thủy vận chuyển lương thực cho Bắc Lương, không chừng lại phải phức tạp thêm, Thường Toại với thân phận thứ sử Lăng Châu phụ trách việc vận chuyển đường thủy này, đã gửi thư mật về Thanh Lương Sơn, yêu cầu dùng thế lực Ngư Long bang để thẩm thấu vào tuyến vận chuyển đường sông từ Tương Phiền thành đến Lăng Châu Quảng Lăng, trong tình thế vạn bất đắc dĩ, còn cần phải hai vạn bang chúng máu đổ mở đường để đoàn kỵ binh biên giới Bắc Lương có được mấy trăm vạn thạch lương thực dính máu.
Còn về việc ba người đều không để ý vì sao Cố đại tướng quân không mang bội đao.
Phù đao Nam Hoa của Cố Kiếm Đường, cùng phù kiếm Thần Đồ của kiếm si Vương Tiểu Bình của Võ Đương, hợp lại thành tuyệt thế.
Cố Kiếm Đường dáng người cao lớn, mang vóc dáng của người Bắc điển hình, mặc áo xanh nho nhã, thì lại mang phong thái của người Nam.
Cố Kiếm Đường, kiếm đường.
Vậy mà ông lại dùng đao.
Sau khi thắng Mao Thư Lãng, danh vọng giang hồ của ông lên đến đỉnh phong, cũng được ca ngợi là thánh nhân đao pháp.
Biệt hiệu có lấy sai hay không không dễ nói, còn cái tên tựa hồ là lấy sai rồi.
Cố Kiếm Đường một tay chắp sau, một tay chậm rãi nhấc lên.
Tăng nhân áo trắng Lý Đương Tâm từ chắp tay trước ngực, đổi sang một tay hành lễ, mắt nhìn xuống, niệm thầm một tiếng.
"A di đà phật."
Thật sự là đỉnh núi quanh co, nhiều nơi trong giang hồ nghe nói Hiên Viên Tử Y không những lộ diện ở Võ Đương sơn, mà còn ở một hàng quán gần Tẩy Tượng ao, cầu liền bốn lần thăm duyên phận, sạp hàng của Từ Phượng Niên ngay lập tức buôn bán thịnh vượng, tuy thấy Từ Phượng Niên chỉ là một kẻ hậu sinh trẻ tuổi, chứ không phải loại tiên phong đạo cốt cao nhân ở cõi khác trong ấn tượng, nhưng dù sao vốn chỉ là đến xem náo nhiệt tìm vui, phần lớn không tiếc tiền, cộng thêm việc chàng tiên sinh xem bói dáng dấp anh tuấn ăn nói lưu loát, nên mấy quẻ thăm hạ đẳng cũng được hắn nói cho thêm phần thú vị, khiến không chỉ những người giang hồ cùng lục lâm hảo hán sẵn lòng bỏ tiền, mà ngay cả những khách hành hương du lịch không vướng bận giang hồ cũng bắt đầu tin thật, đặc biệt sau khi một nữ hiệp ngoại quốc rút được một quẻ thăm nhân duyên may mắn, càng làm mọi người nóng lòng muốn thử, bởi vì quẻ thăm thứ 108 của nàng, "Chỉ mong người trường cửu, ngàn dặm chung thiền quyên", chẳng những là quẻ thăm gần với quẻ tốt nhất, mà còn là câu nói trong "Đầu trận tuyết" của một nữ văn hào, người đời luôn mang tâm lý hơn thua, cho đến giờ, người rút được quẻ thăm may mắn nhất vẫn chưa lộ diện, nên tự nhiên khiến người ta hừng hực muốn giành phần thắng, không ít người vốn coi thường việc rút quẻ xin duyên đều ào ào thử vận may, chỉ tiếc thật là kỳ quái, hơn một canh giờ gần trăm người rút quẻ xem bói xong, vẫn không có ai rút ra được quẻ thăm kia, tình cảnh vẫn giấu giấu giếm giếm như vậy, càng làm người ta có ý nghĩ phải giành được giải nhất bằng được, một số kẻ không tin tà dứt khoát rút thêm lần nữa. Mọi người thấy chàng tiên sinh giải quẻ trẻ tuổi uống cạn bát canh định thần Võ Đương hết bát này đến bát khác, tiền là một trăm văn một trăm văn, nên trên bàn, tiền lớn nhỏ chất chồng thành núi, vô cùng hùng vĩ.
Phiên vương trẻ tuổi kiếm được tiền đầy bát đầy đĩa, sau khi giải quẻ xong cho một hán tử cường tráng đã rút ba lần thăm, đưa tay che ống thẻ, đột ngột lớn tiếng nói:
"Thu sạp rồi thu sạp rồi! Hôm nay không giải nhân duyên nữa!"
Hán tử đang đầy mặt tức tối, sau lưng là một thanh niên khổ sở đợi gần nửa canh giờ lập tức giơ chân lên mắng:
"Họ Từ! Ngươi chơi ta à?!"
Từ Phượng Niên liếc mắt khinh thường, bắt đầu thu tiền.
Người kia đập một cái lên bàn, "Ngươi nếu dám đi, đừng trách ta Tô Tô bới ngươi từ đâu ra!"
Từ Phượng Niên ngẩng đầu liếc nhìn thái tử điện hạ cũ của Tây Thục đang lưu vong này, "Chặt đường tiền tài của người ta, coi chừng giẫm phải cứt chó. Hơn nữa, nhóc con ngươi trả nổi tiền giải quẻ chắc?"
Tô Tô cười lạnh nói:
"Một vạn, đủ không?"
Từ Phượng Niên dừng lại động tác thu tiền, ngụ ý của Tô Tô, e là cả Võ Đương sơn, cũng chỉ có vị Bắc Lương vương này hiểu được. Một vạn, đó chính là một vạn mộ lính đến từ Thục Chiêu.
Cho nên Từ Phượng Niên cười hỏi:
"Ngươi nói có giữ lời không?"
Người thợ đúc kiếm họ Tề đứng sau Tô Tô nhỏ giọng nói:
"Là ý của lão phu tử."
Từ Phượng Niên cười tủm tỉm khép hai ngón tay lại:
"Nhiêu đây, ta mới giúp ngươi giải quẻ."
Tô Tô mặt đầy tức giận, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay chồng lên nhau đặt trên mặt bàn, đè thấp giọng nói trầm giọng:
"Ngươi xem ta là thần tiên Đạo giáo vãi đậu thành binh hả?!"
Từ Phượng Niên lần này giơ thẳng ba ngón tay, "Không có thành ý! Ta tăng giá rồi."
Tô Tô mặt đen lại, thở hồng hộc.
Người nhạc công mù lưng đeo đàn hộp Tiết Tống Quan khóe miệng nhếch lên, lặng lẽ kéo kéo tay áo Tô Tô, Tô Tô hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm ngực, vò đã mẻ không sợ rơi.
Từ Phượng Niên thu tay về đồng thời, cũng thu lại phần bất cần đời kia, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn ba vị người cũ Bắc Mãng này, "Có chút thua thiệt, ta nếm qua một lần là đủ rồi. Nể tình xưa tình cũ, ta xin khuyên một câu, ngàn vạn lần đừng học theo những kẻ hào phiệt xuân thu lúc trước mọi việc đều thuận lợi. Chúng ta Từ gia giao tiếp với bọn hắn thế nào, Triệu Định Tú lão phu tử chắc chắn rõ hơn ngươi."
Tô Tô đỏ bừng cả mặt, đúng là tức giận đến toàn thân phát run, xấu hổ giận dữ đến cực điểm.
Tiết Tống Quan quen thuộc nội tình khẽ thở dài, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng.
Tô Tô đúng là mơ hồ thấy hốc mắt ươn ướt, nắm chặt tay nàng, quay đầu đi, không biết là không muốn nhìn mặt phiên vương trẻ tuổi kia, hay là không dám.
Lúc trước chạy trốn đến ngõ hẹp chợ búa Bắc Mãng, lão phu tử gần như đã tuyệt vọng về việc phục quốc Tây Thục, sở dĩ mà tro tàn lại bùng cháy, đồng thời hạ quyết tâm quay về Trung Nguyên, đều là công lao của vị phiên vương trẻ tuổi này, thậm chí ngay cả lúc đầu bọn họ thuận gió thuận nước, phần lớn đều nhờ vào các quân cờ tử sĩ Bắc Lương chôn ở Thục Chiêu hai nơi, nhưng mà việc Trần Chi Báo phong vương đóng quân tại Tây Thục, không chỉ cắt đứt liên hệ giữa Bắc Lương với bọn họ, mà còn khiến người tâm phúc thực sự của Tây Thục là Triệu Định Tú đổi ý, nói dễ nghe là họ biết xem xét thời thế, nói khó nghe chính là qua sông đoạn cầu. Ban đầu lão phu tử thậm chí đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, bắt tay vào chuẩn bị nghênh đón sự tức giận trả thù của Bắc Lương đặc biệt là hai phòng phất nước nuôi ưng, chỉ là chẳng biết vì sao, vị phiên vương trẻ tuổi từng đâm sau lưng bọn họ một dao này lại như không hề hay biết chuyện này, điều này không nghi ngờ gì khiến lão phu tử vốn chịu ảnh hưởng sâu sắc của Nho gia nhân nghĩa cảm thấy hổ thẹn, lúc này mới có chuyện ba người Tô Tô chạy tới Lương. Dù sao bây giờ vị Binh thánh áo trắng từng đem bản đồ hai nơi Thục Chiêu đùa giỡn trong lòng bàn tay đã thân ở Lỳ Dương Quảng Lăng đạo, vì tranh giành Trung Nguyên mà bày mưu tính kế, phần lớn tinh nhuệ binh lực của phiên vương đều đi theo đường Thục Đông, một điều này vừa hay cho lão phu tử cơ hội mất bò mới lo làm chuồng hoặc có thể nói là một lần nữa đặt cược.
Người thợ rèn họ Tề lấy hộp kiếm xuống, nhẹ nhàng đặt trên bàn, "Lão phu tử trước khi đi đã nói với ta, hai vạn là ranh giới cuối cùng, lại thêm thanh 'Đầy giáp tuyết' này xem như thêm vào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận