Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 616: Cửu vấn (3)

Gã hộ viện cao lớn tái mặt, bực bội hứ một tiếng rồi đứng dậy ra vẻ muốn đi, tên sĩ tử cầm đầu lọc lõi thói đời, khuyên can mãi mới kéo về chỗ ngồi, nịnh nọt:
"Từ dù viết hay, cũng chỉ là tiểu đạo, Thượng Âm Học Cung thi hùng Từ Vị Hùng cũng nói từ chỉ là 'Thi dư', bậc thầy về "Từ" trong giới văn học đương đại, đa số chỉ là đống giấy lộn so với tiền bối thi nhân, không xứng gọi là thực học, chớ đừng nhắc tới tự lập môn hộ. Theo ta thấy, cái gì can đảm băng tuyết, nếu như thật là băng tuyết, sẽ đi thanh lâu rêu rao bậy bạ sao? Đây không phải là mánh lới thấp kém hay sao, luận phẩm tính, kém xa tít ngay thẳng hào sảng như Hồng giáo đầu!"
Gã cao lớn thích nghe lời này, cắn một miếng đùi gà cay béo mập, khóe mắt liếc nhìn một thanh niên trông giống công tử ăn chơi đang cười vui vẻ ở bàn gần đó, trợn mắt nói:
"Tiểu tử ngươi cười cái quái gì vậy? !"
Triệu Giai vẻ mặt thành thật nói rằng:
"Tráng sĩ nói rất có lý, hạng người đọc sách mua danh trục lợi này, đáng đánh một trận."
Gã cao lớn thấy y trông không giống giả bộ, không giống châm biếm, lúc này mới cười nói:
"Tiểu tử ngươi rất biết điều, ngày nào đó đi Định Phong Ba, nhắc đến tên của Hồng Tam Long ta, bảo đảm các cô nương sẽ không chặt chém!"
Triệu Giai ôm quyền tạ ơn. Tùy Châu công chúa cúi đầu khinh bỉ. Gã cao lớn kia chắc là có chút thế lực ở nơi này, sau khi nói chuyện khá lâu, càng ngày càng nói chuyện không kiêng dè, vô cùng thô tục chói tai, "Từ khi vừa chui ra khỏi bụng mẹ, ta đã sống thời gian cực khổ, ngươi còn dám nói tốt giùm đám con nhà giàu kia? Quản bọn hắn tốt hay xấu, vẫn đầu thai tốt hơn lão tử, lão tử hận không thể chặt chết bọn chúng, thấy chúng là khó chịu rồi."
"Đám con nhà giàu kia nếu như chăm chỉ đọc sách, đối xử tốt với mọi người, vậy thì càng đáng chết, còn cho chúng ta đường sống hay không?"
"Ha ha, Liễu công tử, yên tâm, ta không phải nói ngươi trong, tiểu tử ngươi phúc hậu, làm việc đau ra đó, như vậy mới tốt. Nếu trong nồi cháo sẽ có con ruồi, như vậy trong một đống cứt cũng có thể sẽ có mấy hạt cơm nha."
Sĩ tử họ Liễu bị vỗ vai nở nụ cười xấu hổ, bị khen còn khó chịu hơn so với bị mắng. Hàn Điêu Tự hí mắt nhẹ giọng nói:
"Bách tính tầm thường, cũng dám mang một cái chữ Long."
Triệu Giai đã quá quen thuộc tính cách của đại sư phụ vội vã cười nói:
"Những chuyện nhỏ nhặt này không cần để ý. Đi, đợi Tùy đại công tử uống xong nước trà, hết khát rồi, phải đi xem vị Lý Bạch kia Sư một chút."
Tùy Châu công chúa cay không chịu được giẫm vào chân của Triệu Giai ở dưới bàn, không quên chà chà thật mạnh. Triệu Giai làm bộ đau đớn nhăn nhó. Thanh toán tiền rồi rời khỏi Bạch Sư Lâu, Triệu Giai cực kỳ cẩn thận nhắc nhở:
"Đến bên đó nhất định phải kiên nhẫn, ngươi tuyệt đối đừng nóng giận, nếu đã len lén xuất cung, ngươi cũng không thể giữ tính cách muốn gì làm nấy, bằng không khác gì treo trên người tấm bảng ghi mình là Công Chúa điện hạ."
Tùy Châu công chúa tức giận nói:
"Vậy sao ngươi không treo tấm bảng hoàng tử? Chẳng phải là càng hữu dụng?"
Triệu Giai cợt nhả khẽ cười nói:
"Ngoài cung có mấy người biết một hoàng tử như ta, nói ra cũng vô dụng thôi."
Nàng sửng sốt một chút, nghiêng đầu qua nói:
"Nhục vậy mà ngươi còn cười được."
Triệu Giai hai tay ôm ở sau ót, đi ở trên đường, "Đại sư phụ nói đứng tốt hơn so với quỳ, song không bằng ngồi, đây chính là biết thoả mãn. Vậy thì ta cảm thấy có thể cười một cái, cũng gần như vui hơn so với khóc nhè, cũng càng không khiến người ta chán ghét, có phải hay không?"
Nàng do dự một chút, "Vậy ngươi bị Từ Phượng Niên cướp đi mấy cổ Phù Tướng Hồng Giáp, là cười hay khóc?"
Triệu Giai cười nói:
"Dù sao cũng cậu em vợ ta, người một nhà, đồ đạc để ở chỗ ai cũng giống nhau."
Nàng cười khẩy nói:
"Các ngươi một cái tỷ phu một cái em vợ, kết quả vẫn là giết tới giết lui, chơi vui quá nhỉ, ta thực sự muốn khóc cũng khó."
Triệu Giai đột nhiên nói rằng:
"Bên Bắc Lương sắp loạn rồi."
Tùy Châu công chúa càng châm biếm sâu cay hơn, "Dù sao tên kia làm Thế tử điện hạ không có tiền đồ, sau đó luyện đao cũng rất mất mặt. Bắc Lương sắp loạn, chỉ biết chạy trốn. Hừ, so với ngươi còn không bằng."
Triệu Giai thở dài nói:
"Không nói câu cuối cùng thì tốt hơn."
Nàng nhìn như thờ ơ nói:
"Phụ hoàng đối với việc ngươi dẫn tiến vị Hồng giáo nữ Bồ Tát vào cung đình, tương đối hài lòng. Đối với tranh chấp giữa hồng hoàng, cũng cảm thấy rất hứng thú về đề xuất rút thăm từ bình bạc để chọn Đại Lạt Ma, sau này có thể để ngươi cùng với nàng ta cùng đi Tây Vực."
Triệu Giai cũng thờ ơ ồ một tiếng. Từ Phượng Niên cùng Hách Liên Võ Uy đi rất nhiều nơi, ngoại trừ không dính vào việc quân cơ đại sự, những việc khác dù là đại sự liên quan đến dân sinh hay là việc nhỏ nhặt không đáng kể việc, đều đứng ngoài quan sát, thậm chí một số văn bản phê duyệt quân sự và chính trị, lão Trì Tiết Lệnh đều không ngại để Từ Phượng Niên lật xem, sau năm ngày bôn ba, Từ Phượng Niên đã có nhận thức cơ bản về tình hình của châu Tây Hà, một già và một trẻ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi sau hành trình bận rộn của mình, rồi bán dưa hấu ở gần dịch đạo lần đầu họ gặp nhau, Từ Phượng Niên cũng không che gấu, thời điểm ngồi ở trên ghế nhỏ đợi khách hàng, trực tiếp nói:
"Từ tốc độ tin tức truyền tới tay có liên quan đến Long Thụ tăng nhân ở Đạo Đức tông của bên bá bá, nhìn ra được Bắc Mãng coi trọng đối với dịch trạm dịch đạo, không thua gì Từ Kiêu tạo ra hệ thống đường chuyển thư tín ở Xuân Thu, nhất là tuyến phía đông châu Tây Hà này, đã hoàn toàn có thể sánh ngang với tây tuyến giằng co giữa Lương Mãng. Ta trên đường đi tới đây, nhìn thấy rất nhiều chuyện tầm thường, thật ra đều là Bắc Mãng đang từ từ tập trung quân lực."
Hách Liên Võ Uy vui mừng cười nói:
"Thấy mầm biết cây, không tệ không tệ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận