Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 285: Hộp kiếm và đồng tiền

Thế tử điện hạ nghiến răng nghiến lợi nói một chữ “cút” sướng khoái nhân tâm, kết quả là đình nghỉ mát tan nát, Tào Quan Tử cùng với Khương Nê, người đã khôi phục thân phận Thái Bình công chúa thân phận đưa lưng về phía đình chậm rãi rời đi, đám người Từ Chi Hổ, lão Kiếm Thần đám nghe tiếng vội tới, chỉ thấy Từ Phượng Niên ngồi giữa đống bụi bậm, khuôn mặt có thần tình không đổi nhìn không ra vẻ chật vật lẫn phẫn uất rằng xé trong nội tâm. Đau lòng vì em trai, Từ Chi Hổ không che giấu được vẻ mặt tức giận, hận không thể ngay lập tức điều động binh phù tiễu trừ sự tình tà đạo của Tào Quan Tử, đây là chuyện đại sự, đầu tiên là danh sĩ tập trung ở báo quốc tự, đàm luận Vương Bá, sau lại có bộ hạ tâm phúc cũ dòng chính của Cố Kiếm Đường lĩnh binh vào thành, không thể nghi ngờ đây là muốn nhằm vào Bắc Lương Thế tử, lấy mạng lưới giao thiệp mà Từ Chi Hổ tích góp mấy năm nay ở Giang Nam, không phải là không thể tá lực đả lực, ít nhất cũng có thể gây khó dễ cho Tào trưởng khanh không còn cách nào tiếp tục giả thần giả quỷ.
Khi đình nghỉ mát bị phá hủy Từ Phượng Niên cũng không có phát rồ với Tào trưởng khanh, đứng dậy đi về hướng đại tỷ Từ Chi Hổ, cầm lấy tay nàng, trưng ra một khuôn mặt tươi cười, thấy vậy trong lòng Từ Chi Hổ càng khó chịu, cuối cùng nàng cũng miễn cưỡng bỏ đi vẻ mặt giận dữ, hai chị em cũng thoải mái trở lại, cùng đi về một gian phòng trong vườn, cũng không lâu sau, Thanh Điểu đứng ở cửa bẩm báo nói: "Trưởng quận chúa, điện hạ, Khương Nê và Tào trưởng khanh đã ngồi trên xe ngựa rời đi. ".
Từ Phượng Niên hỏi: "Lý Thuần Cương có đi theo không?"
Thanh Điểu lắc đầu nói: "Không có, lão Kiếm Thần muốn ta nói lại với điện hạ, ngày nào ngài quay lại Bắc Lương, y mới có thể rời đi. ".
Từ Phượng Niên ha hả cười nói: "Lời nhắn này quả thật là một viên thuốc an thần."
Từ Chi Hổ do dự một chút, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, cười nói: "Thực sự là nghèo còn gặp cái eo, nhị tỷ của ngươi mới vừa gửi thư tín qua đây, trong thư có nói rằng muốn ngươi đừng đi Thượng Âm Học Cung, cho dù đi, cũng không tìm thấy nàng ấy. Xem ra là lần này là thật, nếu không tỷ giúp ngươi cầu xin tha thứ? ".
Từ Phượng Niên cười khổ nói: "Đừng, ngàn vạn lần chớ lửa cháy lại đổ thêm dầu, cùng lắm thì ta đi đường vòng đến Long Hổ Sơn tìm Hoàng Man Nhi, không đi Thượng Âm Học Cung, bằng không nhị tỷ thế nào cũng cho ta một trận."
Từ Chi Hổ biết Từ Vị Hùng cũng chỉ là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại mềm như đậu hũ, chung quy cũng là chị em ruột, gật đầu ôn nhu nói: "Ngươi phải hiểu nhị tỷ rất quan tâm đến ngươi, ngươi đi gặp Hoàng Man Nhi xong cũng đừng đi Học Cung, nàng ấy cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. ".
Tâm tư của Từ Phượng Niên như lệch khỏi quỹ đạo cuộc trò chuyện, nhíu mày hỏi: "Lần này ta xuất thủ, có thể nào đã khiến Lư Đạo Lâm khó chịu không?"
Từ Chi Hổ như đã định liệu trước nói: "Việc này không quan trọng, vị trí Tế tửu của Quốc Tử giám đương nhiên thanh quý, tuy không bằng lục bộ thượng thư, quá khứ vì cố kỵ phong phạm nho sĩ mà không bỏ xuống được tư thái, lần này chịu thua thiệt, nói không chừng sẽ nhân họa đắc phúc, hơn nữa tiểu thúc đã hạ quyết tâm đi binh bộ nhậm chức, tuy nói rằng hào phiệt vẫn tranh giành quyền lực lẫn nhau, nhưng Cố Kiếm Đường trấn giữ bộ binh sẽ không chiếm được nửa điểm tốt, trong lục bộ sẽ cân nhắc con em thế tộc của binh bộ, lúc này tiểu thúc ra sức, cho dù không cùng đường với Lư thị, ước đoán cũng phải nhịn xuống mà gật đầu đáp ứng, nếu như Lư thị gia chủ lại có thể chấp chưởng một bộ, Lư thị coi như tiến lên thêm một bậc thang, không đến mức như trong quá khứ cứ như cô vợ nhỏ bị hai bên khinh bỉ. Các đại điện Các học sĩ, lưỡng thiếu chủ quan, sáu vị thượng thư, cộng thêm lục bộ thị lang hơn hai mươi người, gọi là kinh quan tuyến đầu, một gia tộc có đắc thế hay không, then chốt phải nhìn xem có thể chiếm giữ một hai vị trí ở trong đó hay không. Tỉnh Trung Thư đã lâu không nỡ dùng trung thư lệnh, huống hồ vị kia ở kinh thành cũng không cho phép những người này kết làm một đoàn thể, ngược lại không bằng để thượng thư lục bộ có được thế lớn. ".
Từ Phượng Niên than thở: "Ngẫm lại càng thêm đau đầu. ".
Từ Chi Hổ hỏi: "Cứ để cho bọn họ đi như vậy sao? ".
Từ Phượng Niên bất đắc dĩ nói: "Tào trưởng khanh người này như con chim sẻ già trên hồ Xuân Thần, gió to sóng lớn gì cũng không tới, y không có ra tay với ta đã là nể mặt mũi của Khương Nê. Trước mắt có hai trường hợp, một là gửi hy vọng vào Lý Thuần Cương ra sức, cùng với quan phủ và quân đội tạo thành thế lớn, tiêu diệt Tào trưởng khanh, phá hủy đại cục của Tào trưởng khanh, một trường hợp khác là khi y có thể chạy trốn, đừng nói là ta, ngay cả Từ Kiêu cũng phải kiên trì ứng đối với sự ám sát của y, loại cao thủ như vậy mà đánh lén sẽ rất khó đề phòng, tính mạng của ta như ngàn cân treo sợi tóc, Tào Quan Tử muốn giết ai, vị kia ở kinh thành cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Tuy vậy mắt không thấy thì tâm không phiền, để số mệnh quyết định, tài nghệ không bằng người, chuyện không có cách nào khác. Giang hồ hiểm ác đáng sợ, cho nên người trong giang hồ sao có thể không một lần gặp nạn, lời này là Ôn Hoa nói, thật là con mẹ nó rất có đạo lý. Bằng không ta ngược lại thật sự muốn tỏ ra hào khí nói với Tào Quan Tử một câu, có bản lĩnh tới chém nhau với bản thế tử, nhưng ta có thể làm vậy sao? Sợ rằng chưa nói xong đã bị người ta chém đầu làm quả cầu đá chơi. ".
Từ Chi Hổ vỗ vỗ lên mu bàn tay của Thế tử điện hạ, an ủi: "Sớm nắm giữ Bắc Lương thiết kỵ, người nào còn không sợ ngươi. ".
Từ Phượng Niên cười cười: "Tỷ, ngươi yên tâm đi, ta cùng lão Hoàng đi Lục Thiên Lý không phải uổng công, trái tim nhỏ không dễ dàng tổn thương như vậy. Ôn Hoa có mõm Chó không mọc ra được Ngà Voi, nhưng phía sau câu nói trên còn có lời khác. ".
Từ Chi Hổ hiếu kỳ hỏi: "Nói nghe một chút. ".
Từ Phượng Niên cười ha ha nói: "Người trong giang hồ, sao có thể lúc nào cũng bị chém, âu cũng là lúc nọ lúc kia!"
Từ Chi Hổ cười to đến phình cả bụng, cười ra nước mắt, tuy bị chọc cười, nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót.
Từ Phượng Niên hôm nay là lần thứ hai giúp đỡ đại tỷ lau đi nước mắt, ôn nhu nói: "Tỷ, bây giờ không sai biệt lắm ta cũng nên đi, lại khóc như vậy ta sẽ không đi được. ".
Từ Chi Hổ kiềm nén lưu luyến trong lòng, giả vờ rộng lượng nói: "Đi đi, lúc đầu muốn giúp ngươi dẫn tiến một ít tiểu mỹ nhân thân thế trong sạch, nữ tử Giang Nam cũng đều trong veo như nước, ngươi đi tốt hơn, đỡ cho nhị kiều nhà ta mất hồn mất vía. ".
Từ Phượng Niên thấy buồn cười nói: "Nhị kiều nha đầu kia có mắt như mù, làm gì biết coi trọng ta? ".
Trong hốc mắt của Từ Chi Hổ bất tri bất giác lại trào nước mắt, mang theo tiếng khóc nức nở tức giận vô cùng mà cười nói: "Ngươi cho rằng ai cũng như nha đầu Khương Nê kia, không có lương tâm sao? ! Nói đi là đi, chính là nuôi một con chó, còn trung thành và tình cảm hơn vậy! ".
Từ Phượng Niên thở dài nói: "Tỷ, nói lời này có hơi quá."
Từ Chi Hổ thở ra một hơi, tức giận bất bình nói: "Nàng ta cũng không dễ dàng gì, một bờ vai nhỏ phải gánh vác toàn bộ Tây Sở. Nói tới nói lui, Tào trưởng khanh nghe có vẻ anh hùng khí khái, kết quả là vẫn là để một tiểu khuê nữ như Khương Nê phải gánh trách nhiệm, thật là một đời anh danh cuối đời lại mất khí tiết! ".
Từ Phượng Niên đứng lên nói: "Ta đi ra ngoài một chút. ".
Từ Chi Hổ lo lắng nói: "Ngươi thật không sao chứ? ".
Từ Phượng Niên làm một bộ dạng đầu heo mặt quỷ, Từ Chi Hổ lúc này mới cho đi.
Thanh Điểu chưa về, Từ Phượng Niên một mình đi tới cửa viện, sau lại quay lại, đi trở về một gian sương phòng trong viện, trong phòng sạch sẽ thanh nhã, ở trong góc có đặt một cái rương đựng sách, Từ Phượng Niên nhìn trên bàn có mười mấy đồng tiền đặt ngổn ngang, sau khi ngồi xuống ghế nhặt từng đồng tiền một cầm ở trong lòng bàn tay. Năm đó nàng lẻ loi hiu quạnh đi vào Bắc Lương Vương Phủ, ngày hôm nay cũng không mang theo một vật gì rời đi. Từ Phượng Niên đặt lại những đồng tiền lên trên mặt bàn, nằm gối mặt ở trên bàn suy nghĩ xuất thần, nhận thấy có nước mắt nhỏ xuống, chợt tỉnh ngộ, cười khổ một tiếng, sau đó nhãn thần trở nên kiên nghị, một tay thu hồi những đồng tiền, vội chạy ra khỏi phòng, đi lấy hộp kiếm, và đến chuồng dẫn ngựa, đi ra ngoài.
Ở đường trên đường cái tự mình đuổi theo Tào trưởng khanh.
Tào trưởng khanh chậm rãi dừng xe ngựa lại, đây là lần thứ hai tận lực không làm khó dễ tên Thế tử điện hạ ngôn ngữ bất kính này.
Chỉ có một người một ngựa mà đến, cũng coi như đã đầy đủ thành ý.
Tào trưởng khanh ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng có thể giết, sao lại đi tính toán chi li câu chữ?
Nếu không có tình huống xấu, Tào Quan Tử đại khái có thể từ từ rời đi, không đến mức như này, nhìn thì như bình an vô sự thật ra lại là tình huống xấu nhất, lưỡng bại câu thương.
Tào Quan Tử có thể không để bụng ánh mắt của thiên hạ, nhưng y không muốn làm cho Thái Bình công chúa ghi hận.
Từ Phượng Niên thấy Khương Nê vén rèm xe lên thò đầu ra, bèn đưa hộp kiếm ra phía trước, nhàn nhạt nói: "Tặng cho ngươi. ".
Ánh mắt của nàng như tan chảy, không có tiếp lấy hộp kiếm, muốn lập tức buông mành, nhìn cũng không thèm liếc nhìn qua hộp kiếm gỗ tử đàn.
Từ Phượng Niên khom lưng đặt hộp kiếm ở phía sau Tào trưởng khanh, ngay phía trước mắt nàng.
Bên trên hộp kiếm còn có một chuỗi đồng tiền, Thế tử điện hạ cười híp mắt nói: "Bản thế tử không có thói quen mang bạc theo người, phần còn thiếu khi nào nghèo đói, tới Bắc Lương tìm bản Thế tử, ta sẽ bao ngươi ăn no. Báo thù là báo thù, đây là hai chuyện khác nhau. ".
Tiểu tượng đất kinh ngạc nhìn hộp kiếm và những đồng tiền, ánh mắt như sáng lên.
Tào trưởng khanh tuy là đưa lưng về phía hai người, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở dài.
Từ Phượng Niên đưa mắt nhìn chằm chằm nhưng không thể lau sạch nước mắt của Thái Bình công chúa, cười giỡn nói: "Đã có người chiếu cố bên người, về sau sợ rằng sẽ không tìm được người nào tới khi dễ ngươi, hay ngươi cười lên một cái? ".
Khương Nê vô ý thức trừng mắt, dù thế nào nàng cũng cười không nổi.
Trên lưng ngựa Từ Phượng Niên ngồi dậy, không do dự nữa, quay đầu ngựa lại, giục ngựa chạy chầm chậm, tuấn mã chỉ bước ra mấy bước, Thế tử điện hạ kéo cương ngựa, dừng ngựa trầm giọng nói: "Tào trưởng khanh! ".
Thanh y Tào Quan Tử không cần Từ Phượng Niên nói cũng hiểu, liền bình tĩnh đáp: "Triệu Câu tính là cái gì, trước đây không có công chúa, Tào trưởng khanh này tha cho bọn họ nhảy nhót tới lui, lần này xuất hành, sẽ cho bọn họ chết hết. ".
Từ Phượng Niên không nói nữa, giục ngựa chạy như điên.
Khương Nê cầm cái hộp kiếm ngồi trở lại thùng xe, lặng lẽ gắt gao nắm chặt đồng tiền ở lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Tào trưởng khanh lẩm bẩm nói: "Người này có đại khí. ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận