Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 614: Cửu vấn (1)

Kinh thành càng ngày càng không dễ sống, không riêng gì người làm ăn từ nơi khác tới than thở như thế, ngay cả quan lại ở kinh thành cũng buồn bã nhéo đứt mấy cọng râu. Trong 20 năm đầu của bản triều, mỗi mẫu đất ở thành Thái An da chỉ có giá 600 lượng bạc ròng, hiện giờ vẫn là bạc quý đồng rẻ, đã tăng lên đến mức giá khủng khiếp mỗi mẫu 2500 lượng, thảo nào môn hạ tỉnh tả bộc xạ Tôn Hi Tế cho rằng tấc đất tấc vàng. Một toà tiểu viện, mặc dù ở tít ngoài rìa kinh thành, cũng có giá cả tới gần ngàn lượng, đám sĩ tử vào kinh dự thi đều không ngừng kêu khổ, cũng may có đồng hương hội quán càng ngày càng hưng thịnh, mới giúp cho đại đa số người đọc sách xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch không rơi vào bước đường cùng.
Hơn nữa còn có chùa chiền cho thuê, người đọc sách bình thường cũng trả nổi tiền thuê, mới không có tiếng oán than dậy đất, chỉ có những đại văn hào không có danh dự không có vàng bạc, cả đời không có tiền mua chỗ ở tại kinh thành, sẽ thường viết vài bài thơ tự trào phúng chính mình, vừa có thể biểu đạt suy nghĩ trong lòng, lại có thể tranh thủ sự đồng cảm từ học trò nghèo, một công đôi việc. Một ít hội quán của hàn lâm, thường treo lên chiêu bài đất lành dành cho tiến sĩ với giá thuê ngàn văn một ngày, phong thuỷ bảo địa này, đều là cung không đủ cầu.
Kinh thành tổng cộng có 600 hội quán lớn nhỏ, đại đa số nằm cạnh nhau, ở đông nam thành Thái An, mỗi lần khoa cử đều vô cùng náo nhiệt, người không phong lưu uổng thiếu niên, các hội quán này phục vụ cả thức ăn lẫn gái đẹp, tửu lâu cũng chả khác gì thanh lâu, lúc đầu sĩ tử đi thi còn lo lắng lạ đất lạ quê người, nói giọng quê hương bị dân bản xứ kinh thành khinh thường. Nhưng vào thành Thái An, vào ở hội quán, mới phát hiện quanh mình đều là đồng hương, không có tiền cũng hài lòng, kẻ có thân thế gia cảnh tốt hơn một chút, trong túi có tiền, càng hận không thể vung tiền như rác tận hưởng khoái lạc, chẳng lẽ đám học trò có nhiều tiền là kẻ ngốc sao?
Đương nhiên không phải, người đọc sách đồng hương có tư cách vào kinh đi thi, phần lớn là gian khổ học tập, đều chi tiêu cực kỳ tiết kiệm, một khi nhảy qua long môn, sẽ luôn nhớ lại thời điểm khó khăn một chiếc bánh lớn giá mấy văn tiền, hoặc là mấy lượng bạc một bữa cơm no, sau này lên như diều gặp gió, chỉ cần đủ khả năng, sao lại không vui vẻ giúp đỡ những đồng hương có ân với mình năm đó? Cho nên khu hội quán này được ca ngợi là mảnh đất ngư long, hầu như tất cả cửa hàng mặt tiền đều kinh doanh tốt hơn nhiều so với phố phường khác, hơn nữa rất nhiều người ngoài trở thành quan lại ở kinh thành cũng thích thỉnh thoảng tới đây gặp gỡ đồng hương, cổ vũ khuyến khích đám hậu sinh đồng hương hoặc là cho lời khuyên trực tiếp.
Cảnh tượng này, chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của bốn đảng tranh chấp trong Ly Dương vương triều, đáng tiếc là với việc Thanh Đảng, một trong Tử Đảng, dần lụi tại, những năm qua sĩ tử Thanh Châu dù giàu có sóng lại giống như cô hồn dã quỷ không có căn cơ, tiếng nói ngày càng nhỏ ở trong vùng đất ngư long này.
Bạch Sư Lâu lúc đầu không gọi bằng tên này, gọi Thiên Hương Lâu, lúc ấy việc kinh doanh bình thường, một năm gần đây lại tiền vào như được, kinh doanh phát đạt, cũng nhờ năm ngoái đầu bảng thanh lâu Lý Bạch Sư đã chuyển đến một nhà câu lan lớn gần đó, không cần tả nhiều về vị đại mỹ nhân này, là kỹ nữ duy nhất có tên trên Yên Chi Bình, tức là bảng xếp hạng gái đẹp, đối với nam nhân trong kinh thành mà nói, dựa vào điểm này là đủ rồi. Lý Bạch Sư được khen là múa hát và sắc đẹp đều là số một, danh tiếng vô cùng tốt, mấy vị thanh quan nổi danh đang nổi bật trong triều đình đương thời đều từng được nàng giúp đỡ. Nàng lại xuất thân quan lại Đông Việt, gia thế của bản thân lại vô cùng nổi bật, không riêng gì Bạch Sư Lâu, rất nhiều quán rượu gần đó đều hưởng ké, kín người hết chỗ, đều là công tử ca giàu có hâm mộ tiếng tăm mà đến. Bạch Sư Lâu cũng có mấy món ăn đặc trưng, nấu cực kỳ cay, đối với thực khách có khẩu vị hơi nặng chắc chắn là một nơi thích hợp để có một bữa ăn ngon với chi phí thấp.
Hôm nay tới một nhóm khách, số người không nhiều, chỉ có ba người, nhưng chưởng quỹ tửu lâu đã có địa vị khác xưa lại rất nể mặt, đích thân xuống bếp hầu hạ, không vì lý do gì khác, vị Triệu công tử kia dẫn đường biết cách làm người, đã quen biết chưởng quỹ nhiều năm, thường cùng nhau trò chuyện tán dóc, hợp khẩu vị. Chưởng quỹ họ Lỗ rất khôn khéo, không chỉ xuống bếp, còn tự mình bưng thức ăn lên, ngoại trừ có tình bằng hữu nhiều năm với Triệu công tử, còn vì hai vị bằng hữu bên cạnh Triệu công tử đều trông không phải người tầm thường, một vị trong đó nha, nữ giả nam trang, cử chỉ non nớt, làm sao qua được hoả nhãn kim tinh của chưởng quỹ Lỗ, vừa nhìn cũng biết là tiểu thư khuê các có thân phận rất cao, chắc đây là nữ nhi của quan to hiển quý mà Triệu huynh đệ xem mắt? Ha ha, đây cũng là chuyện tốt, sau này nếu có thể uống mấy chén rượu mừng, được gặp một số đại nhân vật trong kinh thành, thì càng tốt. Còn về vị nam tử mặt trắng không có râu, Lỗ chưởng quỹ cũng không dám nhìn lâu ái, mặc một chiếc áo gấm tinh xảo kỳ lạ không thể đoán được cắt may như thế nào, chưởng quỹ đã từng nhìn thấy trang phục của những kẻ có tiền, chiếc áo gấm kỳ lạ này chắc chắn thuộc về kẻ có rất nhiều tiền.
Triệu công tử sau khi ngồi xuống căn phòng riêng trang nhã, cười hỏi nữ tử che giấu vụng về kia:
"Tùy đại công tử của ta, chỗ này như thế nào?"
Nàng hừ lạnh nói:
"Cực kỳ khó coi!"
Triệu công tử không cảm thấy lạ với đáp án này, cười tủm tỉm nói:
"Làm được món ăn cũng khó coi, chỉ có một đặc điểm, cay. Nhưng không phải ngươi luôn nói mình có thể ăn cay sao, đến lúc đó có bản lĩnh đừng uống một hớp nước."
Nàng liếc mắt nói:
"Ta khát nước uống không được sao, Triệu Giai, ngươi có thể làm gì ta?"
Thanh niên được gọi là Triệu Giai dựa vào lưng ghế dựa, vươn ngón tay cái, "Tùy Châu công chúa thật có bản lĩnh, bội phục bội phục."
Nữ tử dựng thẳng chân mày, vỗ bàn một cái, giận dữ nói:
"Họ Triệu, gọi ta là Tùy công tử!"
Triệu Giai bất đắc dĩ nói:
"Được được, ai bảo ngươi là muội tử của ta. Tùy đại công tử thì Tùy đại công tử."
Nữ tử không biết là dỗi hay là thật lòng, nói ra câu vô cùng tổn thương người:
"Dù sao ta không coi ngươi là anh ta, ngươi cho rằng như vậy là chuyện của ngươi."
Triệu Giai vẻ mặt ưu thương, nữ tử khinh thường, cười khẩy nói:
"Còn giả vờ với ta!"
Triệu Giai làm lơ, cười ha ha, trông rất vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận