Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 439: Hai cái đầu, hai hàng nước mắt (1)

Sau khi lão bản nương nghe lời nói hùng hồn của đao khách trẻ tuổi thì cái eo như thùng nước uốn éo, càng giống một đóa mẫu đơn béo ú trên đống phân trâu hơn, bà ta lau nước mắt vì cười rồi ngẩng đầu, duỗi ra ngón tay núc ních cỡ hai ngón của tiểu phụ nhân, lau nhẹ khóe mắt nói: "Chẳng lẽ công tử đang nói giỡn với lão nương sao? Ô ô, không thể cười nữa, nếp nhăn ở khóe mắt cũng bật cười, công tử ngươi thật là xấu đó nha."
Từ Phượng Niên cũng cười theo, hắn liếc nhìn tiểu phụ nhân đang hổ thẹn, xoa đầu tiểu đồng sợ hãi đang trốn sau lưng hắn rồi hỏi: "Lão bản nương, là nam nhân của ngươi đã nghĩ kỹ muốn đem ta làm dê thế tội, hai tay dâng tặng cho Mộ Dung huynh đệ rồi sao?"
Lão bản nương tâm địa đen tối, cũng lười giấu giếm mà gật đầu cười nói: "Chút nhãn lực này thì nam nhân của lão nương vẫn phải có, nếu không thì năm đó sao có thể tìm được ta trong bách hoa tùng chứ? Biết thân thủ của công tử không cao không thấp, ngươi chết rồi, lại giao ra họa tinh quyến rũ này, đúng lúc có thể dàn xếp ổn thỏa, về phần vận mệnh của hai mẹ con đến lúc đó thế nào thì khách sạn chúng ta cũng không quản được, muốn trách thì trách tiểu nương môn tìm nam nhân thời vận không đủ, công tử lại có vận mệnh không tốt, nếu ở khách sạn Áp Đầu Lục ngày xưa thì chỉ cần mang đủ bạc, rượu thịt bao ăn no, cô nương bao đủ."
Từ Phượng Niên mỉm cười hỏi: "Với thân thủ của chưởng quỹ, đến đâu cũng là thượng khách, sao không dứt khoát lưỡng tình tương duyệt với Mộ Dung huynh đệ có chuẩn bị mà đến? Hay là ngại cái chén Mộ Dung thị này quá nhỏ, lấp không đầy miệng?"
Lão bản nương tiếp tục lau khóe mắt, tinh tế vuốt nếp nhăn ở khóe mắt, tức giận nói: "Mộ Dung thị cũng là một nồi lớn đỉnh thiên trên đời này, đáng tiếc Mộ Dung Chương Đài, Mộ Dung Giang Thần thật sự chỉ là một cái chén vỡ nhỏ, đuổi ăn mày thì được, đuổi nam nhân ta thì còn kém xa. Nếu Quất Tử Châu Trì tiết lệnh Mộ Dung Bảo Đỉnh đích thân đến nhà bái phỏng thì mới thỏa đáng."
Từ Phượng Niên gật đầu nói: "Hiểu rồi, vợ chồng hai người lão bản nương là đang treo giá, không hổ là người làm ăn khôn khéo."
Lão bản nương ra vẻ kinh ngạc nói: "Vị công tử này, thề muốn giết sạch tất cả mọi người, sau mới nói ra miệng thì đã không có động tình gì rồi? Làm nam nhân không thể chỉ có vẻ bề ngoài được, tuy rằng trong phòng chỉ có ba nương môn lớn nhỏ, nhưng đều muốn khinh thường ngươi. Tần Vũ Tốt học một chiêu của nam nhân lão nương đã đánh Mộ Dung Chương Đài bất tỉnh, mấy năm nay lão nương cũng không nhàn rỗi, nếu không thì ta so tay với công tử một chút, nếu công tử thắng thì có thể ra ngoài chó cùng rứt giậu với Mộ Dung Giang Thần đi? Yên tâm, lần này Áp Đầu Lục chết nhiều người, quan tài lại không đủ, nhưng nhất định giữ cho công tử một cái quan tài bách mộc Liễu Châu thượng đẳng. Nhưng mà, tim gan của công tử có thể mượn dùng một chút, mấy năm nay nam nhân nhà ta ôm cây đợi thỏ, thật sự vẫn không gặp được món ngon mê người như công tử, nói thật, cho dù ngươi thật sự là cao đồ của lão thần tiên Kỳ Lân Chân Nhân bực này thì lão nương cũng phải giúp hắn róc thịt ra, bất quá thì không cần khách sạn này nữa."
Sau khi nói bí mật trong lòng ra, nói đến chỗ vui vẻ thì lão bản nương cười âm trầm, đang định lặng lẽ chờ tên tiểu tử trẻ tuổi nghé con mới đẻ này lộ ra sự kinh hãi hoảng hốt, nhưng bà ta không ngờ được chính bà ta phải trợn to tròng mắt đầu tiên, run giọng nói: "Phi kiếm? !"
Tạ chưởng quỹ cao gầy như sào trúc vác Mộ Dung Chương Đài đã bất tỉnh xuống lầu, Mộ Dung Giang Thần tỏ thành ý nên chỉ dẫn theo tên hoàng trướng Áp Nhung Tốt đi vào khách sạn, sau khi y nhìn thấy đệ thập nhân ma đạo, thậm chí vứt bỏ thân phận lừng lẫy, thở dài thật sâu. Tạ Linh đặt Mộ Dung Chương Đài trên một cái bàn rượu, không có chút thụ sủng nhược kinh nào.
Sau khi chiến với đệ nhất nhân ma đạo Lạc Dương, mặc dù Tạ Linh bị trọng thương nhưng thanh danh lại lên cao trong giang hồ Bắc Mãng, cũng xem như tuy bại mà vinh, nhưng Tạ Linh có nỗi khổ riêng, gã mai danh ẩn tích hai mươi mấy năm, vất vả lắm mới cơ duyên xảo hợp lấy được một bộ bí kíp để khổ luyện, gã vốn cho rằng dù không có lực lượng tương đương với Lạc Dương thế như bôn tập Đế thành thì cũng không đến nỗi thất bại thảm hại nhưng thật sự đối đầu với vị cự phách võ đạo không lưu người sống kia, Tạ Linh mới biết được mình đã vô cùng sai, thất bại thảm hại, sở dĩ gã may mắn không chết cũng là do tên ma đầu kia hạ thủ lưu tình, Tạ Linh tâm cao khí ngạo vốn định dựa vào nhất chiến thành danh thiên hạ, tiến vào quân đội Bắc Mãng đại triển quyền cước, đi theo Thanh Vân Đại Đạo mà Thác Bạt Bồ Tát đã từng chứng minh không sai, bây giờ nản lòng thoái chí, tu vi tổn hao nhiều, nên cũng không ham những công danh lợi lộc kia mà quanh năm mượn rượu giải sầu. Nói đến giang hồ Bắc Mãng thì cao thủ siêu nhất lưu đều thành tuyệt thế ma đầu, nhất lưu thì vào quân đội kiến công lập nghiệp, nhị lưu làm mưa làm gió, sống an nhàn sung sướng trong tông môn hào phiệt, tam lưu và bất nhập lưu mới sờ soạng lần mò trên con đường bùn lầy giang hồ này, khiến người chê cười.
Thực lực của Tạ Linh hao tổn rất nhiều nhưng tâm khí vẫn còn, gã tự biết cái gọi là cự phách ma đạo chẳng qua chỉ có bề ngoài, cũng không vào trong quân Bắc Mãng mất mặt xấu hổ, huống hồ mục tiêu từ ban đầu của gã đã nhắm chuẩn vương đình lưỡng kinh, con cháu nho nhỏ của Mộ Dung tính là thứ gì, có tư cách sai khiến mình sao? Nhưng mà xem thường thì xem thường, một chút quy củ vẫn phải giảng, giang hồ và quân đội quan phủ nước giếng không phạm nước sông, người giang hồ ở trong giang hồ đốt giết cướp bóc, triều đình Bắc Mãng cũng chưa từng hỏi đến nhưng nếu chọc vào con cháu của phủ quan gia thì trừ phi ngươi là đại kiêu hùng, đứng ở võ đạo ngao đầu như Lạc Dương vậy, nếu không thì sẽ phải gặp nạn, khách sạn Áp Đầu Lục có Tạ Linh tọa trấn, từ trước đến nay đối xử với những tên thù hân ân oán đều như hán tử thanh niên trai tráng nhìn đám hài tử đùa giỡn, khinh thường hỏi đến. Mộ Dung huynh đệ muốn bắt Đào Tiềm Trĩ quả phụ đi, Áp Đầu Lục không cản, nhưng muốn nhất tiễn song điêu, vừa muốn sắc đẹp của tiểu phụ nhân, vừa muốn Tạ Linh xuất sơn dệt hoa trên gấm thì Tạ Linh không tiện làm rõ nên đã để tức phụ diễn vai ác, đẩy thanh niên bội đao kia ra, đưa hắn vào chỗ chết, chẳng qua chỉ là cho song phương một bậc thang để đi xuống, hàm ý rất rõ ràng, huynh đệ các ngươi ở Áp Đầu Lục giết người phá khách sạn, Tạ Linh ta nể tình các ngươi là dòng họ hoàng thất, đánh chó nhìn chủ nhân nên không quản, nhưng cô nhi quả mẫu bị người khác dẫn khỏi khách sạn, khách sạn phân rõ giới hạn với các ngươi, nếu còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước thì trước kia Tạ Linh ta thành danh, hai tay cũng nhuốm không ít máu.
Lời mở đầu của bản bí kíp kia nói là mỗi năm ăn một trăm bộ tim gian thì một giáp có thể làm người trường sinh. Nhưng không phải cố ý muốn nói không làm người khác kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận