Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 633: Tiếng sấm (1)

Sức chiến đấu của một lính bắn nỏ tiêu chuẩn hơn xa ba trăm giáp sĩ bình thường, lính bắn nỏ của Bắc Lương có thể được sử dụng làm lính trinh sát, cũng không phải lính trinh sát nào cũng đều có thể trở thành một lính bắn nỏ ngàn người chọn một. Lúc này đây, Tiêu Trường không cần lên tiếng, Lý Hàn Lâm cùng các huynh đệ họ Tiêu đã nhận thấy điều gì đó bất thường, đó chắc chắn không phải là trận chiến tiếp xúc quy mô nhỏ thường diễn ra sâu trong nội địa châu Long Yêu, vài tướng lĩnh trẻ dưới trướng Lý Thập Nguyệt đều nóng lòng muốn chiến đấu. Bọn họ đều biết rõ, con mẹ nó, đợi đã nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được đại chiến rồi.
Binh mã chưa động lương thảo chuyển trước, ngoại trừ lương thảo, tất nhiên còn có lượng lớn lính trinh sát điều tra quân tình, giống như vãi đậu thường rải ở phía trước đại quân, ẩn nấp hành tung, lặng lẽ cắt cỏ. Là đội cung nỏ tinh nhuệ được coi trọng nhất trong Bắc Lương quân, có tư cách đeo Bắc Lương đao sắc bén nhất, giữ những chiếc nỏ nhẹ có lực xuyên thủng lớn nhất, cưỡi thục mã có sức bật tốt nhất. Tất cả lính bắn nỏ đều cưỡi ngựa có móng ngựa bọc vải, cúi đầu phục gập lưng phi nhanh về hướng bắc, Lý Thập Nguyệt tính tình nóng nảy, tốc độ cưỡi ngựa rất nhanh, chỉ chậm hơn nửa thân ngựa so với Tiêu trưởng, nhỏ giọng hỏi:
"Tiêu trưởng, đi hướng đó sao? Chỗ đó là đệ nhất quân trấn của châu Long Yêu, phía sau chúng ta có mấy vạn huynh đệ đó?"
Tiêu trưởng quay đầu trừng mắt, vốn không muốn trả lời, suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
"Bớt nói nhảm, nhớ kỹ, lần này gặp phải mã lan tử bên Bắc mọi rợ, không cần để lại người sống. Đầu cũng không cần cắt, đừng chậm trễ quân tình! Gặp gỡ đại quân thì quay về, còn lại đừng nói lan tử, dù là một cỗ ba, bốn trăm kỵ binh chính quy Bắc Mãng, chúng ta cũng phải liều mạng tiêu diệt. Có sợ chết không, sợ chết mau cút."
- Giải thích, mã lan tử là kỵ binh tuần tra trái phải quân trướng. Hết giải thích.
Lý Thập Nguyệt mắng:
"Sợ bố ngươi đó!"
Tiêu trưởng cưỡi ngựa chiến hai mươi năm hiển nhiên đang có tâm trạng rất tốt, lần đầu tiên cười, đùa giỡn nói thêm một câu:
"Lão tử đúng là bố của ngươi, mấy năm nay vừa làm bố vừa làm mẹ cho đám nhóc các ngươi."
Ngay cả chiếc roi da khiến người ta da tróc thịt bong của Tiêu trưởng cũng đã quen rồi, chớ đừng nhắc dáng dấp hùng hùng hổ hổ của Tiêu trưởng, hơn nữa thật ra Tiêu trưởng cũng không nói sai, Lý Thập Nguyệt đã từng bị trào phúng là lính cung nỏ con ông cháu cha, trong kị binh nhẹ của Tiêu, trước khi nhập ngũ hiếm có người tốt hiền lành lễ độ, đều là con cháu của các tướng lĩnh quen làm xằng làm bậy ở các quận huyện địa phương, ngẫu nhiên có kẻ vô hại, cũng ngạo mạn tận xương, vào quân Tiêu rồi, đều được quản lý thật quy củ, Tiêu trưởng coi như thả cái rắm, cũng có ích hơn xa so với lời khuyên bảo tận tình của ông bố quan to nhà mình. Ánh mắt của Lý Thập Nguyệt rạng rỡ, không dám lải nhải với Tiêu trưởng, chầm chậm giảm tốc độ ngựa, chạy song song với Lý Hàn Lâm cùng trọng đồng tử Lục Đấu, hắc hắc nói:
"Để chúng ta đoán trúng rồi, thật đúng là đại chiến."
Lý Hàn Lâm tức giận nói:
"Câm miệng, có muốn khen thưởng ngươi một miếng trúc hay không?"
Lý Thập Nguyệt tức giận nói:
"Ngươi coi lão tử là tay mơ hả, thứ này chỉ có đám trinh sát không quản được miệng mới dùng, ta đâu có mất mặt như vậy!"
"Ngươi cùng non không kém đâu."
Lục Đấu lạnh như băng nói rằng.
Lý Thập Nguyệt mặt đỏ lên, đang muốn chửi má nó, nhưng rất nhanh thì yên lặng. Luận về tích lũy quân công trong Tiêu, vị trọng đồng tử này sớm đã ngang hàng với trưởng Tiêu phó Tiêu, cũng chỉ có Lý Hàn Lâm có thể so sánh so sánh. Trải qua mấy trận giao chiến thật sự, Lục Đấu chiến công hiển hách, đã hoàn toàn dung nhập trong Tiêu, tuy trầm mặc ít lời, nhưng ngay cả Lý Thập Nguyệt vốn là một tên nạn cũng coi là huynh đệ, hận không thể hai tay dâng tặng muội muội, quan hệ giữa đám người Lục Đấu cùng Lý Hàn Lâm, Lý Thập Nguyệt đều coi là vô cùng tốt, yên ngựa của gã có treo một túi mâu, cắm hơn mười miếng đoản mâu, cung nỏ thủ vốn luôn phải mang kình nỏ bên người, ngay cả Tiêu trưởng cũng tò mò hỏi, Lục Đấu tính khí ương ngạnh, mỗi lần đều giả khờ giả ngốc, hỏi gì cũng không biết.
- Giải thích, trọng đồng tử nghĩa là mỗi con mắt có hai con ngươi.
Còn từ tiêu ở đây là chỉ một biên chế lục quân, tương đương với trung đoàn. Hết giải thích.
Lý Thập Nguyệt không hề cợt nhả, đưa tay buộc chặt dây buột bằng da mềm mũ giáp ở trên cổ, ép thật sâu vào trong da thịt, chẳng những không có cảm giác khó chịu xương, ngược lại có cảm giác quen thuộc. Nhớ lúc mới vào Bắc Lương quân, chưa có tư cách cưỡi ngựa diễn luyện, chỉ lấy thân phận bộ binh làm quen với quân sự, ngày thứ hai mặc thêm áo giáp nặng không đến hai mươi cân, thực sự là toàn thân trên dưới nóng rát đau đớn, Lý Thập Nguyệt nhếch mép một cái, làm sao lại mơ mơ hồ hồ trở thành cung nỗ thủ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận