Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1191: Phong cảnh cũ từng quen

Không đến Quảng Lăng phí công ngắm cảnh, không ăn cua thì uổng cái bụng, không vào học cung thì có lỗi với sách vở.
Đối với các văn nhân tao khách mà nói, muốn một công ba việc, kỳ thực không khó, cần biết hồ Xuân Thần vốn là cùng sông Quảng Lăng chung một mạch, cứ vậy mà đến gần hồ Xuân Thần, vào học cung Thượng Âm ăn cua là được. Có điều, học cung Thượng Âm cũng không phải ai cũng có thể vào, gia thế, thân phận, địa vị, danh tiếng tốt đẹp, đều phải chú trọng.
Từ sau khi đại tế tửu Tề Dương Long vào kinh nhậm chức thượng thư lệnh, học cung Thượng Âm càng thêm phát triển, mà danh sĩ Đường Khê kiếm tiên, nguyên Binh bộ thượng thư Lô Bạch Hiệt, đang từ chỗ tưởng như là nhàn tản chuyển thành bị giáng chức làm Tiết độ sứ đạo Quảng Lăng, việc đầu tiên chính là đến Tàng Thư Lâu của học cung Thượng Âm mượn sách, cùng kinh lược sứ Vương Hùng Quý hẹn nhau cùng nhau nghiên cứu học vấn gần nửa tháng trời, càng đẩy danh tiếng học cung lên đến đỉnh điểm, dưới tình huống này, ảnh hưởng mà mấy ngàn sĩ tử từ Tường Phù ban đầu mang đến Lương, trên bản đồ Trung Nguyên dần dần tiêu tán.
Ở học cung Thượng Âm được những người hiểu chuyện khen là "Giang Tả Hàn Lâm Viện", có một vị nữ tử làm tiên sinh càng thêm nổi bật, đó chính là Ngư Ấu Vi, người chuyên dạy âm luật và học phái Tạp Gia trong học cung. Cha của Ngư Ấu Vi vốn là tiên sinh của học cung, mẹ lại càng là kiếm cơ nổi danh thiên hạ của hoàng thất Tây Sở, điệu múa kiếm của nàng từng là một trong tám tuyệt của Đại Sở rộng lớn, nổi danh ngang với quốc sư Lí Mật trong cờ vây. Bản thân Ngư Ấu Vi đã là một nữ tử rất có phong vị, cho nên nàng ở học cung Thượng Âm giảng dạy và giải thích những thắc mắc đã thu hút vô số sự chú ý, tương truyền ngay cả hoàng hậu Nghiêm Đông Ngô ở sâu trong cung cũng đã nghe nói về nữ tử kỳ lạ này, có ý muốn thuyết phục hoàng đế triệu Ngư Ấu Vi vào kinh thành Quốc Tử Giám đảm nhiệm chức ti nghiệp.
Chỉ là cơ duyên trời ban lớn như vậy của Ngư Ấu Vi, do sự kiện Xuân Tuyết Lâu phủ Nghiễm Lăng Vương chấn động kia, nên đã bị trì hoãn. Mà vị nữ tiên sinh này cũng tựa hồ không vì vậy mà tinh thần sa sút, vẫn tiến hành từng bước việc đã định trước từ trước, là mang theo đám học sinh đi du ngoạn hồ Xuân Thần vào đầu thu, hơn 160 người, kéo nhau thành đoàn.
Ngư Ấu Vi dạy học rất khác thường, một nửa thời gian không ở học cung Thượng Âm mà lại dẫn học sinh đến tham quan các danh sơn đại xuyên, thắng cảnh, di chỉ triều đại trước, nghe tiếng thông reo, suối chảy, gió gào thét trên núi cao, ngược lại cái hồ Xuân Thần gần ngay gang tấc, ước chừng là vì dưới chân đèn thì tối nên đã bị Ngư đại gia quên hẳn, mãi đến tháng trước có học sinh đề nghị du lãm hồ Xuân Thần, Ngư Ấu Vi mới đồng ý.
Lúc bọn họ đến gần hồ Xuân Thần thì đúng lúc gặp mưa lớn, một võ tướng trẻ tuổi dẫn đầu một đội kỵ binh tinh nhuệ bất ngờ đến, vó ngựa ầm ĩ, bắn lên vô số bùn lầy, dưới cảnh chiều hôm, hai trăm kỵ giáp sắt vang lên rào rạt, khiến cho đám sĩ tử của học cung không nhịn được kinh ngạc ngẩn người.
Kỵ tướng dẫn đầu nhảy xuống ngựa, cởi mũ giáp xuống kẹp ở dưới nách, nhanh chân tiến lên, đối với Ngư Ấu Vi nở nụ cười:
"Ấu Vi, một thời gian mấy năm không gặp, cuối cùng lại gặp lại nhau."
Sắc mặt Ngư Ấu Vi vẫn như thường, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng cùng đám học sinh khoác áo tơi dày dặn, dáng người bị che khuất hết, nhưng cho dù như thế, vẫn quyến rũ mê người.
Đám sĩ tử của học cung vây quanh nàng, sau khi nhận ra thân phận của người nọ thì phần lớn kinh hô lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nóng bỏng, sùng bái, kính sợ, thì ra người này chính là Tề Thần Sách đi ra từ học cung Thượng Âm. Lúc trước khi còn cầu học, Tề Thần Sách cùng Khấu Giang Hoài, Triệu Giai... được gọi là học cung bát tuấn. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, vốn có thể dựa vào gia thế hiển hách mà vào dưới trướng Lô Thăng Tượng, chủ soái Nam chinh, nhưng Tề Thần Sách lại bắt đầu từ một binh lính bình thường, bằng vào việc nổi lên như diều gặp gió trong khâu cuối cùng của chiến sự đạo Quảng Lăng, chiến công hiển hách, nhanh chóng thăng lên đến chức đô úy ở trên chiến trường. Sau khi Tây Sở bị diệt, triều đình thưởng công thần, Tề Thần Sách lại được bước lên hàng ngũ giáo úy nắm quyền thực sự. Trong biến cố Xuân Tuyết Lâu lần này, Tề Thần Sách càng được phúc trong họa, trổ hết tài năng, thật sự đã xông vào tầm mắt của cả thiên hạ. Nghe đồn hai đại phiên vương Yến Sắc Vương Triệu Bỉnh và Thục vương Trần Chi Báo đều muốn chiêu mộ hắn, Yến Sắc Vương thì đã chọn trấn Nam tướng quân Tống Lạp chức cao quyền trọng, còn vị Binh thánh áo trắng kia lại đặc biệt coi trọng Tề Thần Sách, nhân tài mới xuất hiện trong đám người danh giá đương thời.
Bởi vậy, hiện tại mỗi lần sĩ tử của học cung Thượng Âm bàn luận đến sư huynh Tề Thần Sách, thường thích gọi là "ba bước lên trời". Sau khi hai vị phiên vương liên thủ chiêu cáo thiên hạ chính thức khởi binh, ngoài tinh nhuệ Nam Cương lần lượt vượt sông tiến vào đạo Quảng Lăng, lượng lớn quân lính Tây Thục cũng nhanh chóng tràn vào Trung Nguyên. Tĩnh An Vương Triệu Tuần từng được sĩ lâm đánh giá bằng bốn chữ trung liệt dũng nghị, nhưng sau hai trận tử chiến lại không hiểu vì sao mai danh ẩn tích, đã không bị giam lỏng ở Xuân Tuyết Lâu như Lô Bạch Hiệt, Vương Hùng Quý, cũng không hề lên tiếng vì Ly Dương Triệu thất ở biên giới phiên vương. Lần biến cố này khiến triều đình trở tay không kịp, bởi vì hai chủ tướng Lô Thăng Tượng và Hứa Củng đã bị điều đến Kế Châu, ngự giá thân chinh, thượng thư bộ Binh Ngô Trọng Hiên cũng bị triệu vào kinh thành, đại quân dưới trướng tuy chưa theo phía Bắc điều động, nhưng tình thế đã rất bất lợi, đành phải tránh mũi nhọn, không chờ thánh chỉ Thái An Thành đuổi đến thì chủ tướng đã tự tiện lui binh về phía Bắc hơn bốn trăm dặm, đóng quân ở khu vực biên giới phía Nam kinh đô. Hoàng đế Ly Dương khẩn cấp triệu Đại Trụ quốc Cố Kiếm Đường, Lô Thăng Tượng, Hứa Củng cùng Tiết độ sứ Lưỡng Hoài Thái Nam vào kinh, đến lúc này triều đình Ly Dương mới giật mình, nhận ra rằng số tướng tài có thể tin tưởng được thật là đếm trên đầu ngón tay. Nhớ ngày đó, Dương Thận Hạnh, Diêm Chấn Xuân, Mã Lộc Lang và những lão tướng có công lao từ thời xuân thu, người nào không phải là trụ cột vững chắc một mình đảm đương một phương?
Ngay lúc này, tế tửu Quốc Tử Giám Diêu Bạch Phong từ chức vì bệnh càng không khiến người ta chấn động, ngược lại không bằng việc quật khởi của Tề Thần Sách gây chú ý.
Tề Thần Sách đứng trong mưa lớn, hạt mưa dồn dập gõ vào bộ áo giáp quý báu lấy từ khố tàng phủ Nghiễm Lăng Vương, tiếng vang trong trẻo liên miên, mơ hồ mang theo một luồng khí phách hào hùng của gươm đao.
Hắn cùng nữ tử bôn ba ở chỗ không xa này nói vài câu đơn giản khi gặp lại sau thời gian dài xa cách, tình thâm nhưng lời cạn, khi nói chuyện với nàng thì luôn nhìn vào mắt nàng, mong muốn tìm được trong mắt nàng một chút vui vẻ, hoặc là vui mừng, hoặc là kinh ngạc.
Đáng tiếc đều không có.
Bên hông Tề Thần Sách ngoài đeo đao chiến đấu tiêu chuẩn, còn có chuôi kiếm thứ mười hai trong danh kiếm Trì Đông Việt, "Linh Lung". Ánh mắt hắn khẽ rời đi, nhìn một chút trên mặt hồ Xuân Thần, sau đó thu mắt về, mỉm cười nói:
"Ấu Vi, ta từng là đồng đội trong quân với Lưu đại nhân của thủy sư Thanh Châu, lần này nghe nói các ngươi muốn du lãm hồ Xuân Thần, ta cố ý mời ông ấy điều một chiếc thuyền lầu rồng vàng cho các ngươi sử dụng, yên tâm, Quảng Lăng dạo gần đây chắc chắn không có chiến sự, các ngươi cứ thoải mái du ngoạn đi."
Ngư Ấu Vi gật đầu, không từ chối ý tốt này, lạnh nhạt nói:
"Ta thay các học sinh cảm ơn Tề tướng quân."
Tề Thần Sách muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra những lời đả thương người kia.
Ví dụ như, hắn nghe nói ngay giữa lúc loạn thế, Tây Bắc Lương Châu lại sắp có một vụ cưới gả.
Tề Thần Sách hít sâu một hơi, cười cười, một lần nữa đội mũ giáp, trầm giọng nói:
"Bảo trọng!"
Ngư Ấu Vi ngẩn người, cũng cười lên, có thêm mấy phần chân thành, gật đầu nói:
"Ngươi cũng bảo trọng."
Chiếc thuyền lầu lớn dần dần cập bờ, một đoàn người của nàng lên thuyền, còn đám kỵ binh của hắn thì dừng ngựa ở bờ rất lâu.
Ngay sau khi thuyền rồng vàng hoàn toàn biến mất sau màn mưa, lại có một đội kỵ binh với khí độ nghiêm nghị, gọn gàng tiến đến bờ hồ Xuân Thần, kỵ tướng dẫn đầu trạc tuổi Tề Thần Sách, nhưng quan chức hiện giờ còn cao hơn cả Tề Thần Sách.
Viên Đình Sơn, nguyên tướng quân Kế Châu, con rể Đại Trụ quốc Cố Kiếm Đường, chủ nhân đương nhiệm Nhạn Bảo tư kỵ.
Hắn cùng Tống Lạp đều quy thuận Yến Sắc Vương Triệu Bỉnh đang kẹp lấy khí thế mạnh mẽ tiến về phía Bắc, và cũng gặp nhau ghét nhau muộn với Tề Thần Sách, chỉ có điều quan hệ của hai người với thế tử điện hạ Yến Sắc Vương là Triệu Chú đều rất bình thường.
Viên Đình Sơn lau mặt cho hết nước mưa, lớn tiếng trêu chọc:
"Đến muộn rồi đến muộn rồi, không thấy được Ngư đại gia phong hoa tuyệt đại kia."
Tề Thần Sách nhỏ giọng cảm thán:
"Ngươi muộn rồi, ta cũng muộn rồi."
Viên Đình Sơn nghe không rõ ràng, có điều thấy rõ vẻ mất hồn của Tề Thần Sách, bất hạnh thay nó giận nó không cố gắng, tức giận nói:
"Nếu đổi thành là ta, sớm đã cưỡng ép bắt về nhà rồi, đảm bảo sẽ thu xếp được ngoan ngoãn, một người đàn bà không thân không thích mà thôi, cái chỗ Thượng Âm học cung kia, lẽ nào còn có thể so găng được với Tề tướng quân ngươi? Dựa vào miệng?"
Viên Đình Sơn nói đến đây, vỗ vỗ vào thanh chiến đao bên hông, nhe răng cười nói:
"Đừng quên chúng ta có cái đồ chơi này!"
Tề Thần Sách không nói gì, chỉ lắc đầu.
Viên Đình Sơn hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta đúng là chẳng ra cái gì cả, đều không hợp nhau với cái họ Từ kia!"
Tề Thần Sách chỉ cười cho qua.
Thuyền lầu rồng vàng càng đi càng xa, Ngư Ấu Vi cùng một cô bé nhỏ nhắn đứng ở mũi thuyền, người sau giúp nàng ôm lấy con mèo trắng lớn Võ Mị Nương kia, tiểu nha đầu biệt hiệu cá gỗ nhỏ, buộc sừng dê xòe tóc đuôi sam, họ Vương, bậc cha chú đều là tiên sinh học cung, phụ thân nàng chỗ sáng tác văn bia mộ danh chấn thiên hạ, bị giới văn đàn Trung Nguyên khen là "Người nghe không rơi nước mắt người tất vô tình bất hiếu". Bởi vì tiểu nha đầu thường xuyên xuất hiện ở giảng đường của Ngư đại gia, cùng Võ Mị Nương giống nhau ở học cung rất có tiếng tăm, dần dà, nàng lại có cái tên thân mật "Tiểu Vương tiên sinh".
Võ Mị Nương vụt ra khỏi vòng tay của tiểu nha đầu, lui về phòng nhỏ trên tàu tránh mưa rồi.
Tiểu nha đầu nhón gót chân nằm sấp trên lan can, hiếu kỳ hỏi:
"Ngư tỷ tỷ, ngươi nói một cái hồ lớn như vậy, có lẽ nào sẽ có Giao Long ẩn hiện không?"
Ngư Ấu Vi nhịn không được cười, "Cái này ta cũng không biết được."
Tiểu nha đầu rụt rè hỏi:
"Bắc Lương mới lập Bạch Mã thư viện mời ngươi đi dạy học, đi không đi nha?"
Ngư Ấu Vi rơi vào trầm mặc.
Tiểu nha đầu thấy vậy cũng không dám nói nhiều gì, ông cụ non mà thở một hơi, không hiểu ra sao thốt ra một câu, "Phong cảnh cũ từng quen, có thể không nhớ lại Giang Nam?"
Ý cười của Ngư Ấu Vi có chút chua chát.
Phong cảnh cũ từng quen, có thể không nhớ lại Bắc Lương thì liền không nhớ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận