Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 433: Lưu lại

Từ Phượng Niên vừa che dù đi trong bùn lầy nặng nề vừa đưa tay chậm rãi xé một tấm da mặt sinh căn ra rồi nhét vào trong ngực, trong sáu tấm mặt nạ mà vu nữ Nam Cương - Thư Tu tỉ mỉ chế tạo, có ba cấp độ thông khí sinh căn nhập thần, tấm da mặt thông khí có thể dán lên bóc xuống thoải mái, nếu là sinh căn thì phải hao phí kha khá tinh lực, còn một tấm da mặt nhập thần kia, Thư Tu nói nó chỉ có thể sử dụng một lần dùng xong là hỏng, về phần một tấm da mặt đầu thai có thể cải biến căn cốt kia, sau khi đeo vào cho dù hủy dung thì cũng không khôi phục được ba phần diện mạo ban đầu. Một tấm sinh căn có thể dùng đi dùng lại được khoảng ba đến bốn lần. Vì Từ Phượng Niên không cần bất kỳ tử sĩ nào đi theo, rồi lưu lại một cái khôi lỗi tại Vương phủ Bắc Lương làm chướng nhãn pháp, thế nên sau khi tiến vào Bắc mãng không tránh khỏi phải làm một thần giữ của chăm lo việc nhà.
Giết sáu người nhị phẩm, giết ba người Kim Cương Cảnh, giết một chỉ Huyền.
Đây là một trong những mục tiêu mà Từ Phượng Niên đặt ra cho chuyến đi Bắc Mãng của mình, mà chọn lưu lại thành Long Yêu Châu làm điểm đặt chân tại Bắc Mãng, hơn phân nửa nguyên nhân chính là hướng về phía thành mục Đào Tiềm Trĩ mà đến, vị tướng quân Trùng Nhiếp rõ ràng là thăng chức nhưng mất quyền này, bị Vương Đình Bắc Mãng an bài ở thành không nồng khói thuốc súng, nhưng như vậy thôi thì há có thể đơn giản làm cho Đào Tiềm Trĩ rời xa thị phi ân oán với thế hệ dòng họ hoàng thất trẻ tuổi được. Nữ đế của Bắc mãng hùng cứ bảo tọa của vương đình, đối với vương triều Ly Dương thống nhất xuân thu cứ như là hổ rình mồi, thật sự bày ra tư thái ngồi bắc triều nam khí nuốt vạn dặm như hổ, ai dám nói Đào Tiềm Trĩ không phải là một quân cờ ẩn để làm đầu mâu trực chỉ vào Bắc Lương U Châu của nàng? Tuy nói người này chỉ là một tên võ phu tiếp cận nhị phẩm, nhưng bất kể là ngưng tụ dân tâm ở biên cảnh hay là uy hiếp Bắc Lương về sau này thì Đào Tiềm Trĩ đều vượt xa kẻ tầm thường, lúc mật đàm với Từ Kiêu, ông cũng đã nhắc đến vị tân thành mục này, nói giết một tên Đào Tiềm Trĩ là ngang với việc chém giết được ba ngàn kỵ binh Bắc Mãng!
Lúc này căn cơ của Đào Tiềm Trĩ thích ngược đãi giáp sĩ Bắc Lương mỗi ngày vẫn chưa ổn định, Từ Phượng Niên làm sao có thể không động thủ được? Chọn hôm nay, Đào Tiềm Trĩ xem như là được chết vào một thời điểm tốt. Tuy rằng Từ Phượng Niên đã tháo mặt nạ, bội đao Xuân Lôi mộc mạc bên hông cũng không tính là dễ thấy, nhưng hai mươi mấy kỵ binh thiết giáp thân vệ chạy về thành Lưu Hạ kia mặc dù quần long vô thủ nhưng lấy thành quả trị quân của Đào Tiềm Trĩ thì nhất định sẽ bày ra thiên la địa võng. Hai ngày trước Từ Phượng Niên đi dạo bên trong thành, sớm đã nghiên cứu triệt để bố cục thành Lưu Hạ, hắn không đến cửa thành mà chọn đến một đoạn tường thành ít người qua lại, sau đó lại tựa như là một con kiến mà nhảy lên rồi trèo dọc theo tường thành, mưa vẫn to như cũ, khi trèo đến đầu thành thì hắn vươn mình nhảy qua, rồi phiên nhiên lạc định hạ người xuống ở chân tường trong thành rồi đi lại trong ngõ nhỏ vắng vẻ chật hẹp. Ngoại trừ Đào Tiềm Trĩ thì thành Lưu Hạ vẫn là nơi có cao nhân, từng nhóm nhỏ kỵ binh chia nhau đi tuần tra, giới nghiêm thập phần xảo diệu, ngoài lỏng trong chặt, cũng không tạo cho dân chúng trong thành nửa điểm khủng hoảng. Đối với loại trình độ tuần tra lùng bắt này, tất nhiên là Từ Phượng Niên có thể nhẹ nhàng né qua, thậm chí còn đúng hẹn đến cửa hàng Chu Ký mua rồi một lồng bánh bao hấp nóng hôi hổi.
Từ lúc rời khỏi Ngụy phủ đến khi trở về, chẳng qua chỉ mới nửa canh giờ, cách cơm trưa còn nửa canh giờ, nha hoàn Xuân Lộng vẫn một mực chờ ở trong phòng hắn, lúc Từ Phượng Niên đẩy cửa, tiểu cô nương đang nhàm chán ghé vào lan can ngẩn người vẫn chưa phát hiện, thẳng đến khi ngửi được mùi thơm mới đột nhiên quay đầu, nhìn thấy cả người Từ công tử ướt đẫm, trên tay cầm một túi thức ăn liền không khỏi đỏ mắt, thật đúng là cặp mị nhãn không âm lại thắng có tiếng.
Từ Phượng Niên không thể không cắt đứt tình cảm của nàng, trêu chọc nói:
"Đừng tự đa tình, thuận tay mua thôi. Cầm đi, ăn với Thu Thủy, về phần thay quần áo, ta tự thay là được rồi, đỡ phải ảnh hưởng đến khẩu vị của cô. Ồ? Khóc à nha? Đừng, người ngoài thấy còn tưởng ta không bằng cầm thú, muốn dùng một cái lồng bánh bao nhỏ mà lừa ngươi bỏ trốn về Bắc Lương. ”.
Tiểu nha hoàn hếch cái mũi tinh xảo lên, thấy Từ công tử tỏ ra vẻ mặt kiên quyết, do dự một chút rồi cũng bị con sâu đói trong bụng đánh bại, nàng cẩn thận nâng cái lồng nhỏ lên, đến khi đi đến cánh cửa bên kia thì quay đầu cười thiên kiều bách mị một cái. Từ Phượng Niên phất phất tay, chờ nàng chạy đi xa, mới buộc cửa phòng lại, tháo Xuân Lôi đặt ở trên bàn, lấy đao phổ được bọc kín cùng một chồng da mặt ra, hắn không cởi áo giáp tơ tằm mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ mà thay một thân thanh sam văn sĩ sạch sẽ thoải mái, rồi lại cất lại những đồ vật kia lên trên người người, quả thật xứng đáng là một thân một mình. Xuân Lộng hẳn là đã ăn hết cái lồng bánh nhỏ, liền bị Thu Thủy biết đạo lý lớn xách lỗ tai áp giải thẳng về, cùng nhau chăm sóc tóc giúp Từ công tử, Xuân Lộng vẫn liên tục nháy mắt với Thu Thủy, người sau lặng lẽ thở dài một tiếng, hỏi: "Từ công tử, hôm nay phải rời khỏi thành trở về Lăng Châu sao? ”.
Từ Phượng Niên gật đầu đi thẳng vào vấn đề nói: "Ngụy thúc bản ý là muốn cho các ngươi hai cái cùng ta về Lăng Châu, nhưng là có một câu nói nói thế nào ấy nhỉ, à, đại trượng phu không kiến công lập nghiệp lấy gì thành gia ?"
Quay đầu thấy hai nha hoàn hai mặt nhìn nhau, rất là đáng yêu, Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Thật đúng là tin sao? Chẳng qua là ta không có của cải tích lũy, không nuôi nổi các ngươi. Muốn chạy đến Bắc Mãng thêm vài chuyến, sau khi kiếm được bạc lại phong quang nghênh đón các ngươi đến Lăng Châu. ”.
Xuân Lộng vừa chải tóc hộ Từ Phượng Niên vừa rụt rè nói: "Xuân Lộng cùng Thu Thủy tỷ tỷ biết nữ công hiểu cầm kỳ, Từ công tử không nuôi cũng không sao mà. ”.
Thu Thủy tâm tư tinh tế thành thục hơn rất nhiều, lặng lẽ lắc đầu với Xuân Lộng, hốc mắt Xuân Lộng ướt át, tựa như là vỡ đê, giống như một dòng nước bị gió xuân thổi gợn lên, tình ý miên man ưu tư, nhưng cũng nhu thuận cắn môi, không khóc thành tiếng.
Từ Phượng Niên đương nhiên sẽ không thật sự đưa đôi nha hoàn này về Bắc Lương, cho dù là lấy thân phận đệ tử nhàn rỗi trên phủ đệ binh khí giám quân thì cũng không thích hợp, càng đừng nói đến thân phận chân thật tựa như một tòa lôi trì kia, dễ dàng đặt chân vào nhưng động đến là tan xương nát thịt. Hai gốc thập kim liên nhu nhược kia, ở trong hoàn cảnh yên tĩnh này sinh trưởng mới tốt, nếu cấy ghép vào dòng sông mãnh liệt sẽ chỉ sớm chết non mà thôi.
Trong bữa trưa cuối cùng ở lại thành phố, một trong những món ăn sáng nhất là ốc xào ớt.
Ốc thanh minh, mập như ngỗng, trong đĩa bạch ngọc có một đống xanh.
Đáng tiếc ngư long bang bang chúng đều là một đám hán tử thô bỉ, món ăn chỉ nhận heo trâu dê, không biết rõ ràng những con ốc theo mùa tốt nhất lấy ra từ khe suối bùn Giang Nam này khi vận chuyển đến lưu lại thành Bắc Mãng mà còn sống là gian khổ cỡ nào, cũng may trong yến tiệc trên mỗi bàn đều có một con dê nướng nguyên con trấn tràng, làm cho Ngư Long bang ăn đầy miệng dầu mỡ, hôm nay Lưu Ny Dung lên tiếng không được uống rượu, làm cho người ta cảm thấy không được hoàn mỹ lắm , nhưng mà sau khi khách khanh Công Tôn đi thì Lưu tiểu thư càng lúc càng ung dung, dần dần có xu hướng làm chủ khiến cho một đám người trong Ngư Long bang tâm phục khẩu phục.
Hai gò má Xuân Lộng không thấy nước mắt, nhưng hào hứng sa sút hẳn, ngược lại Thu Thủy vẫn uyển chuyển chu đáo như cũ, khom lưng đứng bên cạnh Từ Phượng Niên, lấy tăm trúc khều thịt ốc, từng con từng con đặt ở trong đĩa. Lão hồ ly Ngụy Phong ra tay hào khí, sớm đã giành được cảm giác thân cận của Ngư Long bang, cũng chính là trong lòng biết rõ Ngụy lão gia tử tài đại khí thô, là đại gia hào hoành đứng vững gót chân của Bắc Mãng, thế nên là tất nhiên là mắt cao hơn đỉnh, nếu không thì không ít người cũng muốn nhận cha nuôi để hưởng bóng mát dưới tàng cây lớn rồi. Đối với tên họ Từ bọn họ vốn không rõ chi tiết kia, dù sao thì cũng nhìn trái nhìn phải cũng không vừa mắt, nhưng hiện giờ rõ ràng là người này có quan hệ thân thích cùng với Ngụy lão gia tử, thế nên rất nhiều người hoàn toàn không còn can đảm cùng hứng thú khiêu chiến với họ Từ, thậm chí bắt đầu cân nhắc trên đường trở về Bắc Lương phải nhiệt tình hơn, bù đắp một chút xa cách khi bắc hành.
Ngụy Phong cười tủm tỉm nói:
"Chất nhi, xào ốc bằng lão tửu, Diêm Vương tới không chịu đi. Món xào thanh minh này, không tính là món ăn nổi tiếng, nhưng ở Bắc Mãng thật đúng là khó có thể hưởng thụ phần tư vị này, ngươi nếm thử nhiều chút. ”.
Hẳn là thật sự đối đãi hắn như cháu ruột, cũng không tiếp tục khách sáo, Ngụy Phong quay đầu cười nói với Lưu Ny Dung: "Lưu tiểu thư, vẫn là câu nói kia của Ngụy lão đầu nhi, nếu thật sự muốn phát ngân, lập tức có thể đưa Ngư Long bang lên xe ngựa. Ngụy phủ cũng có mấy bộ tráng đinh biết chút đùa giỡn, có thể hỗ trợ hộ tống, không dám nói bốc nói phét, nhưng tầm hai mươi kỵ binh thì vẫn lôi ra được. ”.
Lưu Ny Dung lắc đầu cười nói:
"Mang theo mấy vạn lượng bạc đi lại biên cảnh, thật sự quá liều lĩnh, mấy ngày nay toàn bộ Ngư Long bang phải dựa vào sự dốc lòng chiêu đãi của lão gia tử, phí tổn quá nhiều, cũng thật không có thể diện để Ngụy lão gia tử lao tâm khổ tứ. Lưu Ny Dung tin được lão gia tử, cũng tin vào cửa hàng hối đoái hai chữ thông hành ở hai cảnh Bắc Lương Bắc Mãng. ”.
Ngụy Phong vuốt râu, cười mà không nói.
Lưu Ny Dung nâng chén, "Lưu Ny Dung không dám uống nhiều, nhưng kính trọng vạn phần với lão gia tử, liền thay Ngư Long bang kính lão gia tử ba chén, lão gia tử ngài tùy ý là được. ”.
Nàng uống ba ly liên tiếp, không lọt một giọt rượu nào ra ngoài. Ngụy Phong uống một ngụm liền thả chén, nhưng không có ai cho là lão gia hỏa đang làm dáng sĩ diện, đoạn thời gian này ngoại trừ dựa vào Ngụy phủ lưu lại thành phong lưu khoái hoạt, cũng nghe nói rất nhiều giai thoại kỳ nhân liên quan đến Ngụy lão gia tử, so với diễn nghĩa của Thư tiên sinh trong trà lâu còn đặc sắc hơn.
Mưa gió đã ngừng, trên đường phố có rất nhiều dân chúng ra ngoài tảo mộ.
Khi bọn họ đến, có một cỗ xe chở hàng, còn có cung sừng trâu cùng liên châu tiễn của công Tôn Tây Thục, lúc rời đi lại chỉ có một từ Phượng Niên tháo Xuân Lôi đao đặt ở một góc, trước khi lên xe còn làm lễ vãn bối với Ngụy Phong, lần này người sau không có tức giận mà thản nhiên nhận lễ.
Nhìn Ngư Long bang dần dần đi xa, Ngụy Phong thu hồi tầm mắt, liếc mắt nhìn hai nha hoàn Xuân Lộng Thu Thủy không đi tiễn đưa nhưng cũng không nhúc nhích, nhíu mày xám xịt, môi khẽ động, mơ hồ không rõ, không biết lão gia tử nói cái gì.
Đi qua cửa thành, Từ Phượng Niên không đeo Xuân Lôi chủ động xuống xe, Ngư Long bang lộ dẫn đầy đủ, nhân lực của lính gác cổng thành còn nhiều hơn trước, lính gác mở ghi chép vào thành ra, cẩn thận so sánh qua từng người, kiểm tra thấy không sai, mới thả đi.
Rời thành trăm bước, Từ Phượng Niên dắt ngựa mà đi theo bản năng nhìn về phía đầu thành, thấy được nữ tử chồn che trán sóng vai cùng Cẩm Y Lệ đứng, thấy nàng đang làm một cái thủ thế đao cắt cổ tàn nhẫn!
Từ Phượng Niên cười cười, đều vội vàng tranh nhau chịu chết vào ngày thanh minh sao?
Lưu Hạ thành ? Lưu lại ?
Từ Phượng Niên giờ khắc này lại có xúc động rút đao.
Đây là một vị quận chúa, đầu của nàng tựa hồ không nhẹ hơn đầu Đào Tiềm Trĩ nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận