Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 370: Người kể chuyện vừa uống rượu nhắm mắt vừa kể (2)

Bạch Hồ Nhi Kiểm không rút tay về, chỉ trợn mắt.
Sát khí, sát khí, bá khí!
Mẹ nó đây mới là cao thủ bại hoại tương lai sẽ đứng đầu giang hồ nha. Thảo nào được Lý lão Kiếm Thần coi là tối cao Điếu Ngư Đài tương lai ngồi vững võ đạo, còn trẻ tuổi đã có thể coi Lục Địa Thần Tiên là vật trong bàn tay, Từ Phượng Niên tự nhận kém xa mười tám con đường, còn cách vô số cửa hàng bánh bao hiệu cầm đồ tửu lâu thanh lâu à nha, người so với người làm người tức chết. Thế tử điện hạ mới vừa được khen có cốt khí vội vàng ném Tú Đông qua, nhanh như chớp xoay người chạy tót lên lầu.
Bạch Hồ Nhi Kiểm tiếp nhận Tú Đông đao, nghiêng đầu, mỉm cười. Từ Phượng Niên đi tới đỉnh các, ngồi nghiêm chỉnh, Lý Nghĩa Sơn tiều tụy do bệnh nặng tái phát, đang viết bằng một cây bút cứng, nửa canh giờ sau, ngẩng đầu chậm rãi nói rằng: "Bí kíp mà Viên gia giấu đều đã chỉnh lý sơ bộ hoàn tất, Nam Cung Bộc Xạ dưới lầu bỏ khá nhiều công sức..."
Trong lúc này, Từ Kiêu mang theo hai bầu rượu lên lầu, khoanh chân ngồi xuống, lấy ra ba cái bát vốn chồng lên nhau, rồi đổ đẩy rượu, mùi rượu tràn ngập, Lý Nghĩa Sơn chỉ cần uống rượu, không nói gì, uống xong một bầu Lục Nghĩ mà bách tính đều uống, Lý Nghĩa Sơn say rượu thấy chỉ còn lại có nửa ấm, liền phất tay hạ lệnh trục khách, phụ tử nhìn nhau cười, đứng dậy rời các đỉnh. Lý Nghĩa Sơn tự đổ một ít rượu vào bát, thì thầm "Giang sơn", uống một hơi cạn sạch, "Mỹ nhân", lại đổ thêm ít rượu, "Mỹ nhân" còn lại liền vào bụng, tiếp đó trung nghĩa, quân thần, xuân thu, giang hồ, đều cùng rượu mạnh Lục Nghĩ cùng vào bụng, cuối cùng say ngã ở trên bàn.
Từ Phượng Niên cùng Từ Kiêu đi tới đỉnh núi Thanh Lương, phụ tử mật đàm, người ngoài không biết gì về nội dung.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Phượng Niên đi đến Võ Đang sơn, ngồi đờ ra tại gần bia Quy Đà Tiểu Liên Hoa phong, ngước cổ lên nhìn trời cao mây nhạt rất lâu, cuối cùng dùng hai tay che mặt.
Mấy người lặng lẽ cưỡi ngựa trở lại trong thành, Thế tử điện hạ nhìn gian bán thịt bò kho tương, đã đóng cửa, đương nhiên lại không thấy được tiểu cô nương đối với bất cứ khách nhân nào cũng đều nghiêm mặt.
Năm nay nông lịch hai mươi tám, Từ Phượng Niên thay thế Từ Kiêu đơn độc đi đến Địa Tàng Vương Bồ Tát đạo trường gõ một trăm lẻ tám tiếng chuông.
Vào lúc hoàng hôn Tết Nguyên Tiêu, từng nhà treo đầy đèn lồng đỏ lớn, Thế tử điện hạ cùng vài nữ tử thân phận rất cao rời phủ giải sầu, Bạch Hồ Nhi Kiểm ngoài dự đoán mọi người cũng đi theo, không đi về hướng phố xá sầm uất, chỉ chọn một tửu lâu yên lặng, lên lầu hai chọn chút bánh ngọt tinh xảo, lại sai tiểu nhị đi u một bầu Hoàng Tửu.
Lầu một có cặp ông nội cháu gái kiếm tiền bằng nghề kể chuyện, lão nhân mắt mù đập phách tre kể chuyển xưa, kể liên tục, tiểu cô nương xanh xao vàng vọt ngồi ở trên một chiếc ghế nhỏ, đánh tỳ bà phụ họa. Tỳ bà chất lượng kém, kỹ năng trúc trắc, còn lâu mới sánh bằng âm thanh tự nhiên. Nghệ nhân mù ngồi xuống vẫn chưa bao lâu, lúc Thế tử điện hạ bắt đầu uống rượu, mới kể xong một đoạn tiểu tấu tử mở đầu, kể về Bắc Lương Vương phi chúng ta làm sao bạch y gõ trống, bởi vì tửu lâu nằm ở vị trí hẻo lánh, lúc này đa phần dân chúng trong thành đều đang chuẩn bị đi dạo chợ đèn hoa Nguyên Tiêu, thực khách tại lầu một lác đác không có mấy, chuyện kinh doanh ở lầu hai càng thêm thảm đạm, Từ Phượng Niên cùng Bạch Hồ Nhi Kiểm mặt đối mặt uống rượu, suy nghĩ một chút, ngoắc điếm tiểu nhị đưa cho hai ông cháu dưới lầu một chén Hoàng Tửu ấm áp.
Rượu đưa đến lầu một, lão nhân mắt mù nói gì với tôn nữ, tiểu cô nương ôm tỳ bà đứng lên, hướng về lầu hai bái một cái.
Lão nhân mắt mù kể chuyện mượn tửu lâu một cái ghế, đặt rượu bát ở trong tay, kể rất hưng phấn, mệt thì giơ tay uống một ngụm rượu.
Kể đến tiếng vó ngựa Bắc Lương.
Kể đến Xuân Thu tứ bề báo hiệu bất ổn.
Bất tri bất giác, cuối cùng liền kể về Bắc Lương Thế tử điện hạ nói một câu kia bên bờ Quảng Lăng giang.
Thế tử điện hạ yên tĩnh nghe lão nhân mắt mù uống rượu kể chuyện, mặt không chút cảm xúc.
Cố gắng phối hợp tâm tình thoải mái của gia gia, tiểu cô nương gảy tỳ bà rất cố gắng, mặt đỏ tới mang tai, không đủ sức, sau khi nghệ nhân mù lấy lại tinh thần, run rẩy vươn tay, sờ sờ đầu của cháu gái, sau đó đưa tay lấy rượu uống, hơi lắc lắc, mới biết đã hết rượu, lão giả để xuống bát rượu, chép chép miệng, dường như chưa thỏa mãn, lại cũng không cảm thấy không có rượu chính là tiếc nuối, chỉ lẩm bẩm: "Bắc Lương lão Tốt Hàn Văn Hổ, hôm nay cứ như uống cả hào khí đại giang chảy về đông, thực sự là hảo tửu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận