Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1125: Hiệp khách hành (2)

Từ Phượng Niên rất sớm đã cùng Từ Yển Binh hai kỵ lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, ở một tên Phất Thủy phòng đại gián điệp dẫn đường, đi đến sườn đất cách thành Tây Bắc ngoài bảy tám dặm.
Trong lúc đó chợt có một đội hoặc là một nhóm du nỗ thủ ở phương xa gào thét mà qua, trong đội ngũ thám báo so với trước kia, thêm ra một hai kỵ thân khoác giáp nhẹ lại không đeo lương đao không vác nỏ kỵ sĩ, những người này chính là những giang hồ nhân sĩ được Lương Châu biên quân cùng Phất Thủy phòng sàng lọc kỹ lưỡng, dựa theo hồ sơ cơ mật của quân đội Hoài Dương Quan đô hộ phủ cho thấy, trước mắt đã có hơn hai trăm tên cao thủ giang hồ Trung Nguyên bí mật được thu nạp vào quân đội thám báo, điều này đối với các du nỗ thủ thường xuyên phải giao chiến một mất một còn ở biên ải mà nói, không thể nghi ngờ là sự bổ sung kịp thời như mưa xuống, dù sao ở trận đại chiến Lương Mãng đầu tiên, tổn thất của thám báo Bắc Lương là một con số rất lớn.
Khi Từ Phượng Niên nhìn thấy bóng dáng một người hai ngựa trên sườn đồi, liền không cho Từ Yển Binh đi theo mình nữa, hắn một mình xuống ngựa, dắt ngựa mà đi. Trên sườn dốc, bóng dáng khôi ngô của người đàn ông vẫn ngồi đó, lộ ra vẻ hùng tráng, cũng không đứng lên nghênh đón vị phiên vương trẻ tuổi, chỉ ngước đầu lên nheo mắt nhìn người trẻ tuổi mà hiện tại bị Bắc Mãng xem là đại ma đầu 'chữ thiên hiệu' này.
Từ Phượng Niên thả lỏng dây cương, nhẹ nhàng vỗ sống lưng chiến mã, con ngựa chữ giáp lớn từ bãi chăn nuôi Tiêm Ly của Bắc Lương, liền hiểu ý mà nhẹ giẫm chân tìm cỏ đi ăn.
Từ Phượng Niên cười hỏi:
"Tiền bối lần này về Bắc Lương là vì chuyện gì?"
Lão nhân được gọi là tiền bối mình khoác bộ lông chồn dày cộm, khi đứng dậy, phát ra tiếng động ầm ầm, để lộ hai cây xích sắt to, bên hông treo hai thanh đao chém ngựa không có chuôi, khí thế kinh người, lão nhân đưa bàn tay to như cái bồ đoàn vỗ vỗ mông, bụi đất tung tóe, nhếch miệng cười nói:
"Từ tiểu tử, nghe nói sau khi ngươi từ Bắc Mãng trở về, võ đạo tu vi tăng mạnh, đến cả Vương Tiên Chi cũng bị ngươi làm thịt? Sau này Thác Bạt Bồ Tát, Đặng Thái A, Tào Trường Khanh, ba vị đại tông sư còn lại, ngươi tiểu tử cũng đều đánh một lượt? Danh tiếng một thời vô nhị a, gia gia ta hết lần này đến lần khác không phục, đặc biệt từ Hà Tây châu của Bắc Mãng chạy đến để so tài với ngươi, thế nào?"
Từ Phượng Niên nhìn xung quanh bốn phía, sau đó đột nhiên rất chân chó nịnh nọt chạy đến bên cạnh lão nhân cao lớn, giúp xoa bóp vai nói:
"Sở tiền bối, Sở lão thần tiên, Sở cao thủ... Một đường leo núi lội suối, mệt không? Có muốn uống rượu ăn thịt không?"
Có lẽ là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, lão gia họ Sở thản nhiên tiếp nhận sự nịnh nọt của Bắc Lương Vương, không còn bộ dáng ngang ngược đạp phá quán trước kia, cười tủm tỉm nhìn người mà có thể tính là mình tận mắt nhìn lớn lên này, "Xem ra ở Thái An Thành đúng là bị thương không nhẹ, nếu không thì với cái đức hạnh chó má của tiểu tử ngươi, sớm đã trở mặt không quen biết, không nói hai lời đánh với gia gia ta mấy trăm hiệp rồi."
Từ Phượng Niên tức giận nói:
"Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, tiền bối, đừng có được voi đòi tiên, ta mà không cẩn thận đánh ngã lão nhân gia, rồi ngươi giận dỗi bỏ về Bắc Mãng, làm lỡ việc lớn của Hách Liên Vũ Uy giao phó, ta biết khóc với ai."
Lão nhân thổi râu trừng mắt, hai tay đè lên đao định đánh, tiếc là người trẻ tuổi này mặt dày mày dạn mặc kệ ai đánh mắng, lão nhân tóc trắng như tuyết thở một hơi, run run bả vai, cự tuyệt sự nhào nặn chẳng mấy thành ý của người trẻ tuổi, "Quỷ tinh quỷ tinh, không sai, là Hách Liên Vũ Uy cầu ta đến Bắc Lương, hai việc, một tin tốt một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?"
Từ Phượng Niên cười nói:
"Nghe tin xấu trước, ta ăn mía ngọt mới thấy ngọt nha."
Lão nhân từng bị giam nhiều năm ở thượng nguồn Thính Triều hồ trầm giọng nói:
"Ta và Hách Liên lão nhi đều là khách khanh của cùng một mạch trong chuyện mồ mả công chúa Bắc Mãng, lần trước cũng không giấu giếm ngươi, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, chuyện công chúa hay không cũng không còn quan trọng, tâm tư sớm đã nhạt rồi, đến cả Lạc Dương cũng đã đi Trục Lộc Sơn, nghe nói người niệm đầu nửa mặt kia cũng bị Hô Duyên Đại Quan một chưởng đánh chết, cho nên lần này ta cũng vậy, Hách Liên Vũ Uy cũng vậy, đều đến để trả sổ sách, chuyện ở đây xong rồi, nợ cũ trả xong, sau này đường ai nấy đi..."
Từ Phượng Niên trợn mắt nói:
"Đi đi, tranh thủ làm việc chính đi, bản vương bây giờ trăm công ngàn việc, quan tâm đến đại thế thiên hạ..."
Kết quả Từ Phượng Niên bị lão già đánh cho một chưởng, cũng không phản ứng, cứ như không có ý định phản kháng, chỉ xoa đầu, ngược lại không thấy vẻ ngọc thụ lâm phong, mà chỉ sờ thấy mấy viên sỏi nhỏ vụn, ở giữa sa mạc Tây Bắc, cưỡi ngựa hứng cát vàng, nói chung cảnh tượng đều thảm đạm như vậy.
Lão nhân cười mắng một tiếng, sau đó thu lại nụ cười, vẻ mặt trang nghiêm hiếm thấy nói với giọng nghiêm túc:
"Tin xấu lần này thật không nhỏ. Nghe nói qua Thanh Loan quận chúa của Bắc Mãng chưa? Mặt ngoài thân phận của nàng là cái tên Phiền Bạch Nô, lúc ngươi còn là Bắc Lương thế tử điện hạ, con đàn bà này đã từng mắt đi mày lại với Trần Chi Báo rất lâu rồi, nói đúng ra thì nàng phải gọi Gia Luật Bạch Nô, là thành viên hoàng thất Bắc Mãng chính gốc, có thù giết cha với mụ già họ Mộ Dung, trước kia chỉ có thể nhẫn nhục sống tạm bợ, hiện tại khác rồi, ăn một trận đại bại như vậy, mụ già trước sau trọng dụng hai tâm phúc, Thái Bình Lệnh và Đổng Trác hiện tại riêng rẽ ở Bắc Đình và Nam triều, cũng không dễ sống."
Từ Phượng Niên gật đầu nói:
"Chuyện hợp tình hợp lý, lúc đó là đánh Bắc Lương hay Lưỡng Liêu, vốn dĩ ý định chiếm ưu thế đánh Cố Kiếm Đường nhiều hơn, nếu không mụ già cũng sẽ không trước đại chiến Lương Mãng, phái Thác Bạt Bồ Tát dẫn mười mấy vạn kỵ binh tinh nhuệ tuần tra khắp thảo nguyên Bắc Đình, suy cho cùng cũng chỉ là để đàn áp đám 'Gia Luật vương gia' cùng các bộ lạc lớn trên thảo nguyên. Nếu như lần này thuận lợi đánh xuống Bắc Lương thì dễ nói, vó ngựa tiến vào Trung Nguyên ở trong tầm tay, dù có đau thịt, cuối cùng vẫn có thể nhẫn, nhưng mà ngay cả quan nội Bắc Lương cũng không vào, chuyện lớn đều tan, chỉ có người chết mà không có được gì, không ai vui lòng, đặc biệt là đám man tử Bắc Mãng đã sớm quen với việc cướp bóc biên giới mang về đại lợi."
Lão nhân liếc nhìn người trẻ tuổi ung dung thản nhiên này, muốn nói rồi lại thôi, bĩu môi, lão nhân bỏ ý định nói chuyện khác, tiếp tục chủ đề lúc trước:
"Gia Luật Đông Sàng mang dã tâm về lại Bắc Mãng, thằng nhóc này vốn dĩ không gây được sóng gió, nhưng là không chịu nổi việc nó có một ông nội tốt, Gia Luật Hồng Tài của Bắc Mãng trải ba triều, lão bất tử này coi như thật sự là bất tử, khi Thánh Tông Gia Luật Văn Thù ợ ra rắm, Gia Luật Hồng Tài cũng chỉ được xem là một trong sáu người trước giường hoàng đế, thứ tự xếp cuối cùng, không xem là nhân vật lớn gì, đến khi Thần Tông chết, lúc đó có năm người, hắn xếp thứ ba, lúc Bắc Mãng tiên đế bị mụ già kia hành hạ đến chết, Bắc Mãng lại có năm người coi như trọng thần, Từ tiểu tử, ngươi biết là ai không?"
Từ Phượng Niên cười nói:
"Đại tướng quân Gia Luật Thuật Liệt, người Trung Nguyên di dân Từ Hoài Nam, Thác Bạt Bồ Tát, Mộ Dung Bảo Đỉnh. Rất hiển nhiên, Gia Luật Thuật Liệt khi đó cũng đã cao tuổi rồi, chỉ được xem như lãnh tụ của thế hệ già trong quân Bắc Mãng mới miễn cưỡng có chỗ ngồi, còn Từ Hoài Nam và Thác Bạt Bồ Tát một văn một võ, đều là tâm phúc do chính mụ già kia đề bạt, Mộ Dung Bảo Đỉnh thì lại càng không cần nói, chỉ cần nhìn dòng họ liền biết, như vậy Gia Luật Hồng Tài xếp ở giữa, là thân tín duy nhất của lão hoàng đế Bắc Mãng, cần phải dùng sức một mình để che chở cho toàn bộ dòng họ Gia Luật. Chỉ là trong hơn mười năm, lão nhân ngoài việc đấu khẩu cùng Đổng Trác ở những buổi họp gây rối, cơ hồ không có tin tức gì từ Bắc Đình, những vương gia Gia Luật không có tâm phúc và các bộ lạc lớn trên thảo nguyên, đối với lão già này đương nhiên là thất vọng tột độ."
Lão nhân thở dài nói:
"Hách Liên Vũ Uy lén lút nói với ta, lần này đám họ Gia Luật của Bắc Mãng cuối cùng đã ôm đoàn rồi, để cho Thanh Loan quận chúa kia âm thầm tiến vào Trung Nguyên Ly Dương, nhất định đã vẽ cho Trần Chi Báo một cái bánh nướng, bánh nướng lớn như trời!"
Từ Phượng Niên nhíu mày nói:
"Trần Chi Báo sẽ đồng ý?"
Lão nhân cười lạnh nói:
"Ta không hiểu những chuyện luồn cúi trong triều đình sa trường, nhưng mà Hách Liên lão nhi nói rồi, ở chiến sự Quảng Lăng đạo, Ly Dương đối với Thục vương Trần Chi Báo chỉ là dùng mà không trọng dụng, rõ ràng còn có nghi kỵ, sau khi đánh hạ Tây Sở, sau khi bàn công, phần lớn là Ngô Trọng Hiên và Lư Thăng Tượng tranh giành vị thứ nhất, tiếp theo là Tống Lạp đám võ tướng trẻ gánh công, Trần Chi Báo xếp ở sau Nghiễm Lăng Vương Triệu Nghị và Yến Sắc Vương Triệu Bỉnh đã no bụng, không chừng còn không bằng cả Tĩnh An Vương Triệu Tuần. Ngươi thấy một người kiêu ngạo như Trần Chi Báo, ngay cả tiên đế Ly Dương Triệu Đôn cũng coi như Binh Thánh mặc áo trắng, trong lòng sẽ không có oán hận sao?"
Dù sao thì ta, một người ngoài cuộc, cũng thấy rõ Trần Chi Báo sẽ ấm ức thế nào. Đại chiến Lương Mãng không liên quan đến hắn, chiến sự Lưỡng Liêu càng không. Khổ cực lắm mới ra được Tây Thục, kết quả chỉ có thể ở Quảng Lăng đạo ăn chút đồ thừa canh cặn. Cái danh hiệu Binh thánh kia chẳng phải trò cười hay sao?"
Từ Phượng Niên lẩm bẩm:
"Nếu như Tạ Quan Ứng ở kinh thành không thảm bại trận đó, thì chuyện này không thể xảy ra. Nhưng giờ thì khác... Phiền Bạch Nô, Gia Luật Bạch Nô, Gia Luật Đông Sàng, Gia Luật Hồng Tài... Chẳng lẽ nhận lời Trần Chi Báo làm Từ Kiêu mới của Bắc Mãng? Bọn chúng đều là đang cùng hổ mưu da thôi. Trần Chi Báo có phải vì muốn một ngày nào đó có cơ hội Nam Bắc mà trị, làm những chuyện Từ Kiêu năm đó không làm được, nên mới thuận thế đồng ý với Bắc Mãng?"
Lão nhân không hề ngắt lời Từ Phượng Niên đang ngẩn người.
Từ Phượng Niên đột nhiên quay đầu hỏi:
"Cố Kiếm Đường giờ thế nào? Ta không nghĩ rằng vị Đại Trụ quốc này sẽ bị Bắc Mãng lôi kéo. Dù có Vương Toại lĩnh quân ở Đông tuyến, thì hai bên cũng chỉ ngang tài ngang sức, Bắc Mãng lẽ nào không nghĩ cách đối phó vị danh tướng cuối cùng của Xuân Thu khó chơi này?"
Lão nhân tặc lưỡi cười:
"Các ngươi, quả là lão cáo già và cáo con. Điểm này Hách Liên Vũ Uy cũng đoán được rồi, lão già cười tủm tỉm bảo ngươi đoán thử xem sao, vì xem ra hắn cũng chỉ nắm được chút ít tin tức nội bộ, không dám đưa ra kết luận."
Từ Phượng Niên ngồi xổm xuống, tay vô thức nhặt một nắm cát nóng lên, suy nghĩ rất lâu:
"Tuy nói Liêu Vương Triệu Võ là kẻ chỉ gây trở ngại, nhưng Lưỡng Liêu vẫn là một khối sắt, nên muốn tìm sơ hở cũng chỉ có thể dịch sang phía Tây. Giữa Liêu Đông và Bắc Lương, người nổi bật không có nhiều. Tiết độ sứ Thái Nam, Kinh lược sứ Hàn Lâm, tướng quân phó tướng Hà Châu đều sớm là những kẻ bù nhìn khiến kỵ binh Bắc Lương ta kinh sợ mất mật, không cần phải nói nhiều. Ngược lại, Kế Châu... Hán vương Triệu Hùng, phiên vương này ta cũng không nhìn thấu được. Ta cùng Phượng Tự Doanh đi qua Kế Châu, vị Tịnh Kiên Vương này lại dám một mình một ngựa đi vào quân ta, trò chuyện cùng ta, đúng là khác xa Triệu Võ. Tiếp đó, Viên Đình Sơn, Dương Hổ Thần, Hàn Phương, ba vị võ tướng đương quyền ở Kế Châu... Viên Đình Sơn có nhạc phụ Cố Kiếm Đường và Lí gia Nhạn Bảo làm chỗ dựa, vừa là ỷ vào, cũng vừa là ràng buộc. Dương Hổ Thần đến Kế Châu lập công chuộc tội, cũng không cần thiết phải làm nội gián giúp Bắc Mãng đánh xuống phía Nam. Hàn Phương, thật không dám giấu giếm, hắn là quân cờ ta gài trước kia, không nói trung thành tuyệt đối với Ly Dương, ít nhất sẽ không vì Bắc Mãng mà phản Ly Dương, nhà họ Hàn trung liệt cùng các dân tộc du mục phương Bắc đánh nhau ba bốn trăm năm, riêng họ Hàn chết mất mấy trăm người, ai cũng có thể đầu hàng Bắc Mãng, nhưng Hàn Phương thì không."
Lão nhân đứng bên cạnh Từ Phượng Niên, nhìn về phía xa, trong mắt tràn ngập sự thê lương, "Tin xấu đã nói xong rồi, giờ đến tin tốt, nhưng ta cũng không biết tin này có thật sự tốt hay không nữa."
Ngồi dựa lưng vào núi, Từ Phượng Niên xòe bàn tay ra, cát bị gió cuốn đi, nhẹ giọng nói:
"Tiền bối cứ nói."
Lão nhân nhấn mạnh giọng:
"Từ Phượng Niên, ngươi nên biết Hách Liên Vũ Uy ở Bắc Mãng, là một trong những người kiên quyết ủng hộ những quy định của lão phụ nhân. Lần này ta, Sở mỗ, có thể vượt qua mạng lưới nhện giăng đầy cùng quạ đen mai phục ở biên giới Nam triều, lặng lẽ đến Bắc Lương, dĩ nhiên không phải do ta đây Sở Cuồng Nô bản lĩnh cao siêu, mà là Hách Liên Vũ Uy và lão phụ nhân có một cuộc mật đàm vô cùng kín đáo, ngoài Thái Bình Lệnh thì không ai hay biết. Lão phụ nhân nói với Hách Liên Vũ Uy rằng, nếu dòng họ Gia Luật của Bắc Mãng dám bất chấp tất cả mà hợp tác với Trần Chi Báo, vậy bà ta cũng quyết tâm liên minh với ngươi, Từ Phượng Niên, và nỗ lực này sẽ còn lớn hơn thế nữa! Chỉ cần ngươi đáp ứng mưu phản Ly Dương, dù ngươi không thể mang một binh một tốt nào từ Bắc Lương đi, bà ta cũng sẽ đưa ngươi lên một chiếc ghế mà ngươi không thể nào tưởng tượng nổi!"
Từ Phượng Niên lắc đầu cười:
"Lão nương này, điên rồi."
Lão nhân cảm khái:
"Người sắp chết, ai cũng như vậy thôi."
Từ Phượng Niên ngây người ra một lúc, "Đây mà là tin tốt sao?"
Lão nhân thở dài:
"Sai rồi, sai lớn rồi, câu cuối cùng Hách Liên Vũ Uy muốn ta mang cho ngươi là, nếu ngươi cuối cùng từ chối thiện ý của nữ đế Bắc Mãng, thì lần tiếp theo Bắc Mãng đánh xuống phía Nam, sẽ không tiếc lưỡng bại câu thương!"
Từ Phượng Niên lạnh nhạt nói:
"Không cần biết ta có đồng ý hay không, hai mươi năm Bắc Lương ở ngoài biên ải, biết bao người đã ngã xuống, câu trả lời đã quá rõ ràng rồi."
Lão nhân cười:
"Có đồng ý hay không là việc của ngươi, Từ Phượng Niên. Ta chỉ đến truyền lời thôi, từ nay về sau, Lương Mãng muốn sống muốn chết, chẳng liên quan gì đến ta nữa."
Từ Phượng Niên từ từ đứng dậy, phủi tay, cười nói:
"Hay là đánh một trận đi? Ta bao năm nay vẫn luôn nhớ lời tiền bối nói, bất kể đánh có lại hay không, đánh trước rồi tính!"
Lão nhân trịnh trọng nói:
"Không đánh không đánh, tiền bối phải có phong thái của tiền bối, hơn nữa ngươi đang bị thương, có thắng cũng bị nói là thừa cơ người ta gặp khó."
Từ Phượng Niên cười không nói.
Mặt lão nhân đỏ lên, trừng mắt:
"Thằng nhãi ranh! Được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Từ Phượng Niên cười ha hả.
Lão nhân giơ tay vỗ vai vị phiên vương trẻ tuổi này, vẻ mặt có chút buồn bã:
"Từ khi ngươi còn là một đứa trẻ, suýt chết đuối dưới đáy hồ Thính Triều, được ta cứu sống, cho đến sau này, ngươi cứ ba hôm năm bữa lại xuống đó lặn ngụp, khi thì mang cho ta đồ ăn, nói thật lòng, ta đã nhìn ngươi từ một đứa trẻ, lớn lên thành Bắc Lương Vương như bây giờ..."
Từ Phượng Niên hơi ngại ngùng, xấu hổ nói:
"Lúc trước tâm trạng không vui, hay mang đồ xuống đáy hồ trêu đùa tiền bối, mong tiền bối đừng để bụng."
Lão nhân lập tức đầy đầu hắc tuyến.
Từ Phượng Niên biết ý, không nói gì nữa để khoét sâu thêm vào vết thương lòng của lão nhân.
Lão nhân cười xòa:
"Trên đường đến đây, ta nghe nói giang hồ Ly Dương hiện tại chẳng còn ai nhắc nhiều đến những người võ bình mười bốn người các ngươi nữa rồi, quá cao không với tới, nói thật, gia gia ta cũng có tự hiểu lấy, không đánh lại lũ quái vật các ngươi, nhưng mà những cái tên thánh nhân tứ phương, thập đại cao thủ hay thập tam giáp rập khuôn thời Xuân Thu Tường Phù thập tứ khôi kia, ta rất muốn gặp mặt thử một lần!"
Từ Phượng Niên ừ một tiếng, nhắc nhở:
"Tuy nói toàn những cao thủ tông sư mua danh chuộc tiếng, nhưng mà tiền bối, có vài người nổi danh trên bảng xếp hạng, tốt nhất đừng đi trêu vào thì hơn, ví dụ như Vu Tân Lang ở Tùy Tà Cốc thuộc địa phận Bắc Lương ta, còn có minh chủ võ lâm Hiên Viên Thanh Phong, Kiếm Trì Sài Thanh Sơn ở Đông Việt, cùng Vi Miểu đệ nhất Nam Chiếu, tông sư đao pháp lông thư lãng Nam Cương, Trình Bạch Sương Long Cung..."
Mặt lão nhân càng nghe càng khó coi, nổi giận nói:
"Thằng ranh con, ngươi cứ nói thẳng ai là người mà gia gia ta có thể đánh được đi!"
Từ Phượng Niên vuốt cằm, "Cái này thì phải nghĩ kỹ rồi."
Không có tâm trạng nghe những lời vô ích của Từ Phượng Niên, lão nhân sải bước rời đi, lên ngựa, một mình một ngựa, định xuống phía Nam Trung Nguyên xông pha giang hồ.
Từ Phượng Niên cười tủm tỉm:
"Đừng để ta nghe được tin tiền bối vừa tái xuất giang hồ đã bị đánh cho nằm bẹp xuống đất nhé."
Lão nhân cao lớn ngồi trên lưng ngựa, nổi giận đùng đùng:
"Ngươi cứ chờ mà xem gia gia ta ở giang hồ Trung Nguyên đại sát tứ phương nhé!"
Lão nhân thúc ngựa xuống dốc.
Từ Phượng Niên đột nhiên nhìn bóng lưng lão nhân, gọi:
"Lão già, đời này ta kiên trì với ý nghĩ lúc còn nhỏ, đến Võ Đương luyện đao học võ là vì ở dưới đáy hồ nhìn thấy ngươi, khiến ta tin rằng thế gian này, quả thật có cao thủ."
Giang hồ có cao thủ, có nhân vật thần tiên, một người thật sự có thể đánh một vạn người, mới có cơ hội dựa vào sức mình báo thù.
Cho nên Từ Phượng Niên vô cùng cảm kích lão nhân có xương tì bà bị đinh xích sắt này, vị tiền bối trên con đường võ đạo mà hắn phải cắn răng kiên trì.
Lão nhân không quay đầu lại, lớn tiếng quát:
"Nói vớ vẩn! Có bản lĩnh..."
Lão nhân chợt phát hiện mình chẳng thể nào thốt ra lời gì để công kích thằng nhãi này, có bản lĩnh đứng đầu thiên hạ? Gã không chết dưới tay Vương Tiên Chi, giao chiến với Thác Bạt Bồ Tát ngàn dặm, ở Thái An Thành còn một người đánh hai người.
Giang hồ như thế, chiến trường triều đình, chưa từng thua?
Cuối cùng, gần đến chân núi, lão nhân hét lên:
"Từ Phượng Niên, có bản lĩnh thì chết sau lưng ta! Ngươi nhớ cho kỹ, đến lúc đó đừng quên mang cho gia gia ta chút rượu ngon thịt ngon!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận