Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1073: Hai lần hai năm

Áo trắng tăng nhân hóa cầu vồng đến biên giới biển mây, thấy bóng người khoanh chân ngồi, mặt hướng phương Đông đỏ rực, Lý Đương Tâm bỗng dừng lại, nước chảy mây trôi, hắn đứng yên giữa trời, như bức tranh sơn thủy.
Áo trắng tăng nhân nhìn phương xa, gió mây xáo động do kiếm trận phá không, nói:
"Mười hai vạn thanh khí thế phi kiếm còn sót lại này, một nửa chắc chắn đến Thái An Thành. Bắc Lương có bần tăng cản tiên nhân trên trời thừa lúc cháy nhà hôi của giúp ngươi, Thái An Thành thì lại càng không cần thiết. Sao không bớt chút khí thế mà dưỡng sức."
Từ Phượng Niên tay cầm hai đoạn kiếm gãy đã mất nhuệ khí, nhẹ giọng:
"Không nhịn được."
"Vẫn còn trẻ."
Áo trắng tăng nhân lắc đầu cười:
"Lấy bụng ta suy bụng người, nếu ngươi là Ly Dương hoàng đế, thấy người giang hồ, kẻ sĩ mang khí số tràn vào Bắc Lương, ngươi nhịn được không? Thái An Thành ban đầu muốn dùng kiếm này gọt khí số của ngươi, chỉ tại Tạ Quan Ứng thêm củi, mới thành ra cục diện không chết không thôi này. Theo ý những trọng thần trung tâm như Tề Dương Long, Hoàn Ôn Ân, Mậu Xuân ở kinh thành, muốn ngươi chết thì cũng phải chờ khi quân Bắc Mãng cùng thiết kỵ Bắc Lương đánh nhau cả hai đều tổn hại. Ngươi chết sớm quá, bất lợi cho việc Trương Cự Lộc mưu tính hoàn tất Ly Dương cố định đại cục."
Từ Phượng Niên quệt bừa mặt dính máu:
"Tạ Quan Ứng quyết ý để thiên hạ đại loạn, muốn vớt danh ở chiến trường Quảng Lăng đạo, dường như còn muốn để Trần Chi Báo thay ta làm phiên vương Tây Bắc. Đúng vậy, chỉ cần ta chết bất đắc kỳ tử, ba mặt trận Bắc Lương sẽ chao đảo, Tiết độ sứ Hoài Nam đạo là Thái Nam, người gần Bắc Lương nhất, đừng nói nhận binh phù biên quân Bắc Lương, e Yến Văn Loan cũng không cho hắn vào U Châu. Còn Thục vương Trần Chi Báo tiếng tăm ở Bắc Lương không tệ, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất. Triều đình Ly Dương dù trong lòng không muốn cũng phải đồng ý, dù sao có Trần Chi Báo trấn Tây Bắc còn hơn Bắc Lương tự đánh giết nhau, để rồi Bắc Mãng đạp vỡ biên giới, sớm chiếm Trung Nguyên. Như vậy, Trần Chi Báo có thiết kỵ Bắc Lương, lại có Tây Thục, Nam Chiếu yểm trợ, giống như sư phụ ta Lý Nghĩa Sơn từng nghĩ. Với Triệu thất Ly Dương, giống uống rượu độc giải khát, nhưng thật hết cách, không có thứ độc này thì càng chết nhanh."
Áo trắng tăng nhân sờ đầu trọc, bất đắc dĩ:
"Nghe mà cũng đau đầu, các ngươi quan lại thật là."
Từ Phượng Niên cười:
"Thiền sư nhận Đông Tây cùng Nam Bắc rồi?"
Áo trắng tăng nhân ừ một tiếng, rồi không nói nữa.
Từ Phượng Niên chờ mãi không thấy động tĩnh.
Cuối cùng, áo trắng tăng nhân nhìn người trẻ tuổi ngồi trên kiếm, chậm rãi nói:
"Kiếm dưới mông ngươi cũng run rồi, còn muốn làm cao thủ đến khi nào? Thật xem mình là thần tiên ăn mây uống sương à?"
Từ Phượng Niên mặt đỏ bừng, áo trắng tăng nhân phất tay áo, Từ Phượng Niên cả người mang kiếm quay đầu, bay về Võ Đương. Áo trắng tăng nhân cưỡi gió bên cạnh:
"Bần tăng đưa ngươi về Đào Thử trấn giúp Đông Tây trả nợ thôi, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước mà bảo bần tăng dọa Kỳ Gia Tiết với Sài Thanh Sơn."
Dù không có cương khí hộ thể, gió mát thổi qua mặt vẫn không chút lạnh, Từ Phượng Niên cũng kinh ngạc. Đây là Phật môn thần thông, một trượng tự thành bát phương thế giới nhỏ, ai phá nổi? Đặng Thái A? Hay Nho thánh Tào Trường Khanh bá đạo? Suy đi nghĩ lại, đều có vẻ không khả thi.
Chắc đoán được ý nghĩ của Từ Phượng Niên, áo trắng tăng nhân cười:
"Bần tăng cũng chỉ được chút sức chống đỡ, không như ngươi, một kiếm mà đỡ trọn. Nếu là bần tăng, tuy không tổn hao gì, nhưng không cản nổi nó xông vào Bắc Lương. Sao, muốn học Phật gia bản lĩnh này? Khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đi, trừ phi ngày nào đó ngươi không làm Bắc Lương Vương, mà xuống tóc..."
Từ Phượng Niên lắc đầu, nhìn xuống đoạn kiếm một trượng dưới chân, kiếm này đã làm tổn thương thể phách mình, vết thương nhìn rất đáng sợ, nhưng chỗ thủng ở ngực đã có tơ máu đỏ thẫm bơi tới khâu lại, vết máu cũng ngưng. Từ Phượng Niên đoán chừng phải dưỡng thương nửa năm mới khỏi hẳn, trong thời gian này đừng nói đánh với Thác Bạt Bồ Tát, cả Kỳ Gia Tiết cũng không chắc thắng, nhưng so với khí số hao tổn thì tình hình đã tốt hơn nhiều, dù sao thân thể từ từ hồi phục, khí cơ thần ý rồi sẽ đầy lại. Một cái hồ nước lượng nước nhiều hay ít tùy vào độ rộng, tức là thể phách của võ nhân, chiều sâu và hư vô của khí số vận đạo có liên quan. Hoàng Tam Giáp tản vận triều đình ra giang hồ, Vương Tiên Chi cả hai đều có, nên ở Võ Đế thành xưng bá một giáp. Thác Bạt Bồ Tát, Hô Duyên Quan Âm là thuộc loại trước, Tạ Quan Ứng là người sau.
Áo trắng tăng nhân nắm bắt được tâm ý của Từ Phượng Niên, nhìn về phía Võ Đương, cảm khái:
"Người luyện khí đều có khí số, nhiều ít khác nhau. Đế vương vượt trội hơn dân buôn, nhưng vì sao lại có chuyện nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền? Thật ra câu 'Dân tâm sở hướng' đã sớm nói rõ thiên cơ. Trời đất là cha mẹ, nghiêm từ đều đủ, ngẩng đầu ba thước có thần, lưới trời tuy thưa khó lọt, trời sinh ngũ cốc nuôi người, quân tử đức dày nâng vật nhận ơn. Bần tăng xưa kia đi Tây du ngoạn, Hoàng Long Sĩ tiễn, về lại là Hoàng Long Sĩ đón, hắn ta nói nhảm, có lần lỡ miệng rằng lật sách thấy, ngươi Từ Phượng Niên chỉ là ứng vận mà sinh, Trần Chi Báo là rồng rắn theo thời mà sống, ngươi có lẽ chết trận biên ải từ lâu rồi, lưu sử sách bêu danh ngàn năm."
Có lẽ biết Từ Phượng Niên khó mở lời, áo trắng tăng nhân tự hỏi tự đáp:
"Bần tăng ở Lưỡng Thiện tự, thường tự hỏi, sao đời này có người thành Phật, người đời sau cũng không thành được Phật? Đúng hay không đúng có Phật, khiến người không thành Phật? Phật pháp đông truyền, nhập gia tùy tục, đại thừa tiểu thừa phân chia rõ rệt, bần tăng cả gan đề ra đốn ngộ, rồi buông đao thành Phật, ngày càng nghiêm trọng. Bần tăng có khi lo lắng, bước này hơi lớn rồi. Thật ra tiểu thừa rời bỏ thế gian, vui thanh tịnh tìm niết bàn là chuyện tốt, đại thừa lợi ích thiên nhân, độ mình độ người, Từ Hàng phổ độ càng là chuyện tốt."
Từ Phượng Niên khó nhọc:
"Đều đau đầu như nhau?"
Áo trắng tăng nhân gật đầu:
"Cũng vậy."
Đến gần Võ Đương, giữa biển mây cuồn cuộn, hòn đảo hoa sen nhọn kia hiện ra, áo trắng tăng nhân nói:
"Sau này ngươi có lẽ sẽ đến Thái An Thành hai lần, nhưng cũng chỉ có khả năng. Cứ coi như bần tăng nói nhảm, không cần để tâm."
Từ Phượng Niên cười:
"Ta tưởng chỉ có một lần."
Lúc này, áo cà sa của áo trắng tăng nhân đều động đậy, như bị ai đó xé rách. Lý Đương Tâm chỉ tùy ý phủi ống tay áo, vỗ vỗ vai.
Từ Phượng Niên mặt nghiêm lại, vô thức muốn nắm đoạn kiếm gãy trên đầu gối.
Tiên nhân ngồi cao trên trời, buông cần thả câu, những dây câu mà cả luyện khí sĩ cũng không thấy, thả xuống nhân gian.
Và lúc này có nhiều lưỡi câu móc vào áo trắng tăng nhân.
Áo trắng tăng nhân lắc đầu cười:
"Không cần để ý, là người trong ba giáo thì phiền toái thế đó."
Từ Phượng Niên không tránh khỏi oán thầm, có thể không để ý sao? Bị tiên nhân thả câu khí vận lôi kéo áo, ai cũng khó bình tĩnh được. Bất quá thấy thiền sư vừa vỗ chỗ này, chỗ kia đã bật ra, giống như đánh ruồi vậy, ta chỉ đành theo thiền sư không thèm để ý mà thôi.
Từ Phượng Niên tự dưng bật cười, "Thiền sư, ngài ở bên ngoài gây ra động tĩnh lớn như vậy, Thanh Sơn Quan chắc chắn gặp nhiều áp lực lắm."
Vị tăng nhân mặc áo trắng vui vẻ đáp lời:
"Đây là con gái ta dạy, nó bảo đám giang hồ đánh nhau, trước khi đấm vào đối thủ thì phải giơ nắm đấm tạo dáng uy phong trước, vừa tăng dũng khí, lại còn kiếm thêm được sự ủng hộ của người ngoài nữa."
Từ Phượng Niên cười gượng, châm biếm nói:
"Quả không hổ là con gái có kinh nghiệm giang hồ phong phú."
Khi gần đến trấn Đào Thử dưới chân núi Võ Đương, vị tăng áo trắng khẽ đẩy, Từ Phượng Niên ngồi trên kiếm chéo xuống, sau lưng vang lên tiếng nói:
"Trước khi gặp Đông Tây thì phải thay bộ quần áo đi, nếu không để nó biết ngươi thảm hại thế này khi ở dưới mí mắt ta, thì ta lại phải nghe nó cằn nhằn mãi, đừng mong tai được yên. Phải biết con gái ta có sư tử hống của Phật môn, lại thừa hưởng tám phần bản lĩnh của mẹ nó đấy."
Từ Phượng Niên nghe hiểu liền bật cười, thoáng cái đã đáp xuống trấn Đào Thử, đứng thẳng người, thanh phi kiếm mang theo khí thế kia tự tan biến, Từ Phượng Niên giữ hai đoạn kiếm gãy trong tay trái. Sau khi bị mình rút gãy trượng kiếm, Kỳ Gia Tiết bị thương còn nặng hơn mình, thể chất tốt đấy, nhưng kiếm tâm đã gần như tan nát, đời này đừng hòng mong có đột phá ở cảnh giới kiếm đạo. Thế nên người Từ Phượng Niên thực sự phải đề phòng chính là Sài Thanh Sơn, kẻ không hiểu vì sao lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Khi hai chân Từ Phượng Niên chạm đất, không còn lớp bảo vệ Phật pháp từ một trượng tịnh thổ của vị tăng áo trắng nữa, ngay lập tức một ngụm máu tươi trào lên cổ họng, hắn gắng gượng nuốt ngược trở lại. Thật ra từ khi Từ Phượng Niên cưỡi kiếm rời đi đến khi trở về, chỉ khoảng nửa canh giờ ngắn ngủi, tình hình trong trấn đã ổn định, dưới sự trấn áp của năm trăm kỵ binh Ưng Giác giáo úy La Hồng Tài và tử sĩ của Tùy Thiết Sơn, đám người bị thương đầy mình của Vương Viễn Nhiên đã bị bắt giam, còn Kỳ Gia Tiết thì bị đám công tử con quan Ân Trường Canh đưa về khách sạn, còn hắn thì đi theo ba thầy trò Lý Ý Bạch và Sài Thanh Sơn đứng trên đường. Bên ngoài thị trấn, lính giáp liên tục kéo tới, đến cả Du Hưng Thụy, người có vai vế cao nhất của Võ Đương cũng ra đến rìa trấn, đứng trên bức tường đất, dù chưa vào trong đối diện hai vị tông sư kiếm đạo nhưng vị sư huynh thứ sáu của Võ Đương này cũng bày rõ là đang chắn đường lui của họ.
Khi hai đứa bé Tống Đình Lộ và Thiện Nhị Y nhìn thấy Từ Phượng Niên người đầy máu tươi, chúng liền đơ người ra. Sau khi biết đại khái ngọn ngành qua lời kể của sư phụ và cuộc nói chuyện với Kỳ Gia Tiết, chàng thiếu niên kinh hãi khi thấy người họ Từ có thể chống lại được một kiếm đó, còn cô bé mặc áo trắng thì có tâm trạng hoàn toàn khác, nó gần như cảm thấy trái tim mình tan nát rồi, trong đôi mắt linh hoạt xinh đẹp mờ mờ có ánh nước, mười ngón tay khớp trắng bệch, gắt gao nắm lấy quyển "Lục Thủy đình nhất giáp tập kiếm ký sự".
Từ Phượng Niên phẩy tay với La Hồng Tài và Tùy Thiết Sơn, ra hiệu họ lui về trấn Đào Thử. Năm trăm kỵ binh Ưng Giác và hơn bảy mươi kỵ binh cẩm bào lập tức rút đi như thủy triều, những tử sĩ và cung thủ trên mái nhà cũng nhao nhao rút lui, hết sức nhịp nhàng, không một tiếng động. Khí thế hoàn toàn do sự trầm mặc tạo thành lại càng thêm mạnh mẽ, đặc biệt làm Sài Thanh Sơn, kẻ từng làm khách khanh tại Xuân Tuyết Lâu hơn mười năm, cảm thấy kinh tâm, Quảng Lăng Đạo có thể có quân đội hùng mạnh nhưng mà trong những đội quân tinh nhuệ thế này, trừ những cận vệ của phiên vương, có lẽ chỉ có quân do Tống Lạp, vị đại tướng quân trấn giữ sông lớn khi xưa, mới miễn cưỡng so được với quân đồn trú ở Bắc Lương.
Từ Phượng Niên không thấy cô nương Đông Tây và tiểu hòa thượng Nam Bắc, chắc là đã mua đồ xong và bắt đầu lên núi rồi.
Từ Phượng Niên nói với Kỳ Gia Tiết và Sài Thanh Sơn:
"Chúng ta vào khách sạn nói chuyện chút?"
Sài Thanh Sơn cười nói:
"Có gì mà không thể?"
Kỳ Gia Tiết, bên hông lại đeo thanh trường kiếm, im lặng không nói. Bước vào đại sảnh tầng một của khách sạn, vắng tanh, khách khứa có lẽ đã sớm trốn vào phòng, không dám ra ngoài. Từ Phượng Niên chọn một chiếc ghế ngồi xuống, Sài Thanh Sơn và Kỳ Gia Tiết cũng lần lượt ngồi xuống. Tống Đình Lộ định ngồi bừa xuống thì bị Lý Ý Bạch túm lấy gáy áo kéo về, chàng thiếu niên đành ngoan ngoãn đứng sau lưng sư phụ. Lúc này, đám người Ân Trường Canh đều đang đứng trên cầu thang tầng hai, nhưng chỉ có con trai thiên quan Lư Dương Ân Trường Canh một mình xuống lầu, đến gần bàn, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti hỏi:
"Vương gia, còn chỗ cho ta ngồi không?"
Từ Phượng Niên nhẹ nhàng đặt hai đoạn kiếm gãy lên bàn, một đoạn dài quá khổ, một đoạn ngắn như dao găm, hắn mỉm cười nói:
"Ân công tử cứ ngồi xuống, phạm nhân chờ chết còn có cơm trước khi ra pháp trường mà."
Mặt Ân Trường Canh cứng đờ, khi hắn thấy vết thương rỉ máu nặng nhất của Từ Phượng Niên ở ngực, hắn chỉ liếc qua rồi nhanh chóng ngồi xuống, ánh mắt cụp xuống.
Kỳ Gia Tiết ngồi thẳng lưng nhắm mắt dưỡng thần, Sài Thanh Sơn lại tỏ ra khá hứng thú quan sát tỉ mỉ hai đoạn kiếm gãy, dù thanh kiếm này xuất từ lò kiếm Đại Phụng của Đông Việt Kiếm Trì, nhưng trừ mấy ông già rèn kiếm trong tông môn, cho dù là hắn, tông chủ, cũng chưa từng coi trọng nửa phần. Khi còn là kiếm phôi, nó giống như khuê nữ chưa xuất giá, nhưng đã nức tiếng xa gần, kiếm khí ngút trời, Sài Thanh Sơn thân ở Kiếm Trì cảm nhận rõ nhất. Chỉ tiếc, một thanh kiếm tuyệt thế trước không có ai, sau cũng không có ai như vậy lại "chết yểu" ngay khi "xuất giá". Bây giờ kiếm đã gãy, chỉ còn lại sự sắc bén mà thôi.
Từ Phượng Niên không vội mở lời, bầu không khí trong khách sạn vô cùng ngột ngạt. Đúng lúc này, cô thiếu nữ đeo kiếm, không cùng sư phụ vào khách sạn, bê một đống lớn quần áo, tất vớ, giày dép vừa mua chạy vào, thực ra không thể gọi là mua, cửa hàng đã sớm đóng cửa, cô đã đá tung cửa lớn, chọn đồ rồi vứt lại một túi bạc. Thiện Nhị Y e dè nói:
"Bắc Lương Vương, ngài tặng ta một quyển bí kíp, ta trả ngài một bộ quần áo, được không?"
Từ Phượng Niên cười nói:
"Nếu nói chuyện làm ăn thì ta thiệt rồi, nhưng nếu là tình nghĩa qua lại, vậy thì không sao cả. Đan cô nương, cứ đặt quần áo lên bàn đi, lát nữa ta sẽ thay trước khi lên núi."
Tống Đình Lộ đầy mặt lo lắng nhón chân lên, nhỏ giọng nói bên tai người sư huynh gầy cao Lý Ý Bạch:
"Sư huynh sư huynh, làm sao đây? Sư muội như vậy, liệu có ở lại Bắc Lương không trở về Kiếm Trì không?"
Từ Phượng Niên không để ý đến sự lo lắng của chàng thiếu niên, nhìn Kỳ Gia Tiết, nói thẳng:
"Nhát kiếm này nếu thành công thì sẽ giúp kiếm đạo của ngươi lên cao, triều đình cũng sẽ yên tâm. Ta thật bội phục các ngươi, nói là hoàng đế ở xa tít trên trời, vậy mà các ngươi cũng bày mưu tính kế ra được chuyện này, xem ra các ngươi cũng để mắt đến ta, một kẻ không hề lăn lộn giang hồ rồi. Có người đã động tay chân vào kiếm của ngươi, Kỳ Gia Tiết, ngươi biết rõ mà, ta cũng không thèm nói vòng vo, ngươi Kỳ Gia Tiết hôm nay hãy về Thái An Thành ngay, mười năm không được xuất kiếm, lại mang câu này của ta nói cho chủ nhân của ngươi, ta sẽ tìm cơ hội trò chuyện với hắn một phen, như chúng ta bây giờ này."
Kỳ Gia Tiết đột nhiên mở mắt.
"Sao, có ý kiến gì à?"
Từ Phượng Niên, người nãy giờ luôn giấu hai tay trong tay áo, từ từ nhấc cánh tay lên, hai ngón tay cong lại, liên tục gõ xuống đoạn kiếm gãy dài, nhanh đến mức người ta không kịp nhìn. Cùng lúc đó Từ Phượng Niên khẽ cười nói:
"Bẻ liễu tiễn rời người, không chỉ là tập tục của các ngươi ở Trung Nguyên, Bắc Lương bọn ta cũng vậy. Có điều, Bắc Lương không giống các ngươi, bên này một khi rời đi thì rất nhiều người sẽ không về được nữa. Không biết khi Kỳ Gia Tiết ngươi đến Bắc Lương, có nhập gia tùy tục không?"
Đoạn kiếm gãy dài hơn một trượng đã bị bẻ thành mấy chục khúc.
Từng đoạn, từng đoạn kiếm gãy lơ lửng trên không trung, nhẹ nhàng xoay tròn trên mặt bàn, tựa lá liễu lìa cành, lay động trong gió.
Kỳ Gia Tiết hừ lạnh một tiếng, dường như đang trút giận, nhưng mọi người ngồi đây đều hiểu rõ đó là dấu hiệu vị kỳ đại tiên sinh ở kinh thành đã chịu thua.
"Lá liễu" chậm rãi rơi lại mặt bàn.
Ân Trường Canh, kẻ nãy giờ lo sợ thấp thỏm, thở phào nhẹ nhõm, trên trán vị công tử trẻ tuổi đã có mồ hôi rịn ra.
Nhưng mà, ngay sau đó, Ân Trường Canh chỉ cảm thấy có một luồng gió mát đập vào mặt, rồi lập tức bị xô về phía sau, đến nỗi người lẫn ghế ngã ầm xuống đất.
Cả chiếc bàn bị người đâm vào vỡ đôi, Sài Thanh Sơn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Từ Phượng Niên một tay bóp cổ Kỳ Gia Tiết, cả người vị Kỳ tiên sinh bị ép sát vào tường, hai chân cách đất.
Thanh trường kiếm bên hông Kỳ Gia Tiết chỉ mới rút ra được một nửa.
Từ Phượng Niên một tay bóp cổ Kỳ Gia Tiết, tay kia chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn vị kiếm khách đệ nhất kinh thành mà khí cơ trong người như bùng nổ ngay lập tức, cười nói:
"Khi bị thương nặng như nhau, muốn giết ngươi Kỳ Gia Tiết, thật không khó như ngươi nghĩ đâu."
"Đến mà không trả lễ thì không hay, quay đầu ta liền để trong lòng khẳng định đối với ngươi rất nhiều oán hận Ân công tử, mang lấy đầu ngươi trở về Thái An Thành."
Theo khí thế của kiếm chủ suy yếu nhanh chóng, thanh trường kiếm chậm rãi trượt xuống về vỏ.
Tâm tư nhanh chóng quay ngược trở lại, Sài Thanh Sơn cuối cùng vẫn là không nhúc nhích, trong lòng than thở không thôi, người trẻ tuổi này, thật sự là đối với địch nhân hung ác, đối với chính mình còn ác hơn a.
Vị phiên vương trẻ tuổi này vì giết Kỳ Gia Tiết, đừng nhìn có vẻ dễ dàng như vậy, trên người vừa mới có vết máu khô cạn, chỉ sợ lại phải thêm ra bảy tám vết nữa rồi.
Từ Phượng Niên buông tay ra, Kỳ Gia Tiết đã chết, xụi lơ ngồi dựa vào vách tường.
Ở đầu bậc thang lầu hai, Triệu Thuần Viện và Cao Sĩ Tinh đều che miệng, không dám để mình kinh hô lên tiếng. Cao Sĩ Liêm và Hàn Tỉnh Ngôn đều hít một hơi lạnh. Thiếu niên Triệu Văn Úy lần đầu tiên coi trọng vị Ly Dương phiên vương chỉ nghe điều mà không nghe tuyên này, chứ không phải như lúc trước chỉ quan tâm đến thiếu nữ áo trắng Thiện Nhị Y. Không giống với các anh chị kinh ngạc và e ngại, thiếu niên chỉ đọc thơ trên sách vở ở biên tái này, không những không hề thất kinh, mà còn từ trên cao nhìn xuống dò xét phản ứng của những người đang ngồi, tuy vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng tay trái dùng sức nắm chặt tay vịn ghế của kiếm đạo tông sư Sài Thanh Sơn, hai tay run nhẹ rồi lại đỡ lấy ghế, do dự một chút rồi mới ngồi xuống của Ân Trường Canh, cùng với vị phiên vương trẻ tuổi đang mỉm cười, chậm rãi ngồi về vị trí. Trong khoảnh khắc đó, Triệu Văn Úy từ nhỏ đã khâm phục anh rể Ân Trường Canh, nay trong lòng bắt đầu chuyển biến mạnh mẽ, những lời bí ẩn mà trước đây dù cha nói thế nào cũng không nghe lọt tai, ngay lập tức đều như khai thông, đặc biệt là câu "Văn Úy à, Ân Trường Canh chỉ là tể tướng thời bình, không làm được thủ phụ loạn thế, nhà Triệu ta có con rể như vậy, chưa chắc đã là phúc".
Từ Phượng Niên cười nói với Sài Thanh Sơn:
"Sài tiên sinh vừa rồi có thể nhịn được không ra tay, khiến ta thật bất ngờ."
Sài Thanh Sơn đáp lại:
"Vương gia nhịn không được ra tay, thảo dân càng thêm bất ngờ."
Thân thể đầy mùi máu tanh ngày càng nồng, Từ Phượng Niên liếc hai đồ đệ của Sài Thanh Sơn, nói:
"Sài tiên sinh có hai đệ tử tốt, Đông Việt Kiếm Trì có hy vọng trung hưng."
Dù coi vị phiên vương phong độ nhẹ nhàng nhưng hành động tàn nhẫn này là đại địch, nhưng Tống Đình Lộ nghe được câu này, vẫn không tự chủ được ưỡn thẳng lưng.
Nói nhảm, được một trong bốn đại tông sư võ đạo chính miệng khen ngợi, chuyện này mà truyền ra giang hồ, thì Tống Đình Lộ hắn liền một đêm thành danh rồi! Sau này có thể rời tông môn ngao du giang hồ, chẳng phải sẽ dễ dàng kết giao khắp thiên hạ sao?
Sài Thanh Sơn cười cởi mở:
"Vậy xin mượn lời tốt của vương gia."
Từ Phượng Niên cười với thiếu niên Tống Đình Lộ:
"Nghe nói ngươi muốn làm Ôn không thắng thứ hai dương danh ở kinh thành? Trên bàn có mấy chục mảnh phi kiếm lá liễu này, ta cho ngươi, ngươi có dám nhận không?"
Thiếu niên hếch cằm nói:
"Có gì mà không dám?!"
Sài Thanh Sơn bất đắc dĩ thở dài, tên này đúng là kẻ gây họa. Những thứ này, sao mà dễ nhận được chứ.
Từ Phượng Niên quả thực thu những thanh kiếm gãy trên mặt bàn về, đứng dậy nói:
"Ân công tử, làm phiền ngươi dẫn ta đến phòng Kỳ Gia Tiết, thay quần áo xong sẽ lên núi."
Thiếu nữ áo trắng nhìn đôi tay bê bết máu tươi có thể thấy cả xương của Từ Phượng Niên, vội vàng nhặt quần áo nói:
"Ta giúp vương gia mang lên lầu."
Sài Thanh Sơn càng thêm bất đắc dĩ, nha đầu chết tiệt này, đây chẳng phải là hận không thể để cả thiên hạ đoán rằng Kiếm Trì đi theo Bắc Lương hay sao, thật là không hiểu.
Ân Trường Canh dẫn Từ Phượng Niên lên lầu, thiếu nữ theo sát phía sau, những người kia ở đầu bậc thang vừa rồi liền lui về phòng.
Tống Đình Lộ úp mặt lên bàn cười ngây ngô.
Lý Ý Bạch trêu ghẹo:
"Có kiếm mới rồi, liền không lo lắng sư muội của ngươi nữa à?"
Thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm vào những mảnh kiếm lá liễu càng nhìn càng thích, bĩu môi nói:
"Dù sao cũng không tranh được với Từ Phượng Niên, phó mặc cho trời vậy."
Sài Thanh Sơn vỗ một cái vào gáy đồ đệ này, "Nhìn ngươi mà xem!"
Dừng bước ở cuối hành lang lầu hai, Ân Trường Canh khẽ nói:
"Đây là phòng của Kỳ tiên sinh."
Không đợi Từ Phượng Niên ra tay, thiếu nữ áo trắng đã nhanh nhẹn đẩy cửa phòng như nha hoàn.
Từ Phượng Niên đứng ở cửa, nói với Ân Trường Canh:
"Nếu ngươi có can đảm, khi trở về Thái An Thành hãy nói với Ân Mậu Xuân một tiếng, Thục vương Trần Chi Báo giờ có Tạ Quan Ứng hết lòng giúp đỡ, như hổ thêm cánh, một khi để hắn xây dựng được uy tín ở Quảng Lăng đạo, người này uy hiếp đối với triều đình không hề kém ta Từ Phượng Niên. Đương nhiên, nói hay không là việc của ngươi Ân Trường Canh, huống chi ta cũng không cưỡng cầu được."
Ân Trường Canh tựa hồ đã khó khăn lắm mới hạ quyết tâm, đột nhiên nhỏ giọng nói:
"Vương gia, ta có thể vào nhà một lát không?"
Từ Phượng Niên sững người một chút rồi cười nói:
"Không sao."
Thiếu nữ đeo kiếm mặt đỏ bừng đang vui vẻ bận rộn, không những thả hết số quần áo xuống, mà còn cả cây kiếm mang theo cũng để trên bàn, không hề coi ai là người ngoài, lúc này lại bưng chậu gỗ đi ra, khi thấy Ân Trường Canh cũng đi vào, nàng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng khôn khéo không hỏi gì, chỉ ngượng ngùng nói với Từ Phượng Niên:
"Vương gia, ta đi giúp ngươi đốt một chậu nước nóng, có lẽ vương gia phải chờ một lát."
Từ Phượng Niên nói đùa:
"Đi đi đi, nhưng lần này giúp ta, ta cũng không có gì để tặng ngươi rồi."
Thiếu nữ cúi đầu bước nhỏ ra khỏi phòng, ra đến giữa hành lang liền bắt đầu nhảy chân sáo.
Bị thiếu nữ làm náo loạn một trận, tâm trạng Ân Trường Canh cũng ổn định hơn được vài phần, hắn tự mình đóng cửa lại, sau khi Từ Phượng Niên ngồi xuống, Ân Trường Canh không tiện theo đó ngồi, cứ đứng vậy, đang định nói chuyện thì phát hiện Từ Phượng Niên đưa tay che miệng, thấy máu tươi từ kẽ ngón tay chảy ra khiến hắn giật mình, nhất là vết máu lớn trên ngực kia, khiến Ân Trường Canh không khỏi nghi ngờ rằng cho dù ngươi có là đại tông sư võ đạo đi chăng nữa, chảy nhiều máu thế này thật sự không sao chứ? Từ Phượng Niên cổ họng khẽ nhúc nhích, sau khi buông tay xuống, nhẹ nhàng thở một hơi, cười nói:
"Kỳ đại tiên sinh kia trước khi chết tuy không ra kiếm, nhưng ông ta tặng cho ta mười tám sợi kiếm khí, đang dời sông lấp biển trong phổi, đành phải mời ngươi nói ngắn gọn thôi."
Ân Trường Canh cố không nghe mùi tanh nồng, nhanh chóng nghĩ cách dùng từ, nói:
"Vương gia có từng nghe nói Thản Thản ông có ý định để ra chức Tỉnh chủ dưới trướng không?"
Liếc mắt, Ân Trường Canh thấy Từ Phượng Niên duỗi một tay đặt lên bụng, năm ngón tay uốn cong đầy huyền diệu, tựa hồ dùng cách này để trấn áp những luồng kiếm khí kia.
Ánh mắt Từ Phượng Niên trầm ngâm, gật đầu nói:
"Nghe nói rồi, cha ngươi và cha vợ ngươi đều có khả năng nhận chức vị này, có tính là phù sa không trôi ruộng người ngoài không?"
Ân Trường Canh lắc đầu, trầm giọng nói:
"Triệu Hữu Linh luôn coi thường ta, trong đó cũng có nguyên nhân Triệu Hữu Linh kỳ vọng rất nhiều vào con trai út Triệu Văn Úy. Thực tế thì vương gia nên biết, cha ta là người đầu tiên rời khỏi Trương gia năm đó, so với Triệu Hữu Linh, Nguyên Quắc Hàn Lâm còn sớm hơn, chính vì bất đồng quan điểm với lão thủ phụ trong chuyện đối đãi Bắc Lương..."
Từ Phượng Niên cười cắt ngang:
"Bất đồng thì có, nhưng ngươi cũng đừng vội trút nước bẩn lên người Trương Cự Lộc, năm đó Ân Trường Canh dẫn đầu rời khỏi Trương gia, việc bất đồng chính kiến về Bắc Lương chỉ là một phần nhỏ, quan trọng hơn là ý của tiên đế, tiên đế muốn bồi dưỡng một người sau khi nhà Cố suy tàn có thể dùng thân phận văn thần chống lại nhà Trương, chỉ tiếc đám Thanh đảng không được tích sự, sĩ tử Giang Nam đạo lại càng không nên hồn, Ân Trường Canh hai lần ngầm lôi kéo đều thất bại, thế nên mới phải ở lại Hàn Lâm Viện này, không những tiên đế vô cùng thất vọng, mà người thất vọng hơn còn là Nguyên Bản Khê mới đúng."
Thế là Ân Trường Canh im bặt.
Trong lúc nói, Từ Phượng Niên thỉnh thoảng lại ho khan, tiếp tục nói:
"Người đọc sách quả nhiên trời sinh không thích hợp nói chuyện làm ăn trực diện, mưu đồ phía sau màn mới là sở trường. Thôi đi, ngươi nói không ra, ta thay ngươi nói vậy, cha ngươi cùng Triệu Hữu Linh dù là thông gia, nhưng trước giờ nhìn nhau không vừa mắt, nếu ta không đoán sai, bằng hữu thật sự của cha ngươi, nguyện ý xem là người đồng đạo trên quan trường, chỉ có Hàn Lâm lập tức nhậm chức kinh lược sứ Hoài Nam đạo thôi nhỉ? Sao vậy, muốn Bắc Lương ta chiếu cố đại nhân họ Hàn chí lớn một chút à? Vậy thì các ngươi báo đáp như thế nào?"
Ân Trường Canh đột nhiên có vẻ lực bất tòng tâm, nhỏ giọng nói:
"Hàn đại nhân sau khi đến nhậm chức ở Hoài Nam đạo, sẽ lập tức đề nghị với triều đình chuyển kinh lược sứ phủ đến nơi giao giới giữa Kế Châu và Hà Châu..."
Từ Phượng Niên gật đầu nói:
"Ta hiểu rồi."
Ân Trường Canh nhẹ nhàng thở ra, bởi vì nói thêm nữa thì những lời chỉ có trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, thật sự rất khó nói ra.
Từ Phượng Niên phất tay nói:
"Được rồi, ngươi yên tâm trở về Thái An Thành, Hoài Nam đạo cùng Kế Châu bên kia, ngươi trở về đi trên đường, cũng làm cho vị kinh lược sứ đại nhân kia thoải mái tinh thần."
Ân Trường Canh muốn nói lại thôi.
Từ Phượng Niên cười lạnh nói:
"Nên làm thế nào, Bắc Lương bên này tự nhiên sẽ cân nhắc, tóm lại sẽ không để cho cha ngươi cùng Hàn Lâm khó xử. Cuộc mua bán này, khẳng định là các ngươi bên kia càng có lợi."
Ân Trường Canh thở dài nói:
"Vậy Ân Trường Canh xin chờ tin lành."
Đợi đến khi Ân Trường Canh lặng lẽ rời phòng, phát hiện cách đó không xa đứng một thiếu nữ bưng chậu nước nóng.
Từ Phượng Niên đương nhiên không có mặt dày để một thiếu nữ không quen không biết hầu hạ mình, khi ở trong phòng một mình cởi áo choàng cũng có chút buồn bực, sao càng lớn tuổi da mặt càng mỏng vậy? Sau một nén nhang, sau khi tự mình băng bó qua loa cho xong, cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái, Từ Phượng Niên mở cửa phòng, thiếu nữ chớp chớp mắt to, không nói gì. Từ Phượng Niên xoa đầu nàng, ôn nhu nói:
"Cô bé, cảm ơn nhé, về sau nếu có thể đợi đến Bắc Lương không còn đánh nhau, lại đến đây du ngoạn giang hồ, phong cảnh bên ngoài quan ải, dù không thể so với Trung Nguyên Giang Nam cây cối rậm rạp um tùm, nhưng cũng rất đẹp."
Ánh mắt thiếu nữ có chút u oán, cái động tác xoa đầu của hắn, rất giống một bậc trưởng bối hiền từ.
Từ Phượng Niên đột nhiên chắp tay, cười híp mắt, học giọng giang hồ nhi nữ nói lớn:
"Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này còn gặp lại!"
Thiếu nữ áo trắng giật mình, sau đó cười đến không ngừng, không che giấu được vẻ ngại ngùng.
Từ Phượng Niên sải bước rời đi, đến bên ngoài lầu rượu, La Hồng Tài đã ở cửa dắt ngựa đợi chờ, đứng bên cạnh là vị cẩm kỵ đô úy Phạm Hướng Đạt bó tay bó chân, còn có ngũ trưởng cẩm kỵ Đào Ngưu Xa, người đã bị thương từ Lương Châu về lại.
Từ Phượng Niên nhận lấy dây cương, trước khi lên ngựa nhìn về phía vị ngũ trưởng mặt tái mét vì nội thương, giơ ngón tay cái lên.
Vị phiên vương trẻ tuổi một mình cưỡi ngựa đi nhanh.
La Hồng Tài nhẹ nhàng đạp một cước vào người Phạm Hướng Đạt, trước khi lên ngựa, lại vỗ mạnh vào vai Đào Ngưu Xa, cười lớn nói:
"Tốt, lần này cho ta nở mày nở mặt rồi!"
Đào Ngưu Xa suýt nữa bị vỗ cho ngã nhào ra đất ngơ ngác cười.
Cẩm kỵ đô úy Phạm Hướng Đạt rầu rĩ không vui.
Đào Ngưu Xa quay đầu nói:
"Phạm đô úy, véo ta một cái, sợ mình đang nằm mơ."
Phạm Hướng Đạt bật cười, mắng:
"Giữa ban ngày làm cái quỷ gì mộng!"
Đào Ngưu Xa hào khí ngút trời nói:
"Phạm đô úy, hôm nay ta mời ngươi cùng anh em uống rượu nhé, bao no!"
Phạm Hướng Đạt ngạc nhiên nói:
"Chút tiền của ngươi đều gửi cho người nhà cả rồi, sao bao nổi?"
Đào Ngưu Xa cười hắc hắc:
"Chẳng phải có Phạm đô úy ngươi góp vào đấy sao."
Phạm Hướng Đạt ngẩn người, sau đó lén lén lút lút ôm lấy vai ngũ trưởng dưới trướng:
"Đào lão ca, bàn bạc cái này nhé, hôm nay chỉ có hai ta thêm giáo úy La đây nữa, mà giáo úy đại nhân thì đi Võ Đương sơn theo vương gia rồi, tối uống rượu, hay là ngươi nói với anh em, nói là vương gia đã giơ ngón tay cái về phía hai chúng ta?"
Đào Ngưu Xa trịnh trọng nói:
"Phạm đô úy, mượn tiền thì cứ mượn, dù sao cũng không quỵt, ta Đào Ngưu Xa là người thật thà mà!"
Phạm Hướng Đạt thở phào một hơi.
Đào Ngưu Xa hạ thấp giọng:
"Mượn tiền không lấy lãi, vậy thì xong, sao?"
Phạm Hướng Đạt cười ha hả nói:
"Không thành vấn đề! Sáng mai ta mời thêm một bữa rượu!"
Vì chiếu cố Đào Ngưu Xa bị thương, hai người đều không cưỡi ngựa, đô úy cùng ngũ trưởng sánh vai mà đi trên trấn Đào Thử này, Đào Ngưu Xa đột nhiên ánh mắt hoảng hốt nhẹ giọng nói:
"Ta là nhóm cuối cùng du nỗ thủ Hồ thứ sử mang ra, muộn mất rồi, tiêu trưởng đô úy bọn họ ai cũng thích khoe đã tận mắt thấy đại tướng quân, hồi ở quan ngoại mấy năm đó, làm ta ngưỡng mộ muốn chết. Phạm đô úy, chờ vương gia dẫn chúng ta đánh thắng được Bắc Mãng man di, về sau đúng hay sai cũng có thể cùng bọn trẻ tuổi nói một câu, nhớ năm đó chúng ta cũng đã tận mắt thấy vương gia? Còn cách gần hai ba bước chân ấy chứ?"
Phạm Hướng Đạt gật đầu, trầm giọng nói:
"Sẽ có một ngày như thế!"
Lúc Từ Phượng Niên cùng La Hồng Tài lên núi, Du Hưng Thụy cũng ở đó. Từ Phượng Niên đã đòi lão chân nhân một viên đan dược, bảo La Hồng Tài đưa lại cho vị ngũ trưởng cẩm kỵ kia, đừng nói là ý của hắn.
Khi Từ Phượng Niên đến trước căn nhà tranh, Triệu Ngưng Thần đang ngồi trên ghế nhỏ, bên cạnh còn có một chiếc ghế trống, mà vị Bạch Liên tiên sinh kia thì đang giúp Từ Phượng Niên chuyển sách, lật sách phơi sách.
Sau khi Từ Phượng Niên ngồi xuống, bình thản nói với thúc thúc Triệu Đan Bình và đương đại thiên sư của Long Hổ Sơn, Triệu Ngưng Thần:
"Nếu vương gia muốn hưng sư vấn tội, bần đạo tuyệt không đánh trả."
Từ Phượng Niên cười lạnh nói:
"Không đánh trả? Ngươi đánh trả thì sao?"
Triệu Ngưng Thần nhìn về phía xa, nói:
"Bần đạo nguyện ý ở trên Võ Đương sơn kết mao tu hành mười năm."
Từ Phượng Niên liếc nhìn vị Bạch Liên tiên sinh đang bận rộn, cười nói:
"Sao, vì có thể để Bạch Liên tiên sinh bình an xuống núi, mà bỏ cả danh dự Thiên Sư phủ?"
Bạch Dục chậm rãi đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, đi đến chỗ Từ Phượng Niên, ngồi xổm xuống bên cạnh hai người, theo thói quen nheo mắt cố hết sức nhìn Bắc Lương Vương này, cười nói:
"Vương gia, để Triệu Ngưng Thần đi, ta ở lại, thế nào?"
Từ Phượng Niên bật cười.
Bạch Liên tiên sinh này, rõ ràng thức thời hơn cả Kỳ Gia Tiết hay là Ân Trường Canh.
Bạch Dục giơ một ngón tay, "Nhưng ta chỉ có thể ở lại Bắc Lương một năm, trong một năm này, ta cũng sẽ hết lòng hết dạ."
Từ Phượng Niên giơ cả bàn tay, "Năm năm!"
Bạch Liên tiên sinh lắc đầu:
"Thế thì không nói lý rồi. Một năm rưỡi. Nhiều nhất một năm rưỡi!"
Từ Phượng Niên cười nhạo:
"Bốn năm. Bốn năm đó, nể mặt Bạch Liên tiên sinh, đừng nói thiếu một năm, thiếu một ngày cũng không có gì để mà bàn."
Bạch Liên tiên sinh vẫn lắc đầu, "Nếu bốn năm thì rau cúc vàng bên Trung Nguyên cũng đã lạnh rồi, mà Bắc Lương căn bản không cần ta Bạch Dục đợi đến bốn năm, vương gia là người biết chuyện, một năm rưỡi, đủ rồi! Thiên hạ đại thế, định rồi!"
Từ Phượng Niên thu hai ngón tay, "Ba năm. Còn cò kè mặc cả, ta thật muốn đánh ngươi... À không đúng, là đánh Triệu Ngưng Thần."
Bạch Dục đột nhiên ngồi phịch xuống đất:
"Vậy vương gia cứ đánh hắn đi, đằng nào ta cũng giúp được gì, cứ xem kịch là được."
Từ Phượng Niên do dự một chút, cuối cùng nói:
"Nể mặt Triệu Chú, hai năm. Ngươi nói nhảm nữa, ta đánh cả ngươi!"
Không biết vị đọc sách này lấy đâu ra sức, nhanh như chớp đã đứng dậy, thân hình khỏe mạnh lạ thường, Bạch Liên tiên sinh thở dài:
"Hai năm thì hai năm."
Từ Phượng Niên vội vàng đứng lên đỡ Bạch Liên tiên sinh, ý cười đầy mặt:
"Tiên sinh vẫn chưa quen khí hậu Bắc Lương à? Mà tiên sinh khi nào thì đi Thanh Lương Sơn?"
Triệu Ngưng Thần ngơ ngác nhìn hai người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận