Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 289: Ác sấm (2)

Hồng Tẩy Tượng nói thầm: "Lữ tổ đã dặn dò Đế vương phải tự gánh vác số mệnh, không thể để trong ngoài đan pháp quấy nhiễu đạo lý quân chủ phải chăm lo việc nước. Xưa nay phương sĩ gây họa, dẫn đến quốc gia gặp nạn, đều là do du tiên vào triều, vì một chữ lợi mà đi tu pháp, đây đâu phải gọi là tu chân, tu giả còn nghe được. Giống như vị sư thúc Triệu Đan Bình ở kinh thành truyền đạo, lại tham dự chuyện trong cung, nghe nói còn viết tấu chương cho Thiên Tôn, từ ngữ trau chuốt hoa lệ, cho nên được dân chúng kinh thành gọi là Thanh Từ học sĩ, vị Đại thiên sư này lại không biết xấu hổ sao? Bởi vì một mình hắn được sủng ái, không biết bao nhiêu đạo nhân phương sĩ muốn dựa vào con đường này một bước lên mây. Chưa chắc không phải mở ra tai họa cho đạo thống."
Có lẽ Tề tiên hiệp là vì kiêng kị Tôn giả, nên cho dù trong lòng của hắn đối với hành động lần này của Long Hổ Thiên Sư Triệu Đan Bình có chút dị nghị, nhưng sắc mặt của hắn vẫn bình thản, từ chối cho ý kiến.
Hồng Tẩy Tượng dẫn Tề tiên hiệp đi đến căn nhà tranh mà lúc trước Thế tử Bắc Lương ở lại một thời gian để luyện kiếm, vườn rau xanh mướt ở bên ngoài, trong năm nay đều là nhờ hắn xử lý, hắn hái một quả dưa chuột, lau đi những gai nhỏ, đưa lên miệng gặm cắn. Chưởng giáo tuổi trẻ thở dài lại thở dài, hắn nhớ đến nữ tử mảnh khảnh được cõng lên núi, nhớ tới nàng ở dưới đại canh giác được Tiểu Vương sư huynh khen ngợi là có kiếm ý thề sát thiếp, đối với ân oán tình cừu giữa Thế tử điện hạ cùng nàng, hắn là một người ngoài, luôn cảm thấy như ngắm hoa trong sương mù. Nếu nói Thế tử điện hạ không quan tâm nàng, có đánh chết Hồng Tẩy Tượng cũng không tin, vì có chút chuyện tỳ nữ lại ngạo khí đến mức không nói lý, số lần điện hạ ăn quả đắng cũng không ít, nữ tử dưới chân núi đúng là lão mẫu. Hồng Tẩy Tượng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn lẩm bẩm nói: "Thái Bình công chúa này, cuộc sống của nàng thật sự không tính là thái bình."
Tề tiên hiệp đứng ở ngoài vườn rau, nhìn thanh niên chưởng giáo đang than thở, hỏi: "Khi nào thì xuống núi?"
Hồng Tẩy Tượng bất đắc dĩ nói: "Không dám."
Tề tiên hiệp bình thản nói: "Ngay cả bội kiếm của Lữ tổ ngươi cũng dám lấy cho người ngoài, hết lần này tới lần khác lại không dám xuống núi sao?"
Hồng Tẩy Tượng im lặng không lên tiếng, trước sau như một nhát gan lùi bước.
Tề tiên hiệp cười lạnh nói: "Ngươi sợ Võ Đang hưng thịnh sao? Sợ thẹn với liệt tổ và những sư huynh trên núi kia sao?
Hồng Tẩy Tượng lắc đầu nói: "Không phải."
Tề tiên hiệp xoay người rời đi, lưu lại một câu: "Lần này tam giáo tranh luận ở trên đỉnh Long Hổ sơn, ngươi có đi hay không?"
Hồng Tẩy Tượng cúi đầu bấm ngón tay, trả lời: "Để tiểu đạo tính lại."
Tề tiên hiệp mỉa mai cười nói: "Tính là tính cái gì, dù sao tính như thế nào ngươi cũng không dám xuống núi, tội gì tự lừa mình dối người."
Tính tình của chưởng giáo tuổi trẻ tốt đến mức khiến người ta thán phục, chỉ nhẹ giọng nói: "Ngươi thả cái rắm!"
Tề tiên hiệp cười to mà đi.
Biên cương Bắc Lương, trọng binh trấn giữ, thiết kỹ dũng mãnh gan dạ.
Một ngày này bão cát đột nhiên nổi lên, có thể nói là một viên đá vụn lớn như đấu, đầy đất đá bay loạn theo gió. Từ trên đầu thành nhìn qua, chính là đầy bụi đất bạo ngược, lộ ra một cỗ hoang vu độc đáo của biên cương. Nhưng dưới loạn tượng bực này, vẫn có một bóng người mặc áo trắng rời khỏi thành, một vị nữ tử dáng vẻ thướt tha trên mặt mang mạng che mặt màu đen đang ngồi trên ngựa, người mặc áo trắng thì dẫn ngựa, hắn bày ra dáng vẻ vô cùng thấp, thật không biết ở biên cảnh Lục đại hùng trấn ai có thể xứng đáng với phần vinh dự này. Nữ tử có khí chất xuất trần, nàng ôm một cây tì bà "Nhạc khí gảy đàn hàng đầu", đối mặt với phong bạo, nhìn từ xa, có thể nhìn thấy một con long quyển phóng dữ dội, nàng ngồi trên ngựa, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nàng nhẹ giọng nói: "Ngươi công khai tự ý thả đại địch Bắc Mãng ra khỏi thành, ngươi không sợ Bắc Lương Vương sẽ sinh ra khoảng cách với tên nghĩa tử này sao?"
Nam tử áo trắng vẫn chậm rãi dắt ngựa như trước, hắn ung dung thản nhiên, người ngựa đi xung quanh, không vào được bão cát.
Nữ tử đeo mạng che mặt màu đen, mặc áo đen nhưng lại mang một đôi giày màu trắng như tuyết cũng theo đó mà trầm mặc.
Người áo trắng rốt cục cũng mở miệng: "Trần Chi Báo chỉ biết Bắc Mãng 'Mã Thượng Cổ' đệ nhất thánh thủ Phàn Bạch Nô vào thành, hắn không biết Bắc Mãng Thanh Loan quận chúa ra khỏi thành."
Lời nói của nữ tử áo đen mang giày trắng nổi lên ý cười: "Bạch Nô sao dám xưng là đệ nhất thánh thủ, tay phải của Tuân Tử Cương cường mãnh vô song, gẩy đàn như thiết kỵ xông ra, tay trái của Tổ Thanh Sơn ấn dây đàn rất huyền diệu, đại châu, tiểu châu lạc ngọc bàn, mới được xem là bậc thầy của tỳ bà."
Nam tử cười nhạt nói: "Đúng là hai người này giỏi gãy đàn, nhưng kết cấu lại đơn điệu, không bằng Phàn tiểu thư tự viết nhạc, tự hát, tự gãy đàn, hòa hợp thông suốt."
Nữ tử mang mạng che mặt nhìn không rõ dung nhan quay đầu nhìn nam tử áo trắng, vị chuyên gia binh pháp này quả thật khiến nàng không tiếc phải tự mình mạo hiểm tiến vào trong Bắc Lương, cách hành sự của hắn thật sự không thể theo lẽ thường, mục đích chuyến đi này của nàng rõ ràng là đến Bắc Lương cuối cùng cứ thế mà bị hắn kéo vào hoàn cảnh mơ hồ không rõ. Cắn răng một cái, nàng trầm giọng nói: "Tướng quân, Bạch Nô có thể bảo đảm tương lai ở Bắc Mãng có một chỗ của ngươi, so với Ly Dương Vương Triều chỉ cao hơn chứ không thấp hơn!"
Trần Chi Báo khẽ lắc đầu nói: "Vậy thì không thú vị."
Nữ tử có thân phận đặc biệt này cau mày nói: "Tướng quân xác định Bắc Mãng sẽ thua sao? Tướng quân có thể lập được công huân không thua gì Xuân Thu sao? Quả thật có thể nói thiết kỵ Bắc Lương là vô địch, nhưng bị triều đình hạn chế, gần hai mươi năm đều không triển khai được, nhưng nếu như tướng quân tiến vào Bắc Mãng nắm giữ binh quyền, nô gia có thể cam đoan tướng quân không cần cố kỵ chuyện gì, trên đời này chẳng lẽ còn có chuyện gì thú vị hơn là đối địch với thiết kỵ Bắc Lương sao? Một khi dẹp yên Bắc Lương, tướng quân lại xuôi nam đánh thẳng một mạch, có Cố Kiếm Đường, còn có Yến Sắc Vương, Quảng Lăng Vương, cuộc chiến Xuân Thu lại xuất hiện, tướng quân dùng lực lượng một người để đảo ngược càn khôn, chẳng phải sung sướng sao? Ngươi phải biết Hoàng đế Bắc Mãng ta hùng tâm hơn xa Thiên tử Triệu gia các ngươi!
Trần Chi Báo mặc áo trắng dường như không hề bị lay động, hắn mỉm cười nói: "Từ khi nào Phàn tiểu thư đã học được chiêu đói ăn bánh vẽ rồi."
Ban đầu, nữ tử này tức giận, nhưng sau đó nàng lại mừng rỡ, nhưng nàng cũng không rèn sắt lúc còn nóng, mà nàng cúi đầu gảy dây đàn tì bà, chiếc bình bạc chợt rách như xé vải, âm sắc vang dội, nàng nhẹ nhàng ngâm xướng: "Thiếu niên mười lăm lên ngựa phi, trên đầu mọc tóc trắng cũng không thể về. Không thể về! Cát vàng đá lăn cuốn đơn kỵ, khí phách bình sinh hôm nay đã suy sụp, hôm nay đã suy sụp! Thiết y như tuyết đánh trống trận, Bá Vương áo trắng khi nào về? Khi nào về?"
Trần Chi Báo nghe tiếng hát này, hắn chỉ cười trừ.
Nữ tử thu hồi tỳ bà, tiếng hát như kim thạch cũng dừng lại, nàng cười nói: "Có lẽ đời này của ta nhất định phải cùng tướng quân phân rõ địch ta, nhưng hôm nay trước trận chiến có thể gặp Trần Bạch Y, Nô gia đã mãn nguyện."
Trần Chi Báo gật đầu, hắn buông dây cương.
Nữ tử cũng không làm tư thái nhi nữ tình trường, nàng cúi đầu ôn nhu nói: "Nếu tạm thời tướng quân vẫn chưa muốn quyết định, như vậy nô gia sẽ lẳng lặng chờ tướng quân có được ba mươi vạn thiết kỵ Bắc Lương."
Trần Chi Báo bật cười nói: "Phàn tiểu thư đã suy nghĩ nhiều rồi."
Nữ tử cũng không phản bác lại, nàng khom người đưa tay ra tựa như muốn vuốt ve gương mặt của Trần Bạch Y. Trần Chi Báo cũng không có trốn tránh, nhưng nàng chưa chạm vào đã vội rút tay về, nàng ngồi thẳng lưng không dám nhìn thẳng vào hắn, nàng quay đầu cay đắng nói: "Xin tướng quân tha thứ nô gia đã vô lễ."
Thánh thủ tỳ bà ở Bắc Mãng có ba người, Tuân Tử Cương có tay phải, Tổ Thanh Sơn có tay trái, cuối cùng là hai tay của Phàn Bạch Nô cũng không thấp hơn.
Trần Chi Báo cười, hắn vỗ mông ngựa, không tiễn đưa nàng nữa.
Tuấn mã chạy như bay.
Trần Bạch Y vẫn bình tâm như nước, hắn quay đầu híp mắt nhìn Vương kỳ chữ Từ ở trên đầu thành, ngơ ngẩn xuất thần.
Rồng Ly Dương, mãng xà Bắc Lương, giao Bắc Mãng, Bạch y đều có thể trảm hết.
Lời tiên tri đại ác này là ai nói ra, Hoàng Long Sĩ sao?
Thật tình hắn cũng không biết Hoàng Tam Giáp đầy mồm nói dóc tiết lộ thiên cơ đang ở cách đây mấy chục dặm, hắn đang bức bách một tên hiệp khách nghèo túng đuổi theo vòi rồng điên cuồng luyện kiếm.
Trên mặt Trần Chi Báo không cảm xúc, hắn bước trở về biên thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận