Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 567: Có người quần áo dính máu kéo đao vào thành (2)

Một vòng 60 kỵ, tận lực tránh né thanh phi kiếm khủng bố này, lui ra sau ngoài ba mươi bước đồng thời quăng ném thương mâu.
Từ Phượng Niên dùng hai tay xoay tròn, thương mâu bất ngờ cũng xoay tròn theo, vung tay trái ra, bắn ngược 60 cây thương mâu.
Tuy những kỵ binh nặng này chuyển động chậm hơn kỵ binh nhẹ khi đứng yên, nhưng cũng không phải là rơm rác, trừ mười mấy mũi tên lớn quá mức xảo quyệt, đâm chết kỵ binh nặng bị thương, ngoài ra cũng chỉ là trầy da hoặc bị kiệt sức, nhưng một tầng vòng tròn ở giữa nhất bắt đầu có dấu hiệu tan vỡ, mà 6 tên kỵ binh Đô úy có võ lực đạt đỉnh cao trong Kim Ngô Vệ trong nháy mắt chạy đi, đồng thời ném ra thương mâu, sau đó rút mãng đao, một người bị Xuân Thu phi kiếm cắt đi nửa gương mặt, ngã ngựa bỏ mình, con ngựa thứ hai vẫn hung hãn đâm thẳng vào ngực của tên kiếm sĩ đáng sợ này, va chạm cũng chỉ làm cho hắn giật lùi mấy bước mà thôi, may mà con ngựa đã tông vào từ bên cạnh và đẩy hắn ra xa, một gã Đô úy khác cầm mãng đao nắm bắt lại cơ hội ngàn năm có một từ trên cao đánh xuống! Cuối cùng cũng thấy máu! Đám Kim Ngô Vệ kỵ binh uất nghẹn chém giết đến giờ suýt chút nữa chảy ra nước mắt. Tên Đô úy dũng mãnh chém trúng đầu vai của thư sinh kiếm sĩ, gã nôn nóng muốn dồn toàn bộ sức mạnh vào lưỡi đao, chém đứt bả vai của gã trẻ tuổi hung ác này, chỉ nhìn thấy đôi con ngươi âm nhu không mang tình cảm, ngay sau đó mãng đao bị gãy, gã bị kéo xuống ngựa, rồi bị bẻ gảy cổ. Từ Phượng Niên bỏ lại đầu người cùng thân thể máu me đầm đìa, nhếch nhếch khóe miệng. Mao Nhu trầm giọng nói: "Đô úy Đường Khang chết trận, tiền trợ cấp là 50 lượng hoàng kim, cho phép con của hắn tiến vào Mao thị tư học đọc sách, sau khi trưởng thành lập tức tiến vào Kim Ngô Vệ đảm nhiệm chức Đô úy!" Mao gia trọng lời hứa! Lời hứa đáng giá ngàn vàng, đây cũng là căn cơ để Mao thị có thể luôn chiếm giữ vị cao trí nắm thực quyền ở thành Đôn Hoàng. Quân tâm lần nữa ngưng tụ. Từ Phượng Niên nắm chặt kiếm Xuân Thu, bắt đầu chạy như điên, lao thẳng về phía Mao gia nữ tử phát hiệu lệnh. Kim sợi thành thai hơn phân nửa cùng Triều Lộ kiếm thai viên mãn rốt cục ra khỏi túi kiếm. Đi đến đâu, máu chảy ra từ cổ của kỵ hai bên đến đó. Mao Nhu nheo mắt lại, lúc này ả vẫn chưa rút đi. Hai tên kỵ binh trọng giáp tầm thường bỗng nhiên xuống ngựa, cầm trong tay mãng đao, sải bước đối chiến với Từ Phượng Niên. Mao Nhu thì thúc vào bụng ngựa, lao vào trận chiến. Ả hiển nhiên không tiếc để cho Mao thị tinh nhuệ ẩn núp trong Kim Ngô Vệ chết hết, cũng phải từ từ dây dưa kiếm sĩ đột nhiên xuất hiện này đến chết! Ngoài cổng cung thành bạch tượng, có thể nói đầy rẫy kiêu hùng, ai nấy đều lòng lang dạ thú. Mao thị tộc trưởng Mao Nhuệ là một ông lão gầy gò, còn ngồi kiệu đến, lúc này xốc mành lên, bên trong kiệu có trọn vẹn lô bình tam sự tình tuyệt đẹp, lư hương là lư hương sứ nung bởi lò nung chính thức của Nam Đường cũ, màu sắc rực rỡ, là quốc khí Nam Đường nổi tiếng lâu đời, một tấc sứ vỡ một tấc vàng. Hộp hương là Giá Đoạn Hạp, cất giữ một khối trân phẩm Long Tiên Hương trôi nổi trong biển trăm năm vẫn có màu trắng phao, trong bình cắm mấy cây vài chiếc đũa vàng nhỏ và xẻng hương bạc, hai nữ tử trẻ tuổi ăn mặc diêm dúa quỳ ở một bên, ngoan ngoãn, nhàng nhẹ dâng hương. Mao Nhuệ nheo mắt lại, sắc mặt nhìn như bình tĩnh, ánh mắt lại nóng rực, nhìn về phía cửa thành, một tay mò vào cổ áo bóp vú của thị nữ, tay còn lại cũng không nhàn rỗi, cách lớp gấm Tây Thục đẹp vô song trên thiên hạ, xoa mông của một vị thị nữ khác, mấy năm nay Mao Nhuệ nhìn tận mắt cô gái kia, ở bên thành chủ từng một, từ bé gái lột xác thành thiếu nữ quyến rũ, lại trở thành nữ tử quốc sắc thiên hương, không có đêm nào không thèm nhỏ dãi thân thể của nàng, nhất là mùi thơm chỉ có ở trên cơ thể của nàng. Mũi hương toả ra từ trong kiệu, ngay cả một lão giả cưỡi ngựa cách xa mười bước cũng ngửi thấy, nhưng hiển nhiên lão nhân đeo kiếm tuổi già chí chưa già này không chịu nhận mình già cũng không thích thú gì, ngửi mùi hương xộc vào mũi, có chút phiền chán, lão từng là cựu tướng của Trì Tiết Lệnh tại châu Cẩm Tây đời trước, tên Lỗ Võ, am hiểu bắn cung cưỡi ngựa, thời điểm khỏe mạnh trẻ trung còn là cao thủ cưỡi ngựa bắn cung cầm cờ đi trước trong quân Cẩm Tây, sau khi già đi võ công không giảm. Lão hay trao đổi tin tức với Mao Nhuệ, thực ra từ trước đến nay khinh thường, đưa tay giơ giơ hương khí, Lỗ Võ thầm oán một câu già mà không đứng đắn. Lỗ Võ dù không nắm giữ 500 thiết kỵ như Mao gia, nhưng cũng có rất nhiều tư binh tinh nhuệ, lão nhân nổi danh nuôi dưỡng giả tử trong thành Đôn Hoàng, tư binh hai trăm, giả tử trong đó chiếm phân nửa, lần này hai trăm Kim Ngô Vệ trong thành phản bội, không thể bỏ qua công lao thuộc vài giả tử của lão.
- Giải thích, dưỡng giả tử là dùng để chỉ con trai của vợ trước hoặc con trai của chồng trước của vợ. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận