Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1145: Gió tuyết thiết kỵ dưới Giang Nam (8)

Từ Phượng Niên cùng đoàn người đi đến chân núi, leo lên bậc thang đá có một ngàn lẻ tám bậc. Trương Long Cảnh xuống ngựa rồi giới thiệu, nói phía trên có đường thắp hương, không lo đường đi lạc, chỉ có điều có nhiều khách hành hương. Đi đến đoạn đường này cũng coi như hết phiền phức. Bất quá, Trương Long Cảnh cười rồi nói thêm một câu, theo ta thấy thì cũng mệt thôi, dù có ưu phiền gì cũng chẳng còn tâm trí mà nghĩ. Từ Phượng Niên nghe xong chỉ mỉm cười. Trương Long Cảnh sau đó cảm khái nói:
"Ly Dương diệt Phật, thật phí một ngôi chùa cổ lịch sử ngàn năm, giờ lại bị đám đạo sĩ quan hệ thân quen với phủ quan chiếm mất. Tăng nhân trong chùa đều đã chạy hết cả, lúc đạo sĩ kia dẫn quan binh đến phong chùa, họ thậm chí không mang nổi một cuốn sách cổ. Quận ta, quận thủ đại nhân vốn dĩ không kính trọng Hoàng Lão, trước kia biệt hiệu cũng liên quan đến Phật gia, hay thơ phú xướng họa cùng các văn nhân, bút danh đều là 'Trốn thiền lão ông'. Lần này triều đình ban lệnh, ông ta liền trở mặt thành người sùng đạo thành kính, biệt hiệu cũng đổi thành 'Thanh tịnh lão nhân'. Nghe đâu trước đó không lâu còn leo lên được với đại chân nhân Ngô Linh Tố ở kinh thành, năm ngoái khi các thứ sử đánh giá ông ta lại là 'nhất chi độc tú'. Nên người ta đồn rằng sắp thăng lên kinh làm quan lớn ở Lễ bộ rồi."
Từ Phượng Niên dắt ngựa đi, nhíu mày nói:
"Trước sơn môn có phải có một tòa đá phường khắc chữ 'Phật ở lập tức'?"
Trương Long Cảnh gật đầu cười:
"Vương gia thật là uyên bác. Phía trước đúng là có một tòa đá phường như vậy, câu chữ trên đó là do thư thánh Đại Phụng triều trước để lại, thuộc hàng trân phẩm, đáng tiếc là đám đạo sĩ chiếm rồi, không rõ vì lý do gì mà bọn họ lại phá bỏ đá phường rồi, chuyến này vương gia không nhìn thấy nó nữa rồi."
Từ Phượng Niên thở dài, bất đắc dĩ nói:
"Từ Kiêu năm đó có chút chuyện ở đây. Lần này tiện đường đi qua Ngũ Thải quận, ta muốn xem có gặp may mắn gặp lại lão hòa thượng đã từng muốn 'bỏ xuống đồ đao' của Từ Kiêu hay không. Thôi được rồi, chúng ta quay về thôi."
Trương Long Cảnh cảm khái:
"Vậy mà còn có chuyện này? Thật đáng tiếc. Biết thế thì năm xưa thuộc hạ đã góp cho Hàn Sơn tự thêm mấy vạn lượng tiền dầu vừng."
Từ Phượng Niên chỉ cười rồi leo lên ngựa quay về đường cũ, phía xa đường nhỏ có ánh lửa chập chờn, lúc đi ngang qua ban nãy không có cảnh tượng này. Lão gián điệp Tống Sơn Thủy theo bản năng liền sinh lòng cảnh giác, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, không nói vương gia là một trong bốn vị đại tông sư đứng đầu giang hồ, hai vị tùy tùng bên cạnh là Viên thống lĩnh và sát thủ Từ Yển Binh, ai dám gây chuyện? Hai vị cao thủ đó mà có mặt, triều đình không huy động đến bảy, tám trăm binh mã e rằng không có cửa ra tay. Từ Phượng Niên vốn có tài nhớ lâu, ban nãy liếc mắt nhìn, chỗ ánh lửa chập chờn là một cái ngã ba đường có một miếu thổ địa cũ nát. Từ Phượng Niên ghìm ngựa chậm lại, kết quả nhìn thấy một lão nhân rách rưới đội mũ đứng bên đường, tay cầm đèn dầu, bên cạnh là một đứa bé cũng đội mũ da rẻ tiền trông còn ngái ngủ. Viên Tả Tông an tâm, ban nãy còn nghĩ cao nhân ẩn dật nào đó, giờ nhìn kỹ thấy đó chỉ là một ông lão tuổi chiều xế bóng bình thường, chẳng qua là thân thể có vẻ tráng kiện hơn so với những người cùng tuổi mà thôi.
Từ Phượng Niên không xuống ngựa, người hơi nghiêng về phía trước, giọng điệu ôn hòa hỏi:
"Vị lão trượng, có việc gì sao?"
Lão nhân đã có tuổi, mắt không còn tinh nhanh, lại thêm trong đêm tối nên đưa cao đèn lên rồi cười nói:
"Công tử có phải họ Từ không?"
Từ Phượng Niên ngẩn người, hỏi lại:
"Lão trượng là người cũ của Hàn Sơn tự sao?"
Lão nhân mỉm cười gật đầu.
Từ Phượng Niên trước sự kinh ngạc của Trương Long Cảnh và Tống Sơn Thủy, nhanh chóng xuống ngựa đi đến trước mặt lão nhân và đứa bé, từ trong ngực lấy ra một cuốn kinh Phật bọc cẩn thận bằng vải lụa, nói:
"Năm đó đại sư đưa cho cha ta cuốn kinh này, đến nay mượn đọc gần hai mươi năm rồi, cũng nên trả lại cho chủ nhân."
Lão nhân không hề khách sáo, nhận lấy kinh Phật, sau đó nói ra một câu khiến Trương Long Cảnh vô cùng thất vọng, chỉ thấy lão nhân một tay cầm đèn, một tay sờ chiếc mũ của đứa bé, cười hỏi:
"Xin hỏi thí chủ có thể bố thí cho bần tăng vài lượng bạc không? Hôm nay gạo trong hũ đã cạn rồi."
Từ Phượng Niên lập tức hơi khó xử, thiết kỵ Bắc Lương một đường Nam hạ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mấy thứ vàng bạc này. Thần tài Ngũ Thải quận là Trương Long Cảnh lại há hốc mồm kinh ngạc, ông ta không phải là kiểu nhà giàu mới nổi hận không thể đeo vàng bạc đầy người, đến cả ngọc bội chơi mà không đáng giá ngàn lượng vàng thì chẳng thèm ngó, chuyến này vi hành nên đương nhiên không mang theo vàng bạc rồi. Cũng may lão gián điệp lấy ra được mấy lượng bạc, Từ Phượng Niên cầm rồi trao cho lão hòa thượng Hàn Sơn tự đội mũ da chống rét, nói đúng hơn là lão phương trượng Pháp Hiển nổi danh là đồ tể ở Giang Nam. Lão tăng không hề giữ ý của các tăng nhân bình thường là tay không dính tiền, quang minh chính đại thu bạc vào tay áo, còn có chút ý cười không hề che giấu. Tiểu hòa thượng bên cạnh mặt mày rạng rỡ, có bạc thì có gạo củi dầu muối, khỏi lo bị đói, làm sao không vui cho được?
Lão hòa thượng thu bạc xong, cảm khái nói:
"Triều đình có chỉ, các nơi ở Trung Nguyên đều không dung thứ chùa miếu tăng lữ, Hàn Sơn tự cũng không ngoại lệ. Người thì hoàn tục kẻ bỏ đi xa. Bần tăng cũng từng nghĩ đến Tây Bắc hóa duyên, chỉ là tuổi cao không chịu nổi, lại có đệ tử nhỏ mới thu nên phải trì hoãn đến giờ. Nghĩ lại, có đi Bắc Lương hay không cũng chẳng quan trọng. Đến Bắc Lương cũng chỉ là để một lão hòa thượng được an thân. Còn không đến thì bần tăng có thể gặp gỡ thêm mấy người có duyên để được an tâm."
Từ Phượng Niên thành tâm nói:
"Đại sư, ta có thể phái người đưa sư đồ ngài đến Bắc Lương, đợi khi thiên hạ thái bình, nếu đại sư vẫn muốn trở về Trung Nguyên, Bắc Lương nhất định sẽ hộ tống đại sư đi."
Lão hòa thượng cười rồi lắc đầu:
"Từ thí chủ không cần tốn công tốn sức, phật duyên ở đâu tức là ở đó, chớ cưỡng cầu."
Từ Phượng Niên cũng không ép, biết ép cũng không được, chỉ cười nói:
"Cha ta thường nhắc đến đại sư, nói ngài là bậc cao tăng đắc đạo, Phật pháp cao thâm, ông ấy rất bội phục ngài."
Lão hòa thượng ha ha cười lớn:
"Từ tiểu thí chủ nói dối rồi, tuy chỉ gặp mặt có một lần, nhưng sao bần tăng không rõ tính tình của Từ lão thí chủ? Chẳng mắng bần tăng là lão lừa trọc không thức thời thì đã là tốt lắm rồi."
Từ Phượng Niên câm lặng không nói, không nói ra suy nghĩ trong lòng. Từ Kiêu mỗi lần nhắc đến lão hòa thượng Hàn Sơn tự này, đều mở miệng lão lừa trọc, lại ngấm ngầm đặt cho lão phương trượng biệt hiệu hòa thượng đồ tể. Chuyện năm đó, đại khái lúc còn nhỏ Từ Phượng Niên đã nghe mẹ kể lại. Pháp Hiển hòa thượng vốn xuất thân từ gia tộc hào môn vọng tộc, từng làm quan Lại bộ viên ngoại lang ở Tây Sở, rồi từ quan bước chân vào Đạo môn, không chọn tu hành ở các núi lớn danh tiếng mà đến ẩn cư ở một ngọn núi nhỏ hẻo lánh. Sau này không biết vì sao lại quy y Phật môn. Nghe đâu từng có một trận biện luận với phương trượng đời trước của Hàn Sơn tự. Rồi chẳng biết vì sao bỗng nhiên một bước lên trời trở thành phương trượng. Năm đó thiết kỵ nhà Từ rong ruổi Trung Nguyên, vó ngựa lướt qua chiến hỏa không ngừng. Đừng nói bách tính e sợ con hổ từ Liêu Đông đông bắc, đến các đại quân chủ tướng ở Trung Nguyên đều nơm nớp lo sợ. Chỉ có Pháp Hiển hòa thượng một mình cầm kinh Phật chạy đến quân doanh của Từ gia lúc đó như mặt trời ban trưa, muốn Từ Kiêu bỏ xuống đồ đao. Nếu không có Ngô Tố cản trở, hòa thượng này có khi đã không mất đầu mà ít nhất cũng bị một trận đòn roi rồi. Vì có phu nhân nhìn chằm chằm nên Từ Kiêu đành phải miễn cưỡng nhận quyển kinh Phật, tư tưởng bất định mà nghe lão hòa thượng kia như vịt nghe sấm trò chuyện mấy câu, sau đó vội vàng bảo người đưa tiễn hòa thượng kia đi.
Trương Long Cảnh có thể trở thành Trương thủ phụ của Ngũ Thải quận, là người giàu có tiếng tăm, hạng gì láu cá, liền thừa cơ nói:
"Đại sư, nhà ta cũng có nhiều người ăn chay niệm Phật, dạo gần đây lại có chút việc Phật cần làm..."
Kiên nhẫn chờ đến khi Trương Long Cảnh nói xong bộ tìm từ chẳng hở một giọt, lão hòa thượng mới chậm rãi lên tiếng:
"Ý tốt của thí chủ bần tăng xin ghi nhận, chỉ tiếc ở nhà thí chủ làm thì cũng chẳng phải là việc Phật."
Đang lúc Trương Long Cảnh nghĩ chuyện này đã triệt để thất bại, ai ngờ lão hòa thượng lời nói lại chuyển hướng, cười tủm tỉm nói:
"Bất quá, ta vẫn là đi một chuyến, lỡ như gặp người có duyên thì sao?"
Viên Tả Tông cùng Từ Yển Binh nhìn nhau ngơ ngác.
Từ Phượng Niên đối với điều này không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, từ tận đáy lòng thương cảm nói:
"Lần này triều đình diệt Phật, nguyên nhân phức tạp, ta liền không nói những chuyện bực mình này nữa, nhưng ta thật hy vọng đại sư có thể giảng Phật pháp cho nhiều người hơn."
Lão hòa thượng cố gắng hết sức cầm ngọn đèn, đổi sang tay khác, ôn hòa nói:
"Bần tăng có giảng Phật pháp hay không là một chuyện, giảng cho bao nhiêu người nghe lại là một chuyện, có mấy người nghe lọt Phật pháp thì lại là một chuyện khác. Thiên hạ này có hay không chùa Phật, có hay không tượng Phật, có hay không kinh Phật, có hay không tăng nhân, thậm chí có hay không Phật, có hay không Tây thiên, thực ra đều không phải là quan trọng nhất."
Lão hòa thượng ngừng lại một chút, nhìn người trẻ tuổi trước mắt:
"Chỉ xem trong lòng chúng sinh, có chỗ nào dành cho Phật pháp hay không, Phật pháp còn đó, chùa còn đó, tăng còn đó, Phật còn đó. Không có Phật pháp, dù thiên hạ chúng sinh đều là tăng nhân, thì có ích gì?"
Từ Phượng Niên gật đầu.
Đạo lý lão hòa thượng nói có phần lớn, nhưng đạo lý lớn chỉ cần có chỗ cho người nương tựa, thì là đạo lý thật. Chỗ tấc vuông trong miệng lão hòa thượng phảng phất như pháp, chính là nơi dung chứa cái cực lớn và cực nhỏ. Trước kia Từ Phượng Niên ghét cay ghét đắng những kẻ hay ba hoa chích chòe, chán ghét những kẻ đoán chữ bói toán, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đều là do không chịu được những lời nói không thực tế đó, nhất là hạng người trước, biết thế nào mà không biết tại sao, giống như là đạo lý ta đã nói cho ngươi nghe rồi, sau này làm thế nào là chuyện của ngươi vậy. Còn là lúc làm thế tử, Từ Phượng Niên đã có ý kiến khá lớn với cái gọi là văn nhân văn thần, chỉ là ở trong hoàn cảnh thế tập vương vị trước sau, dù có hai lần vào kinh không mấy thoải mái, ấn tượng của hắn về người đọc sách Ly Dương lại càng ngày càng thay đổi, trong số đó có Vương Tế Tửu, Hoàng Thường, Hàn Cốc Tử, Tề Dương Long... đây đều là những nhân vật lớn không hẳn căm thù Bắc Lương, đương nhiên còn có Trương Cự Lộc, Hoàn Ôn những người một mực muốn tước phiên, trụ cột triều đình, sau đó Từ Phượng Niên bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, có phải đợi đến người đọc sách trẻ tuổi càng lớn tuổi, trải nghiệm càng nhiều, cũng có thể trưởng thành thành những trụ cột đáng để người đời kính nể, là phong cốt của một quốc gia không?
Pháp Hiển hòa thượng nhìn mấy lần những người bên cạnh Từ Phượng Niên, thu lại vẻ tươi cười ấm áp, lạnh nhạt hỏi:
"Từ thí chủ, Bắc Lương đã khởi binh tạo phản, là quyết tâm muốn tạo phản rồi sao?"
Từ Phượng Niên lắc đầu nói:
"Không tạo phản."
Lão hòa thượng đội mũ da không mặc áo cà sa nên không lộ thân phận tăng nhân, hơi kinh ngạc kêu "ồ" một tiếng, tiếp tục hỏi:
"Vậy vương gia đây là lĩnh chỉ bình loạn?"
Từ Phượng Niên vẫn lắc đầu:
"Thánh chỉ ở Thái An thành thì có, nhưng ta khẳng định không thấy được, có lẽ bây giờ tiết độ sứ Lưỡng Hoài đạo đang bệnh liệt giường Thái Nam, cùng kinh lược sứ Hàn Lâm đã nhận được thánh chỉ rồi."
Lão hòa thượng nhíu mày hỏi:
"Vậy Quảng Lăng đạo có cần kỵ binh Bắc Lương giúp đại quân triều đình bình định?"
Từ Phượng Niên tiếp tục lắc đầu:
"Không cần. Nếu cần, phía sau ta không chỉ một vạn kỵ binh Bắc Lương, ít nhất phải thêm hai vạn bộ binh U Châu nữa."
Đối thoại đến đây, Viên Tả Tông nheo mắt lại, sát khí ngùn ngụt.
Lão hòa thượng kêu "ồ" một tiếng, mặt không biểu tình mà liên tiếp hỏi ba vấn đề:
"Bắc Lương có nằm trong bản đồ Ly Dương không? Bách tính Bắc Lương có phải là con dân Ly Dương không? Biên quân Bắc Lương có phải quân ngũ Ly Dương không?"
Từ Phượng Niên cũng mặt không biểu tình gật đầu nói:
"Đều là."
Lão hòa thượng cầm chén đèn dầu đứng trong đêm, trầm mặc hồi lâu, hỏi:
"Xin hỏi Bắc Lương vương, ba đời hoàng đế Ly Dương có phải là hôn quân vô đạo không?"
Từ Phượng Niên cười nói:
"Không những không phải, còn không kể đến oán hận giữa Từ Triệu hai nhà, công bằng mà nói, ba vị hoàng đế của Ly Dương Triệu thất, đều là những minh quân hiếm có trong sử sách. Triệu Lễ hùng tài vĩ lược, còn hơn cả hoàng đế khai quốc Ly Dương, Triệu Đôn siêng năng cai trị, bao dung người cũng là ngàn năm hiếm có, Triệu Triện chí hướng cao xa, không hề vượt quá khả năng của bản thân, cho hắn mười năm thái bình, thiên hạ tất nhiên sẽ thái bình."
Lão hòa thượng mỉm cười, sau đó nụ cười đột nhiên tắt ngấm, nặng nề nói:
"Đúng là chuyện quái dị!"
Từ Phượng Niên hai tay đút vào ống tay áo chậm rãi nói:
"Đại sư chắc hẳn kỳ quái vì sao đại sư ngươi vốn là dân di cư Tây Sở, coi như bị phong núi hủy chùa không thể không ở miếu thổ địa dưới chân núi, lại có thể ôn hòa đối đãi thế đạo hiện tại, vì sao ta Từ Phượng Niên đường đường phiên vương Tây Bắc lại vì lợi ích cá nhân mà mang quân Nam hạ?"
Lão hòa thượng nhìn chăm chú người trẻ tuổi này, nhìn đôi mắt của hắn mà không nhìn mặt:
"Vương gia có phải là có khó khăn khó nói không?"
Từ Phượng Niên tự giễu nói:
"Có, nhưng đối với mọi người mà nói, không đáng nhắc tới."
Lão hòa thượng khẽ nâng ngọn đèn trong tay:
"Thật sự không đáng nhắc tới sao? Bần tăng tuổi cao mắt mờ tai điếc, không có đèn thì không nhìn rõ đường, không thấy được người, không thấy được ngươi, chẳng lẽ cũng không đáng nhắc tới sao? Có lẽ đối với thiên hạ mọi người là thế, nhưng ít nhất đối với bần tăng giờ phút này thì không."
Từ Phượng Niên muốn nói rồi lại thôi.
Lão hòa thượng tựa như lẩm bẩm:
"Thế đạo này thật kỳ quái, cái nơi cằn cỗi Bắc Lương, năm xưa nhất định phải có hổ lang chi sư của Từ gia trấn giữ, nhất định phải là Từ Kiêu mới trấn áp được Bắc Mãng, nếu không đừng nói người khác, ngay cả Cố Kiếm Đường cũng không giữ nổi. Mặt khác, tước phiên là xu thế tất yếu, nếu Từ gia may mắn thắng Bắc Mãng, muốn tước phiên thì lại khó hơn lên trời, mặc cho hai đời Bắc Lương vương nghĩ thế nào, khó mà đảm bảo những dòng chính tâm phúc tướng tá kia, một lòng muốn phò long công chúa, nên hoàng đế Ly Dương Triệu thất, đối với Bắc Lương, đối với Từ gia, liền vô cùng khó xử, thân là thiên tử, lại chỉ có thể mặc cho văn võ bá quan cùng người đọc sách mắng chửi, nhưng thiết kỵ Bắc Lương chỉ có thể là của họ Từ, chung thủy một lòng. Về sau một người đọc sách họ Trương làm quan lớn, liền nghĩ ra một kế, để Bắc Lương và Bắc Mãng tự tiêu hao, tốt nhất là lưỡng bại câu thương."
Từ Phượng Niên cười nói:
"Đúng vậy, trong mắt triều đình, đó chính là chó cắn chó."
Lão hòa thượng liếc mắt nhìn phiên vương trẻ tuổi.
Từ Phượng Niên thản nhiên nói:
"Nếu nói là ta Từ gia liên lụy khiến triều đình không coi bách tính Bắc Lương là dân Ly Dương, ta nhận, Từ Kiêu cũng nhận."
Lão hòa thượng bắt đầu trầm mặc.
Từ Phượng Niên đứng đó, có chút xuất thần:
"Lùi một bước mà nói, là ta Từ gia hại biên quân Bắc Lương xông pha chiến trận, không cách nào hiển dương sự dũng mãnh, ta cũng nhận."
Một phiên vương trẻ tuổi, một lão hòa thượng lớn tuổi, hai người nói đến nước này, lão gián điệp vô ý thức đưa tay đặt lên lương đao bên hông, nhưng Viên Tả Tông khẽ đặt lên cánh tay lão gián điệp, lắc đầu với lão nhân lộ vẻ oán giận này.
Từ Phượng Niên xắn tay áo ngang trước người, những thanh niên trai tráng như cánh đồng ngô đang cùng một trưởng bối kể lể việc thu hoạch mùa màng, trong lời nói không hề có chút bất mãn, oán hận, lại càng không có nửa điểm chí lớn, chỉ là chuyện trò việc nhà mà thôi, giống như đang nói trời sắp mưa phải tranh thủ thu thóc gạo, năm nay nhiều mưa nên mùa này chắc chắn sẽ bội thu hơn những năm trước vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận