Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 106: Bạch y tiễn đưa (1)

Thế tử điện hạ cưỡi bạch mã đeo song đao ra khỏi thành, phía sau là một vị võ tướng khôi ngô dẫn hơn trăm khinh kị binh, chẳng qua là xe ngựa đi đầu lại bình thường không có gì lạ, mã phu là một nữ tử thanh tú, ngay cả Thế tử điện hạ cũng cưỡi ngựa mà đi, nói vậy sẽ không có người nào có tư cách ngồi trên thùng xe.
Sau khi ra khỏi thành hơn mười dặm đường, 100 nỏ binh chữ phượng doanh kỵ liền tận lực kéo dãn khoảng cách, đi cách một đoạn, tên Võ Điển tướng quân kia một mình giục ngựa đi tới bên cạnh Từ Phượng Niên, mặc dù đối mặt với một vị trong Bắc Lương tứ nha vang danh nhất trong mười năm gần đây, lòng trung thành không thể nghi ngờ, Lữ Tiền Đường Thư Tu Dương Thanh Phong ba chó săn dưới gối Đại Trụ Quốc vẫn cẩn thận đề phòng, sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào, có thể thấy được ba người thật sự sợ Từ Đại Trụ Quốc đến tận xương tủy, rất sợ một chút gió thổi cỏ lay tổn thương Thế tử điện hạ, bọn họ sẽ phải sớm lấy cái chết tạ tội.
Từ Phượng Niên đang thỉnh giáo Cửu Đấu Mễ lão đạo sĩ Ngụy Thúc Dương về chỗ tinh túy của Lưỡng Nghi Tham Đồng Khế, chứng kiến dáng vẻ căng thẳng, không nói không rằng của ba người Lữ Tiền Đường, đến sau khi tướng quân cầm kích ở trên ngựa khom lưng xin chỉ thị, lúc này mới cười nói: “Trữ tướng quân, để cho binh mã dưới quyền ngươi đi lùi ra phía sau chút nữa, chỉ là bản thế tử không muốn chịu gió bụi, không có ý gì khác, chớ căng thẳng, giữ khoảng cách nửa dặm đường, thật có tình hình nguy hiểm, chỉ cần chạy nước rút tới là được, Trữ tướng quân còn không tin được doanh chữ Phượng sao? Đây chính là thân vệ doanh của bản thế tử, mỗi người đều là binh tướng dũng mãnh tinh nhuệ trăm người chọn một từ trong Bắc Lương quân, cộng thêm có Trữ tướng quân tọa trấn chỉ huy, tuyệt đối không thể có sơ suất. ".
Võ Điển tướng quân cầm đại kích này có một cái tên đầy ý thơ, Ninh Nga Mi, vóc dáng cao lớn thô kệch, toàn thân tràn đầy cơ bắp, khinh kỵ của doanh chữ Phượng chỉ dùng đao cầm nỏ, duy chỉ có gã thiết kỵ trọng giáp, cầm trong tay một cây thiết kích chứ Bốc khiến cho người ta chú ý, sau lưng còn có một cái túi lớn chứa hàng chục thanh đoản kích, vừa nhìn liền biết là một võ tướng đã từng xông vào vạn loại trận hình.
Trước khi Từ Phượng Niên ra khỏi thành đã cầm một phần tư liệu về chiến công của Ninh Nga Mi, không thể không tôn kính thán phục vài phần, Ninh Nga Mi là trẻ mồ côi trên chiến trường, được đại tướng Vương Tiễn nhặt được, nuôi dưỡng thành người, sau khi Vương Cự Linh chết trận, liền thừa kế y bát của nghĩa phụ, chỉ cần đưa Kích cho gã, gã đã mấy lần lấy thủ cấp của tướng địch giữa vạn quân, mỗi lần sau đó đều phải bị Đại Trụ Quốc lấy đại công bù tiểu tội, bằng không gã cũng sẽ không là võ giai thấp nhất trong Bắc Lương tứ nha, chẳng qua Ninh Nga Mi chỉ cần có thể ra trận có thể giết người, đừng để cho gã co đầu rút cổ ở sau tiền tuyến phất cờ hò reo, chuyện còn lại gã không thèm để ý.
Từ cổ chí kim, dám dùng Kích làm binh khí tiện tay, đều là hổ lang mãnh hán coi giết người như cắt cỏ.
Trên sa trường là sát thần, Ninh Nga Mi rời chiến trường, cũng không phải cái loại man tướng hở tí là đánh đập binh sĩ, trái lại gã vô cùng ấm áp kiệm lời, bởi vì giọng nói cực kỳ mạnh mẽ, khó tránh khỏi chấn vang động trời, cách nói chuyện lại giống như là các cô gái nhỏ nhắn ở Giang Nam, thật sự là một chuyện cực kỳ lạ lùng. Vừa nghe được Thế tử điện hạ giải thích, Ninh Nga Mi cầm nghiêng đại kích, mũi kích hướng đất, ngại ngùng cười nói: “Lần này xuất hành, Đại Trụ Quốc lệnh thuộc hạ nghe theo mọi điều Thế tử điện hạ căn dặn, điện hạ nói như thế nào thì cứ làm như thế ấy. ".
Từ Phượng Niên liếc nhìn đại thiết kích trong tay của Ninh Nga Mi, hiếu kỳ hỏi: “Trữ tướng quân, cây kích chữ bốc này chắc nặng bảy mươi, tám mươi cân?"
Ninh Nga Mi kinh ngạc nói: “Thế tử điện hạ nhận biết cây kích chữ bốc này sao?"
Từ Phượng Niên thấy buồn cười nói: “Ngẫu nhiên nghe nhị tỷ ta nhắc đến. Không đến mức nhận thức làm sáo kích trong lễ khí cầu kỳ. ".
Ninh Nga Mi không phát hiện bầu không khí bên người có chút đơ cứng, gã nói rằng: “Thế tử điện hạ suy đoán không lầm, Kích này nặng 7 cân, người bình thường cầm không nổi."
Từ Phượng Niên đeo song đao bên hông ha ha cười nói: “Có cơ hội muốn biết một chút về phi kích của Trữ tướng quân, nghe Từ Kiêu nói đoản kích của ngươi có thể đâm người ta té ngựa, chưa từng trượt phát nào."
Ninh Nga Mi có chút thẹn, chỉ cười cười. Cuối cùng chào từ giả, phóng ngựa tha kích ra đằng sau.
Thư Tu dung nhan kiều mị không biết trong lòng nghĩ như thế nào kéo dây cương, thờ ơ lạnh nhạt, nhếch miệng, tràn đầy khinh thường, tên kiêu tướng Bắc Lương, tâm phúc của Đại Trụ Quốc này thật sự không rành quan trường tình đời, nếu Thế tử điện hạ muốn khám phá khí giới, không cần biết có biết hàng hay không, hay là mèo mù đánh chuột chết, sao không biết biết thời biết thế nịnh bợ vài câu? Còn nói cái gì điện hạ đeo đao nói không nâng nổi đại kích, ngươi đang trào phúng Thế tử điện hạ tay trói gà không chặt sao? Ngươi đúng là mãng phu tối dạ, Thế tử điện hạ cho dù không phải cao thủ dùng đao, nhưng hai thanh đao tốt tuyệt thế hàn ý dày đặc, tùy tiện nhìn thôi cũng biết là sát nhân đao từng tắm máu nhiều người, "Người bình thường " khống chế được hả?
Kiếm khách Lữ Tiền Đường có thân hình khôi ngô không thua gì Ninh Nga Mi chỉ ngưng thần nhắm mắt, ngón cái ấn chặt chuôi cự kiếm Xích Hà chọn từ trong võ khố.
Dương Thanh Phong co ro trong bộ hắc bào rộng rãi, chèn ép đôi trắng đến chói mắt.
Từ Phượng Niên tiếp tục tiến lên, nhẹ giọng cảm khái nói: “Năm đó Tây Sở tự xưng địa phương năm nghìn dặm cầm Kích một triệu người, nhưng mấy trăm ngàn kích sĩ đánh đâu thắng đó lại bại bởi thiết kỵ của Từ Kiêu, xem ra Mâu vẫn là vũ khí sắc bén nhất của Bắc Lương thiết kỵ. ".
Lão đạo Ngụy Thúc Dương vuốt râu nhẹ giọng cười nói: “Lão đạo năm mới may mắn bái kiến kỳ cảnh mấy nghìn thiết kỵ Bắc Lương chạy như sấm sét thành một đường, giống như con nước lớn trên Nghiễm Lăng giang, thế mạnh như nước có thể phá, tâm trí hướng về nha."
Từ Phượng Niên chớp mắt nói: “Ngụy gia gia, ta đã thấy rất nhiều nha."
Lão đạo sĩ ngạc nhiên một lúc lâu, rốt cục chợt nở nụ cười vui mừng. Điều này khiến cho Thư Tu càng thêm khó hiểu. 3 người Thư Tu được nuôi dưỡng ở vương phủ làm tay sai cho Đại Trụ Quốc thời gian bảo ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, dài nhất Dương Thanh Phong mới bảy tám năm, khi đó Thế tử điện hạ cũng đã là đại hoàn khố số một Bắc Lương với thanh danh cực kỳ tệ hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận