Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 605: Vấn đáp (3)

Lạc Dương châm chọc nói:
"Coi chừng bị ma đầu Chủng Lương xếp hạng gần như chỉ ở phía sau ta theo dõi, cho dù ngươi sống sót, cũng phải mất mấy lớp da."
Từ Phượng Niên giả ngu cười ngây ngô nói:
"Không tính gây sự, tiền bạc trên người không nhiều, chỉ là thuận tay lấy đi mấy thứ đáng tiền mà thôi."
Lạc Dương bình tĩnh nói:
"Ta với ngươi cùng nhau đi."
Từ Phượng Niên lập tức từ chối, "Tuyệt đối đừng, ta đi làm tặc, không phải làm ma đầu giết người diệt khẩu."
Lạc Dương quay đầu, cười cười, "Ta sẽ không bại lộ hành tung của ngươi, chỉ tò mò thế tử Bắc Lương như ngươi muốn làm hoạt động gì, thật ra ngươi biết rõ, ta không lạm sát kẻ vô tội ở thành Võ Hầu, chắc cũng sẽ không đi suối Hoan Hỉ đại khai sát giới, ngươi cũng đừng giả bộ hồ đồ nữa, coi ta là lẻ ngu, vậy cũng phải chờ ngươi đến cảnh giới Thiên Tượng, có tư cách liều mạng với ta mới được. Nhưng với ngộ tính của ngươi, muốn đạt được thiên địa cộng minh, ta thấy khó."
Từ Phượng Niên bị vạch trần, cũng không che giấu nữa, ngang nhiên nhìn phủ đệ bố trí trùng điệp quanh suối Hoan Hỉ đằng xa. Lạc Dương đột nhiên nói:
"Ngươi và ta hỏi nhau một việc, tự trả lời, thế nào?"
Từ Phượng Niên suy nghĩ một lúc, hỏi:
"Ta hỏi trước?"
Lạc Dương dứt khoát nói:
"Không được. Ngươi đã hỏi rồi, ta cũng đã trả lời. Đến phiên ta hỏi."
Từ Phượng Niên vô cùng bức xúc, Lạc Dương cũng không phải Hoàng Bảo Trang dịu dàng hiểu lòng người kia, chưa từng giúp mọi người làm điều tốt, chớ đừng nhắc tới thân thiện, cũng không để ý đến nỗi phiền muộn của Từ Phượng Niên, trực tiếp hỏi:
"Ngươi tới Bắc Mãng, cuối cùng muốn làm gì?"
Từ Phượng Niên trầm mặc không nói.
Lạc Dương yên tĩnh đợi.
Từ Phượng Niên xoa xoa gương mặt, lần đầu thổ lộ tiếng lòng sau khi độc thân đi bắc, nhẹ nhàng nói:
"Gặp một người cực kỳ quan trọng, hai mươi năm trôi qua, ngay cả cha ta cũng không biết hắn còn đáng tin cậy hay không, nếu muốn xác nhận điểm này, ngoại trừ Từ Kiêu và thế tử Bắc Lương thừa kế là ta, không có ai có tư cách đi chứng thực đáp án. Nếu muốn gặp hắn, ta phải làm một số chuyện để hắn cảm thấy đủ sức mạnh, bằng không chỉ với thân phận của thế tử, vốn không có tác dụng. Nhiều nội tình hơn nữa, ta không thể, cũng không muốn nói với ngươi. Dù sao ta biết, nếu hắn thật sự phản Bắc Mãng lại phản Bắc Lương, chuyến đi bắc này của ta, nhất định phải chết ở Bắc Mãng."
Lạc Dương gật đầu, tương đối hài lòng với sự thành thật của Từ Phượng Niên, nói:
"Ngươi hỏi đi."
Từ Phượng Niên cực kỳ cẩn thận hỏi:
"Hoàng Bảo Trang đã chết thật rồi sao?"
Lạc Dương trực tiếp từ chối trả lời, sau khi bỏ qua, mặt không chút cảm xúc hỏi câu thứ hai:
"Nếu như lát nữa ngươi đánh cược thành công, tương lai có thể ngồi vững vị trí Bắc Lương vương?"
Từ Phượng Niên tức giận nói:
"Vẫn không thể."
Lạc Dương cười lạnh nói:
"Thế tử điện hạ thật đáng thương."
Từ Phượng Niên cũng không so đo, hỏi:
"Ngươi đi châu Bảo Bình làm gì?"
Lạc Dương nhếch mép, đáp:
"Bắc Minh có ngư. Thác Bạt Bồ Tát chờ đợi binh khí, đã suốt ba mươi năm, ta muốn phá hủy chuyện tốt của hắn. Ít nhất cũng phải tranh đấu một trận."
Đầu tiên là so kiếm với Đặng Thái A, sau đó là cản trở Chủng gia tầm bảo, kế đó còn muốn đi tìm Bắc Mãng quân thần gây chuyện, ả đàn bà như ngươi không chịu yên tĩnh một chút sao? ! Từ Phượng Niên bị kinh hãi tột đỉnh, nhưng nhanh chóng hồi phục bình tĩnh, nếu như có thể phỏng đoán Lạc Dương theo lẽ thường, cũng sẽ không là đệ nhất nhân của ma đạo.
Lạc Dương hỏi một vấn đề hóc búa đồng thời xui xẻo, "nếu như ngươi chết ở Bắc Mãng, có cần ta giúp ngươi nhặt xác trả lại Bắc Lương?"
Từ Phượng Niên thở dài nói:
"Vậy cám ơn trước."
Lạc Dương thản nhiên nói:
"Thật ra ở cực bắc băng nguyên, nếu ta chết ở trên tay của Thác Bạt Bồ Tát, ngươi cũng trốn không thoát, đến lúc đó người nào chết sau người đó nhặt xác."
Từ Phượng Niên cười khổ nói:
"Ngươi không thể không liều mạng với Thác Bạt Bồ Tát? Ngươi còn trẻ tuổi, chờ đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên lại đi chém giết, không phải ổn thỏa rồi sao?"
Lạc Dương nheo mắt hờ hững, nhìn về phía phương xa, "Việc chắc chắn thành công rất chán."
Từ Phượng Niên nhẹ giọng nói:
"Cũng vì ta đánh không lại ngươi, nếu không ta muốn nói ngươi thực sự rất bệnh hoạn."
Từ Phượng Niên vừa nói đểu xong nhanh chóng bị đánh văng vào tường, sau khi rơi xuống thì vỗ bụi bặm, chậm rãi hít thở, bình ổn chân khí, giận mà không dám nói gì.
Từ Phượng Niên đột nhiên nở một nụ cười cổ quái, nhỏ giọng hỏi:
"Nghe nói ngươi giết thẳng tới ngoài hoàng cung Bắc Mãng, Mộ Dung nữ đế đứng ở trên đầu tường, ngươi đứng ở dưới tường thành, là cảm giác gì?"
Lạc Dương dường như chưa bao giờ nghĩ về loại chuyện sâu xa như vậy, khi Từ Phượng Niên cho rằng nàng lại muốn bỏ qua không trả lời, không ngờ nàng ung dung phun ra ba chữ, "Lão bà bà."
Từ Phượng Niên đờ ra, phình bụng cười to.
Thì ra vị nữ ma đầu này rất xấu tính, thậm chí còn đáng sợ hơn cả võ công của mình.
Bắc Mãng nữ đế sau khi nghe được có thể bị tức chết hay không?
Lúc xuống lầu, Từ Phượng Niên còn đang thầm vui vẻ, Lạc Dương hỏi:
"Ngươi vừa rồi xóa đi chữ gì ở trên vách tường?"
Từ Phượng Niên dừng lại một chút, "Chỉ là thứ rất xui, bỏ qua đi."
Lạc Dương không hề tốt tính và kiên trì, "Nói!"
Từ Phượng Niên cười nói:
"Nhạn đã còn, người chưa về nam."
Lạc Dương nhìn bóng lưng của hắn, nhẹ nhàng nói:
"Nói láo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận