Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1027: Rèm châu, giáp sắt (1)

Sau khi trời sáng, Dư Địa Long cùng Lữ Vân Trường rời khỏi quán trọ nhỏ trên con phố, đi ra sân, một trái một phải ngồi xổm xuống, giống như hai vị thần giữ cửa.
Việc tụ tập đám đông thật sự là một chuyện vô cùng buồn chán, Lữ Vân ngáp một cái, đưa tay nhẹ nhàng che miệng, tiện miệng hỏi:
"Dư con sâu, ngươi có biết chuyện lớn nhất đầu xuân năm nay là gì không?"
Dư Địa Long đang nghĩ đến sư muội Vương Sinh có thói quen thân thiết với "bạch hồ nhi", không biết ở Bắc Mãng đã tìm được một hai thanh danh kiếm mới tinh nào chưa, có hay không đánh nhau với ai. Căn bản hắn không nghe thấy Lữ Vân Trường - cái kẻ tự xưng là loa phát thanh giang hồ - đang nói gì, dù sao trong miệng Lữ Vân Trường cũng chẳng nhả ra được lời hay, những lời này Vương Sinh nói, Dư Địa Long vẫn chưa từng hiểu rõ ý tứ. Lữ Vân Trường cũng quen với việc Dư Địa Long tư tưởng không tập trung, phối hợp nói:
"Trước kia, văn, võ, tướng mạo và nhan sắc đều được bình chọn, có tất cả bảy hạng, lúc nào võ cũng được coi là 'trò hay áp trục', đặt ở cuối cùng, trước dùng nhan sắc để khơi gợi sự chú ý. Lần này, từ Nạp Lan Hữu Từ và Tạ Quan Ứng cùng nhau bình luận 'Tường Phù lớn bình', không giống mọi khi, có vẻ đặc biệt coi trọng ba hạng văn, tướng mạo, và nhan sắc, vậy mà lại đưa võ lên đầu."
Dư Địa Long "ồ" một tiếng.
Lữ Vân Trường hiếu kỳ hỏi:
"Ngươi không tò mò sư phụ chúng ta xếp thứ mấy trong hạng võ sao?"
Dư Địa Long không để tâm đáp:
"Cái đó ai cũng chẳng có phúc, làm chuyện này khi sư phụ bị trọng thương, nếu thứ tự sư phụ không tốt, sau này đợi Bắc Lương đánh bại được Bắc Mãng, ta cũng học thành võ nghệ rồi, liền đi tìm bọn chúng gây sự."
Lữ Vân Trường trợn mắt:
"Năm nay hạng võ có tất cả mười bốn người lên bảng, một lần nữa đưa ra khái niệm 'tứ đại tông sư', lại thêm mười cao thủ. Sư phụ cùng Thác Bạt Bồ Tát, Đặng Thái A, Tào Trường Khanh được phong là 'thiên hạ tứ đại tông sư'. Tiếp theo mới đến mười cao thủ, nghe nói cũng không phân trước sau cao thấp, bên Ly Dương có Trần Chi Báo, Từ Yển Binh, Cố Kiếm Đường, Huy Sơn Hiên Viên Thanh Phong, chủ gia tộc kiếm mộ Ngô gia. Bên Bắc Mãng có Hô Duyên Đại Quan, Lạc Dương, Hồng Kính Nham, Mộ Dung Bảo Đỉnh, Đặng Mậu."
Dư Địa Long cau mày:
"Sao cái kẻ 'mặt bạch hồ', tông chủ 'người cao Quan Âm', cùng ông lão thích ăn kiếm có lông mày trắng kia đều không có lên bảng? Ta thấy bọn họ đều rất lợi hại mà."
Lữ Vân Trường trêu chọc:
"Sau này ngươi tìm Tạ Quan Ứng và Nạp Lan Hữu Từ, tự mình hỏi bọn hắn đi, ta biết tại sao được."
Dư Địa Long rất thật thà gật đầu.
Lữ Vân Trường kinh ngạc nói:
"Ngươi thật sự muốn đi à?"
Dư Địa Long quay đầu nhìn hắn, hỏi:
"Ngươi biết 'tứ hợp viện' mà Bùi di nói là cái gì không?"
Lữ Vân Trường gật đầu:
"Ở Trung Nguyên có rất nhiều kiểu sân như vậy, chia làm nhiều lớp, nhà càng lớn của người giàu càng nhiều lớp, đều là tứ hợp viện cả."
Dư Địa Long nhỏ giọng hỏi:
"Vậy chắc cũng đắt tiền lắm?"
Lữ Vân Trường bĩu môi:
"Ở cả huyện thành này chỉ có một con phố, giá trị mấy đồng bạc, tầm bốn năm chục lượng là có thể mua được một cái rồi."
Dư Địa Long tức giận:
"Bốn mươi lăm lượng mà còn ít hả?!"
Lữ Vân Trường móc ráy tai, vác thanh Đại Sương đao:
"Chỉ có mình ngươi là cái đồ nhà quê, tính là đồ đệ của sư phụ, ngươi muốn một căn viện ở vương phủ Thanh Lương Sơn không phải là chuyện một câu nói à? Chỗ đó mới đáng giá, vàng vạn lượng cũng không mua được! Ngươi xem bao nhiêu quan lớn tướng quân ở Bắc Lương, không phải chỉ có phó kinh lược sứ Tống Động Minh mới có nhà ở Thanh Lương Sơn thôi sao?"
Dư Địa Long cười nhạo:
"Ngươi biết cái gì!"
Lữ Vân Trường cũng không vừa:
"Ngươi có biết cái rắm gì đâu."
Dư Địa Long đưa tay sờ chuôi đao lương, Lữ Vân Trường cũng đột nhiên đứng dậy:
"Dư Địa Long, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc, đao Đại Sương của lão tử đã sớm đói khát lắm rồi!"
Ngay lúc này, Từ Phượng Niên một tay chống eo, một tay mở cửa, thấy hai đồ đệ đứng ở cửa như muốn đánh nhau, giận nói:
"Muốn đánh nhau thì đi xa mà đánh."
Dư Địa Long nhìn sắc mặt sư phụ, vừa hổ thẹn vừa kinh ngạc hỏi:
"Sư phụ, sao lại bị thương rồi? Chẳng lẽ đêm qua có thích khách Bắc Mãng?"
Sắc mặt Từ Phượng Niên cổ quái, Lữ Vân Trường cười càng thêm quái dị, tên này ân cần nịnh nọt nói:
"Sư phụ, lát nữa đồ đệ dìu ngươi lên ngựa, đừng để bị đau lưng nữa."
Từ Phượng Niên đạp nhẹ một cái vào người Lữ Vân Trường, ra khỏi cửa:
"Dắt ngựa, lên đường đi Lương Châu đô hộ phủ."
Dư Địa Long cẩn thận hỏi:
"Sư phụ, thật sự không sao chứ?"
Từ Phượng Niên mặt mày nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, trịnh trọng nói:
"Có chút thua trận, mà thua rồi là không đòi lại được. Đàn ông càng lớn tuổi càng như thế."
Dư Địa Long suy nghĩ một hồi, "Sư phụ đã là 'tứ đại tông sư' rồi, xem ra kẻ địch rất mạnh a. Đúng rồi, sư phụ, Bùi di không sao chứ?"
Từ Phượng Niên định mở miệng thì Lữ Vân Trường đã căng giọng gọi:
"Bùi di, chúng ta đi với sư phụ nhé, lưng sư phụ không được rồi! Lên ngựa còn khó khăn!"
Lữ Vân Trường lanh lợi lên ngựa, phi nhanh đi.
Từ Phượng Niên và Dư Địa Long lần lượt lên ngựa, Từ Phượng Niên cười gượng gạo nói:
"Dư Địa Long, đi, đánh sư đệ ngươi một trận."
Dư Địa Long tay trái nắm tay phải thành nắm đấm, hung hăng xoay xoay, mặt lộ vẻ "sát khí". Sau đó đứa nhỏ này hỏi:
"Sư phụ, vì lý do gì ạ?"
Từ Phượng Niên hỏi ngược lại:
"Đại sư huynh đánh tiểu sư đệ cần gì lý do?"
Dư Địa Long thúc ngựa phi nhanh, đuổi theo Lữ Vân Trường.
Từ Phượng Niên nhìn bóng lưng của đứa trẻ, khẽ cười:
"Cũng giống như ngươi có tình với Vương Sinh, cũng không cần lý do gì."
Từ Phượng Niên hít sâu một hơi, nhìn lại sân nhỏ:
"Đi rồi."
Chữ "tình" này, không biết bắt đầu từ đâu, không biết dừng ở đâu. Không biết kết, không biết cách giải. Không biết tung tích, không biết kết cục ra sao.
Từ cuộc sống xa hoa của gia tộc, đến Tương Phiền thành ở Thanh Châu, rồi đến Bắc Lương - nơi cao hơn Trung Nguyên, ở cạnh hồ Thính Triều trên núi Thanh Lương, cuối cùng lại đến một huyện nhỏ nghèo nàn ở Yên Chi quận.
Giống một cây lau không rễ trôi nổi, từ vương phi Ly Dương trên hạng nhan sắc, đến một người phụ nữ không chịu thua kém, sống ngày càng túng quẫn khi bị "chồng" là một hậu sinh ném cho chức quan tép riu, hàng ngày quanh quẩn với củi gạo dầu muối tương dấm trà, nhưng Bùi Nam Vi chưa từng cảm thấy an tâm đến thế.
Nàng lười biếng sau khi thức dậy, làm bữa sáng như thường ngày. Bữa cơm tất niên trước nàng đã bận rộn cả buổi chiều, làm một bàn đầy tám chín món, rồi sau đó nàng đặt hai bộ bát đũa trên bàn. Nàng ngồi trước bàn, nghĩ đến luống rau ở góc tường, cùng với một luống rau lớn hơn ở sân sau, lúc nào sẽ thu hoạch. Nàng nghĩ sẽ đi mở chuồng gà, xem có điều gì bất ngờ không. Nàng nghĩ đến hơn hai mươi lượng bạc lấy được từ nha môn tối qua, thêm ba mươi mấy lượng dành dụm được, với giá cả của thợ hồ thợ mộc ở huyện Bích Sơn, chắc chắn có thể sửa được một cái tứ hợp viện nhỏ ra dáng, đáng tiếc U Châu bây giờ bất ổn, nếu như vào năm ngoái, còn có thể tiết kiệm được một chút tiền. Bùi Nam Vi nhìn quanh bốn phía, mua đồ ngày tết năm ngoái, cũng đã trang bị thêm nhiều đồ đạc trong phòng, lúc đó còn cảm thấy đau lòng, âm thầm oán trách mình không nên tiêu xài quá độ, nhưng kết quả bây giờ giá cả đều tăng cao, ngược lại làm nàng cảm thấy mình... cũng rất biết lo việc nhà.
Bùi Nam Vi dọn dẹp bát đũa, lẩm bẩm tự nói:
"Không thường đến không sao, có thể đến là tốt rồi, nên đừng chết."
Mặt nàng đột nhiên ửng hồng, khẽ mím môi:
"Cái gì thiên hạ đệ nhất, còn không phải ôm eo đi ra..."
Vùng trung tâm của Bảo Bình Châu Bắc Mãng, băng tuyết tan chảy, vạn vật sinh sôi, cây cối xanh tươi, một kỵ sĩ men theo sườn núi phóng lên đỉnh, sau người ngựa có một cô gái chạy theo, ngoài cái hộp kiếm lớn ở sau lưng, phía sau lưng còn phải kéo theo vô số thanh kiếm, bộ dạng như là kẻ lừa đảo bán kiếm trên giang hồ.
Người đang ngồi trên ngựa là một "nữ tử" cực kỳ quyến rũ, chính là người đứng đầu hạng nhan sắc lần trước Nam Cung Phó Xạ, bảng nhãn Trần Ngư cũng chỉ được bình phẩm "không thua Nam Cung" mà thôi. Tường Phù bình chọn hai năm một lần, so với võ có đến mười bốn người, hạng nhan sắc chỉ có bốn người, tên "bạch hồ nhi" bị thế tử điện hạ gán cho năm đó, vẫn có tiếng tăm trên bảng, ba người còn lại, là Triệu Võ Trần Ngư, người sắp bị hoàng đế ban hôn gả đến Liêu Đông, Khương Nê của Tây Sở, cùng một người con gái giấu trong khuê phòng không ai biết tên Hô Duyên Quan Âm, dựa theo thông tin mờ mịt từ bảng nhan sắc thì, có lẽ vốn là con gái thảo nguyên của Bắc Mãng, cuối cùng lại bị Bắc Lương vương Từ Phượng Niên bắt về "kim ốc tàng kiều".
Vương Sinh sau khi đến Bắc Mãng, vẫn luôn chạy theo sau Nam Cung tiên sinh, nhiều lần dừng bước chân cũng bị bắt phải tiếp tục vận chuyển khí cơ, cô gái đã ngất xỉu bảy tám lần trên đường. Giống một đứa trẻ thông minh, gặp phải ông giáo hà khắc nhất, như là hận không thể bắt đứa trẻ phải thuộc lòng kinh điển cả trong giấc ngủ, hoàn toàn bất chấp việc có làm hỏng mầm non hay không.
Nên biết rõ Vương Sinh trừ rồi kiếm khí kia toàn bộ thu vào hộp kiếm gỗ tử đàn, còn lại những thanh danh kiếm kia đều chỉ có vỏ kiếm có thể hơi ẩn chứa kiếm khí, mỗi khi thiếu nữ sức cùng lực kiệt khí cơ rối loạn, những thanh danh kiếm ngạo nghễ khó thuần kia liền ra mặt đổ thêm dầu vào lửa, tế kiếm "Con mọt", ba tấc lưỡi "Thù du" do Nho thánh Bắc Hán xưa tự tay rèn, phù kiếm Đạo môn "Hạc vàng", "Ngậm châu" năm xưa một kiếm xuyên bụng Đông Việt hoàng đế, kiếm mũi phun khí như sấm mùa xuân "Nhỏ choáng", thanh kiếm luôn cùng các kiếm khí khác ngoài xông "Thiếu niên du", còn có thanh có tính khí như cô thiếu nữ tư xuân "Nga Nhi Hoàng", thêm hộp kiếm này bảy thanh, khiến thiếu nữ Vương Sinh như một con nhím buồn cười. Nàng cùng Nam Cung tiên sinh một đường bắc tiến, không ít cao thủ Bắc Mãng biết hàng muốn giết người cướp của, Nam Cung tiên sinh cũng từ trước đến giờ không quản thiếu nữ có thể đối phó hay không, luôn khoanh tay đứng nhìn, trừ khi Vương Sinh đang chém giết mà bị kiếm khí như vỡ đê gây thương tích, mới cứu nàng xuống, sau đó không xa không gần bám theo đám võ nhân Bắc Mãng đen đủi kia, mỗi lần đợi Vương Sinh khoan thai tỉnh lại, liền bị Nam Cung tiên sinh ném vào chiến trường, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi Vương Sinh giết được người mới thôi. Trước đó, ở địa phận Đông Cẩm Châu, hai người từng gặp một đội kỵ binh Bắc Mãng hơn nghìn người, Nam Cung tiên sinh vẫn cứ ném nàng vào, từ lúc đầu nhiều nhất khống chế ba bốn kiếm đối địch đến khi Vương Sinh giết đỏ mắt, bảy kiếm ra hết, chém giết hơn ba trăm kỵ binh, giữa sống và chết, đợi đến lúc nàng định cùng chư kiếm trong hộp cùng tế ra thì Nam Cung tiên sinh xông vào chiến trường đánh ngất nàng, sau khi Vương Sinh tỉnh lại, phát hiện đám man di Bắc Mãng đã chết hết, Nam Cung tiên sinh vẫn mặc quần áo sạch sẽ như mới đứng giữa đám xác chết.
Trên đỉnh núi, bạch hồ nhi mặt dắt ngựa nhìn về phương xa, mở miệng hỏi:
"Biết vì sao cao thủ trên đời luôn dùng kiếm không bằng dùng đao không?"
Vương Sinh lắc đầu, sư phụ muốn nàng luyện kiếm thì cứ luyện. Sư phụ từng nói mình là "kiếm phôi thai" bậc nhất thế gian, không luyện kiếm thì tiếc. Thật ra trong lòng Vương Sinh có chút tiếc nuối, sư phụ dù cũng thường dùng kiếm, nhưng dù sao đường võ đạo của sư phụ là từ luyện đao mà ra, nên Vương Sinh thỉnh thoảng lại hâm mộ Lữ Vân Trường dịu dàng kia. Đặc biệt là khi nghe nói Nam Cung tiên sinh eo đeo Xuân Lôi Tú Đông song đao, từng đưa đao và mượn đao cho sư phụ hai lần giang hồ trước đây, lại càng khiến thiếu nữ có chút suy nghĩ không tiện nói.
Bạch hồ nhi mặt xoa đầu Vương Sinh, nhẹ giọng nói:
"Người sợ nghiêm túc, chuyện sợ chăm chú. Vương Sinh, nếu ngươi không muốn cả đời chỉ làm đồ đệ có cũng được không có cũng không sao của hắn, thì hãy nghĩ kỹ về vấn đề này."
Vương Sinh dù không hiểu, vẫn theo thói quen ra sức gật đầu.
Bạch hồ nhi mặt mỉm cười nói:
"Thiên hạ trăm vạn kiếm, có chủ chung. Ngươi sau này chỉ cần thắng được nàng, sư phụ ngươi sẽ nhìn ngươi với con mắt khác. Thế gian này chưa từng có nữ tử nào thành thiên hạ đệ nhất."
Vương Sinh ngạc nhiên kêu a một tiếng, rụt rè nói:
"Nam Cung tiên sinh nói là vị công chúa Tây Sở họ Khương kia à, nhưng nàng sớm đã có thể ngự kiếm phi hành rồi nha, ta đánh không lại nàng mà? Với cả... với cả nghe nói nàng dáng dấp nhìn rất đẹp..."
Bạch hồ nhi mặt thở dài:
"Ngươi thật là ngốc nghếch."
Vương Sinh hơi nhón gót chân, thắt chặt mấy thanh danh kiếm hơi tuột, sau đó ngẩng đầu cười với Nam Cung tiên sinh:
"Tiên sinh, sau này nếu sư phụ không là thiên hạ đệ nhất nữa thì ngươi làm là tốt rồi."
Bạch hồ nhi mặt xoa đầu thiếu nữ, bất đắc dĩ nói:
"Ngươi, thật là ngốc."
Vương Sinh do dự một chút, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi:
"Tiên sinh, ta có thể hỏi một vấn đề không?"
Bạch hồ nhi mặt ôn nhu nói:
"Là muốn hỏi tại sao lại muốn đến Bắc Mãng?"
Vương Sinh nhẹ nhàng gật đầu.
Vị mỹ nhân đệ nhất thiên hạ khẽ ngẩng đầu, cười vui vẻ cởi mở:
"Vương Sinh, biết ta cảnh giới gì không? Vẫn chỉ là dừng bước chỉ huyền thôi, khi đó rời khỏi Thính Triều Các, không phải là không thể đến Thiên Tượng cảnh giới, cũng không phải không thể bước lên bậc võ bình cao thủ tiếp theo. Chỉ là với ta, nếu không phải là thiên hạ đệ nhất thì chẳng còn chút ý nghĩa nào!"
Bạch hồ nhi mặt buông dây cương, hai tay nhẹ nhàng đặt lên chuôi đao Xuân Lôi và Tú Đông, bước lên trước một bước, "Chỉ thiếu một bước nữa thôi."
Đây là lần đầu tiên thiếu nữ Vương Sinh thấy Nam Cung tiên sinh không chút che giấu khí thế.
Thật sự rất đẹp.
Đông Việt Kiếm Trì, vách núi truyền thế khắc vô số chữ, trong đó hai chữ cổ triện Đại Tần "Kiếm Trì" và câu "Nước sâu núi cao kiếm khí dài" của thảo thánh triều Đại Phụng say viết, là thần vận nhất.
Vách đá núi non trùng điệp ở bờ Kiếm Trì, hồ nước xanh thẳm, mặt nước lên xuống, bốn mùa trong năm khác nhau, nhưng sự kỳ lạ của Kiếm Trì là khi mùa xuân hè mưa nhiều, nước Kiếm Trì lại hao mòn giảm xuống, bảy chữ thảo thư lớn "Nước sâu núi cao kiếm khí dài" mà nhìn chữ "Kiếm" từ trên xuống thì ngược lại, vào sáu tháng cuối năm ít "Không rễ thiên thủy" kia thì nước cao không có chữ "Sâu" hạ xuống, chỉ còn trơ lại một chữ "Thủy" đơn độc trước mắt. Tống gia Kiếm Trì đã tồn tại hơn sáu trăm năm, so với quốc vận Đông Việt còn nhiều hơn. Nhưng kể từ khi Ngô gia Kiếm Trủng xuất hiện, Kiếm Trì, thánh địa kiếm rừng lừng danh tứ hải này, trong mắt nhiều người đã có cảm thán "Đã sinh Tống sao còn sinh Ngô", khác với Ngô gia Kiếm Trủng tôn trọng cổ nhân cổ kiếm, Tống gia gần một trăm năm qua đặc biệt là dưới đời tông sư Tống Niệm Khanh, luôn kiên trì tôn chỉ kiếm đạo "Người không bằng trước, kiếm không bằng mới", mỗi kiếm sĩ Tống gia có thành tựu trước khi rời Kiếm Trì giang hồ, đều ném kiếm cũ vào Kiếm Trì, tự tay đến lò kiếm đúc thành kiếm mới, người ngoài không hiểu, cảm thấy có lẽ là gửi gắm nguyện vọng tốt đẹp "người cũ kiếm mới khí tượng lớn".
Sau khi Tống Niệm Khanh chết, Sài Thanh Sơn, từng làm khách khanh Nghiễm Lăng Vương Triệu Nghị rồi năm xưa bị đuổi đi, một lần nữa quay về Kiếm Trì này, vị đại tông sư kiếm đạo chưa từng có đệ tử cũng coi như "khoan thai đến muộn" mà thu nhận hai đồ đệ, thiếu niên là con cháu Tống thị kinh tài tuyệt diễm, thiếu nữ là khối ngọc thô long đong thuộc đệ tử họ khác. Ba thầy trò đứng trên khối đá lớn có khắc họa ba chữ mẫu "Một đấu một vạn" ở Xuân Thần hồ trong Kiếm Trì, tảng đá lớn như núi nhỏ, chỉnh tề, khí thế uy nghiêm. Lão nhân không đeo kiếm cúi đầu nhìn một ao nước xuân tĩnh mịch cổ ý, giọng nói khàn khàn mở miệng nói:
"Sư huynh ta năm đó bại dưới tay Lý Thuần Cương, không phải tự vẫn mà chết, là bị thương mà chết. Gia chủ Tống Niệm Khanh năm ngoái chết ở giang hồ bên ngoài Kiếm Trì, cũng không phải là thọ hết chết già, mà là sau khi mười bốn thanh kiếm mới ra hết, thậm chí không tiếc lấy tính mệnh làm cái giá, tế ra một kiếm lục địa thần tiên, vẫn là bị người giết chết một cách quang minh chính đại. Nói cho các ngươi hai chuyện này là hy vọng các ngươi rõ một đạo lý, trừ môn phái xem như thiên hạ kiếm học Ngô gia Kiếm Trủng ra, dưới gầm trời còn rất nhiều người dùng kiếm không xem Kiếm Trì ra gì, còn nhiều hơn các ngươi nghĩ."
Sài Thanh Sơn có lẽ thấy chân tướng này đối với hai đứa trẻ quá tàn khốc, cười một tiếng tự giễu:
"Kiếm Trì trừ lão đầu hỏng bét như ta gắng gượng thì có tiếng tăm trên giang hồ, hai ngươi cũng phải gọi một tiếng sư huynh người tên Lý Ý Bạch kia, cả đời này hắn không có hy vọng lên đỉnh kiếm đạo, so với Ngô Lục Đỉnh Kiếm Trủng, Kiếm Thị Thúy Hoa và Tề Tiên Hiệp Long Hổ Sơn đồng trang lứa thì chênh lệch không chỉ ở chiêu thức kiếm thuật, tầm nhìn và tâm dạ cũng sai lệch rất nhiều. Cho nên hai ngươi là hạt giống cuối cùng của Kiếm Trì rồi. Nói thử xem, luyện kiếm, các ngươi nhất định phải vượt qua ai?"
Thiếu niên mặt như ngọc tính tình lanh lợi, cười rạng rỡ:
"Đầu tiên là Lý Ý Bạch sư huynh, tiếp theo là sư phụ người, sau đó đi một chuyến Kiếm Trủng Ngô gia, lại đi tìm Đặng Thái A, không tìm được thì đi Bắc Lương..."
Nói đến đây, thiếu niên chỉ thiếu nữ bên cạnh, "cáo trạng": "Sư phụ sư phụ, sư muội giống với rất nhiều nữ tử của Kiếm Trì, lén lút thì cực kỳ ái mộ Bắc Lương Vương Từ Phượng Niên, mỗi lần tụ tập nói về tên đó thì chậc chậc, mắt bọn họ y như mặt hồ dưới chân ta, xanh lè xanh lét long lanh! Sư phụ, cũng quá đáng rồi, tên họ Từ kia là đại địch sống chết của Kiếm Trì chúng ta, dù sao nam nhân Kiếm Trì không ai không muốn cầm kiếm chém chết Từ Phượng Niên."
Gương mặt nhỏ tinh xảo của thiếu nữ đỏ bừng lên, giận quá hét lớn:
"Tống Đình Lộ, câm cái miệng thối của ngươi, ai thèm để ý ngươi câm không được!"
Sau đó thiếu nữ ngượng ngùng liếc nhìn sư phụ, chỉ sợ chọc giận sư phụ.
Sài Thanh Sơn cười một tiếng mà thôi, cảm khái:
"Tình trường nhi nữ kiếm khí dài, không phải chuyện gì xấu cả."
"Từ Phượng Niên à, bây giờ ngươi đã trở thành người được Lý Thuần Cương để mắt tới rồi sao?"
Lúc này, có một vị lão phụ nhân đầu bạc, vẻ mặt tang thương, bước đi khập khiễng tới.
Sài Thanh Sơn cùng đôi thiếu niên nam nữ đi xuống tảng đá lớn có khắc dòng chữ "Một chọi vạn", thiếu niên chạy tới đỡ vị lão nhân cao tuổi, cười tươi rói gọi:
"Thái nãi nãi, nhân ngày đầu năm đẹp trời, người cũng tới ngắm cảnh ạ?"
Lão phụ nhân hiền từ xoa đầu thiếu niên, "Đình Lộ, con phải nhớ kỹ học kiếm cho giỏi, dụng tâm vào, còn chuyện luyện thành hay không thì tùy duyên, ngàn vạn lần phải nhớ, sau này nếu có ra ngoài giang hồ, phải cẩn thận đường về nhà."
Sài Thanh Sơn chắp tay hành lễ, lão phụ nhân cười hiền gật đầu.
Sau khi ba thầy trò đi khuất, lão phụ nhân ngồi xuống bên hồ, vẻ mặt an tường, mỉm cười nói:
"Niệm Khanh, trước đây luôn là ta chờ ngươi, chờ đã rất nhiều năm rất nhiều lần rồi, mặc kệ bao lâu, cuối cùng ta cũng sẽ chờ được ngươi về nhà."
Nàng đặt đôi tay khô gầy lên đầu gối, chiếc áo hồng năm xưa đã đổi thành mái tóc bạc. Cả đời này, nàng đã quen ngóng theo bóng lưng của hắn, những lời giữa phu thê, thậm chí có lẽ không bằng số lần trượng phu truyền thụ kiếm đạo cho đệ tử.
Mỗi lần hắn rời Kiếm Trì, rồi trở về Kiếm Trì.
Nàng đều sẽ đứng ở cửa ra vào Kiếm Trì.
Hắn cũng chưa từng một lần liếc nhìn nàng.
Nàng không hối hận.
Lão nhân nhắm mắt lại, thì thào:
"Niệm Khanh, giờ là đến lượt ngươi chờ ta rồi."
Giang Nam, vùng sông nước với những gia đình bên cầu nhỏ róc rách.
Một thanh niên có biệt hiệu Trúc Tử sau khi cả ngày la cà rong chơi trên phố trấn, khi chiều tà mới trở về nhà, mẹ cũng đã đóng cửa tiệm vải, chuẩn bị xong bữa cơm tối. Người trẻ tuổi vùi đầu ăn, người phụ nữ đã theo con trai dọn đến trấn này năm năm trước, ôn nhu nói:
"Ăn chậm thôi con, có ai giành đâu."
Người trẻ tuổi cứ thế ăn như hổ đói.
Phụ nhân cười nói:
"Anh Ôn con đã thành gia lập thất rồi, nương không mong con tìm được cô nương tốt như tiểu thư Lưu gia, lừa được ai về là tốt rồi."
Người trẻ tuổi miệng đầy cơm, không rõ nói:
"Biết rồi, biết rồi."
Nàng thở dài nói:
"Con cũng đừng suốt ngày ở bên ngoài không chịu làm gì cả, nương không phải nhất định muốn con kiếm tiền, nhưng một người đàn ông, cứ mãi không có việc làm thì cũng chẳng ra gì. Con gái đi lấy chồng, cũng đều thích những người có công việc ổn định, dù có nghèo một chút, trong lòng cũng yên tâm, có hy vọng thì cuộc sống mới thoải mái được..."
Người trẻ tuổi bỗng đập mạnh bát cơm xuống bàn, đầy mặt giận dữ rống lớn:
"Đúng, ta chính là không chịu làm ăn, thế thì sao ta phải giống cha ta để được cái gì? Cha ta là người nổi tiếng hiền lành ở mười dặm tám làng đó à? Người làm ruộng ai cũng giơ ngón tay cái khen đó à? Kết quả thì sao? Còn không phải là bỏ chúng ta đi bao nhiêu năm nay, sống chết còn không rõ! Nếu ngày nào đó hắn về, ta cũng không nhận cái người cha này! Vương bát đản!"
Nàng đỏ mắt, vốn là một người có tính tình hiền dịu, mặc dù giọng run rẩy nhưng kiên quyết nói:
"Không cho phép con nói cha con như vậy!"
Người trẻ tuổi đứng dậy rời khỏi ghế, ngồi xổm xuống trước cửa phòng, tỏ vẻ khó chịu.
Phụ nhân quay lưng đi, vụng trộm dùng tay áo lau nước mắt, sau khi dọn dẹp xong bát đũa, bê một chiếc ghế nhỏ ra cửa, dịu dàng nói:
"Đồ ăn mẹ hâm nóng lại trong nồi rồi, lúc nào muốn ăn thì cứ nói với mẹ."
Người trẻ tuổi cúi gằm mặt, nghẹn ngào nói:
"Nương, con không phải muốn giận nương, con chỉ oán cha, ông ấy có lỗi với nương..."
Phụ nhân mỉm cười:
"Cha con có lỗi với mẹ hồi nào? Cha con đó, từ khi quen mẹ tới giờ, chưa từng nói nặng một câu, cũng chưa hề tức giận một lần, bao nhiêu năm nay, hoa màu trong nhà đều một mình cha con quản, không cho mẹ xuống đồng một lần nào cả. Mỗi lần ra chợ đều không quên mua trâm cài, son phấn hay mấy đồ lặt vặt mang về, năm đó mẹ còn trách cha con phung phí, cha con lần nào cũng nói biết rồi biết rồi, nhưng lần sau cha con vẫn cứ mua. Mẹ, trên miệng oán cha con thôi, chứ trong lòng thì thích lắm đó. Người trong làng, ai cũng ghen tị mẹ lấy được người chồng tốt."
Người trẻ tuổi tức giận nói:
"Cha có thể lấy được nương cũng là phúc phần của ông ấy, đương nhiên là phải đau lòng nương như vậy rồi."
Phụ nhân cười xoa đầu con trai, "Sau này con tìm được vợ, cũng phải đối xử tốt với người ta như vậy."
Người trẻ tuổi vẫn còn oán khí, "Dù sao thì cũng không thể như cha con được, cứ đi là biệt tăm mấy năm, cũng chẳng gửi tin tức về nhà."
Phụ nhân dịu dàng cười, không nói gì.
Người trẻ tuổi bỗng nói:
"Nương, anh Ôn Hoa nói rồi, con không nên lăn lộn giang hồ, anh ấy bảo chờ dành đủ tiền, chắc là năm nay sẽ trả hết nợ cho chưởng quỹ, rồi mua lại quán rượu từ tay chưởng quỹ, sau này để con đến đó giúp anh ấy làm việc vặt, con đồng ý rồi."
Phụ nhân vui vẻ nói:
"Vậy thì tốt rồi, con quen biết bao nhiêu bạn bè, chỉ có anh Ôn Hoa con là thật lòng muốn tốt cho con, sau này đến đó làm, thêm chút sức, có tiền hay không cũng không quan trọng lắm. Cha con nói rồi, người mình đó mà rơi vào tiền bạc thì giống như là bị dính chặt rồi, cả đời phí sức, nhìn có vẻ áo cơm no đủ, nhưng thực tế là sống chẳng thoải mái gì..."
Người trẻ tuổi lộ ý cười, "Ha ha, cha ta còn có thể nói ra đạo lý như vậy sao?"
Phụ nhân giả bộ muốn đánh.
Người trẻ tuổi đột nhiên hỏi:
"Cha ta tên là Vương Minh Dần phải không?"
Người phụ nữ vốn chỉ giả vờ đánh con trai một cái, lần này thì đánh thật lên trán con, buồn cười nói:
"Ai lại gọi thẳng tên cha như vậy chứ!"
Người trẻ tuổi cười nói:
"Nương, con nói cho nương biết nhé, trước kia giang hồ cũng có người tên là Vương Minh Dần, nhưng mà chẳng ra gì, còn ông anh trai của ông ta là cái người trấn giữ Tương Phiền Thành suốt mười năm là Vương Minh Dương, năm đó là vị quan lớn duy nhất mà Bắc Lương Vương cũng không làm gì được đó, còn bản thân ông ta cũng lợi hại, là cao thủ võ học thứ mười một của thiên hạ đó, hai anh em nhà Vương đó còn đáng sợ hơn, con đã nghe một kiểu nói mỹ miều gọi là 'đời đời trâm anh', ý là trong nhà toàn những người làm quan to đó nương, nương có muốn nghe về chuyện xưa trên giang hồ của cái gã cùng tên cùng họ với cha mình không?"
Phụ nhân lắc đầu cười nói:
"Không muốn nghe."
Người trẻ tuổi nhìn sắc trời, đứng dậy nói:
"Hôm qua anh Ôn Hoa nói có chuyện vui muốn cùng con đi uống rượu, con đi đây nhé."
Phụ nhân vội vàng đứng dậy, "Cầm mấy miếng vải đi."
Người trẻ tuổi bĩu môi, "Anh Ôn Hoa không quan trọng mấy thứ đó đâu."
Phụ nhân trừng mắt, "Người ta không quan trọng thì người ta tốt tính, Vương gia nhà mình cũng phải lấy bụng ta suy bụng người chứ."
Người trẻ tuổi làm mặt quỷ, "Đấy là cha ta nói đúng không?"
Phụ nhân vào trong nhà lấy hai tấm vải, đưa cho con trai, "Uống rượu xong trên đường về thì đi chậm thôi."
Người trẻ tuổi nhận lấy vải, miệng thì kêu biết rồi, nhanh chóng rời nhà.
Phụ nhân nhìn con trai không thèm cài cửa sân lại, bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới đóng cửa lại, khi định gài chốt cửa lại thì khựng tay lại, cuối cùng vẫn không đóng kín, quay người đi vào trong phòng, nhẹ nhàng cười:
".
Minh Dần, con trai lớn rồi. Giống hệt ông."
―――― Bãi tuyết lớn Huy Sơn, thanh thế của Hiên Viên gia dù đến thời đại kiêu hùng cự phách như Hiên Viên Đại Bàn cũng không thể lên đến đỉnh cao giang hồ, nay lại nghiễm nhiên vượt qua cả Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, thậm chí ngay cả Đông Việt Kiếm Trì cũng chẳng coi ra gì, phóng tầm mắt ra cả thiên hạ, có lẽ chỉ còn Ngô gia Kiếm Trủng có thể sánh vai. Tất cả những điều này đều là nhờ vào vị nữ tử áo tím trấn giữ Khuyết Nguyệt Lâu, vô số hào kiệt giang hồ đều sẵn lòng cúi đầu dưới lớp áo tím của nàng, sau khi bảng xếp hạng võ thuật thêm tên nàng, thì nơi thánh địa mới của võ lâm - bãi tuyết lớn càng trở nên ồn ào, du khách leo núi đông nghìn nghịt, đủ để người ta chẳng còn muốn xuống núi, sau khi bảng phấn son cũng chưa thấy có tên nàng, làm cho vô số hiệp sĩ trẻ tuổi ngưỡng mộ bộ áo tím mà phẫn nộ, lên tiếng muốn cho Nạp Lan Hữu Từ và Tạ Quan Ứng một bài học.
Vị hoàng tử thứ tư ngày xưa, giờ là hoàng đế bệ hạ cũng đã từng đến bái kiến nhưng bị cự tuyệt ngoài cửa, thêm vào chuyện Bắc Lương Vương đem kho vũ khí cất giữ sách ở Thính Triều các mời Ngư Long Bang hộ tống đến Huy Sơn, hai chuyện này, đối với những người thích hóng hớt chuyện giang hồ mà nói, không thể nghi ngờ là có sức lan tỏa lớn, rất nhiều người suy đoán rằng sở dĩ đương kim hoàng đế đối với Bắc Lương Từ Phượng Niên không được chào đón như vậy, không chỉ là vì mối thù cũ của phụ hoàng tiền nhiệm và các phiên vương, tuyệt đối còn có cả tranh giành tình địch mà sinh ra hận. Những lời đồn đại vốn bị quan trường Ly Dương khịt mũi coi thường đó, sau khi bệ hạ thân chinh sai người mang tới Huy Sơn Khuyết Nguyệt Lâu tấm biển đề chữ "Độc bộ thiên hạ", liền trở thành vững vàng, mà ấn tượng của toàn bộ giang hồ về tân hoàng đế nổi tiếng thiên hạ về các hành động chính trị sau khi đăng cơ cũng ngày càng tốt hơn.
Dù sao, cả hai đời hoàng đế Ly Dương trước sau, đều là những quân chủ thích dùng thủ đoạn "giang hồ truyền thủ" mạnh mẽ, cứng rắn. Thiên tử đương triều không nói là đối đãi tử tế với giới giang hồ thảo mãng, ít nhất cũng là không có gì căm hận đến tận xương tủy, điều này khiến không ít người vừa muốn mừng thầm cũng lại có chút lo sợ.
Hiên Viên Thanh Phong đứng dưới một gốc cây quế cổ thụ. Hoàng Phóng Phật, vốn là khách khanh hàng đầu của Huy Sơn, sau khi Hồng Phiêu xuống núi, xem như sơn chủ Huy Sơn, và cả vị nữ minh chủ võ lâm áo tím kia lại quá trầm mê võ đạo, thì Hoàng Phóng Phật, kẻ đã bước lên cảnh giới Chỉ Huyền, càng độc quyền nắm giữ quyền hành.
Nhưng mà dù là ở Huy Sơn một người phía dưới vạn người bên trên, Hoàng Phóng Phật lại càng thêm như giẫm trên băng mỏng so với trước kia, mảy may không dám vượt quá giới hạn. Năm đó, nàng vì để leo lên cảnh giới mà đã hấp thu nội lực của vô số cao thủ giang hồ. Thủ đoạn tàn nhẫn của nàng so với những cái gọi là ma đầu giang hồ, chỉ có hơn chứ không kém, người sau tốt xấu còn chú trọng "thỏ không ăn cỏ gần hang", nàng thì ngay từ đầu đã giết chóc từ những môn khách do Huy Sơn nuôi dưỡng, thẳng đến khi không ai lọt vào mắt xanh, lúc này mới nhắm đến cao thủ bên ngoài núi. Bây giờ nàng sau trận chiến chặn sông với Vương Tiên Chi, võ học tạo nghệ cùng cảnh giới võ đạo đột nhiên tăng mạnh. Một vài bí kíp do Thính Triều các đưa tới, lại càng khiến nàng như hổ thêm cánh.
Hiên Viên Thanh Phong bình tĩnh hỏi:
"Nhị phẩm tiểu tông sư thường trú trên núi đã có mấy người rồi?"
Hoàng Phóng Phật cung kính trả lời:
"Chịu vì Huy Sơn hiệu mệnh có sáu người, chỉ nguyện dệt hoa trên gấm có mười một người."
Hiên Viên Thanh Phong cười lạnh nói:
"Dệt hoa trên gấm."
Hoàng Phóng Phật lập tức khắp cả người phát lạnh.
Hiên Viên Thanh Phong thủy chung hai tay chắp sau lưng, ngửa đầu nhìn những cành lá cây quế, ngữ khí chuyển nhẹ nhàng:
"Dệt hoa trên gấm, than trong tuyết, sương trên tuyết, dầu trên lửa, tơ thô trong gió, đao trong tim."
Sau đó, nàng tự giễu:
"Nữ tử thế gian, ngươi cảm thấy ta là loại nào?"
Hoàng Phóng Phật đương nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng nàng đang nói chuyện với mình, im lặng rời đi.
Nàng chờ đến khi Hoàng Phóng Phật đi xa, "Lúc đó, ngươi lấy ngọc tỷ khí vận giúp ta củng cố cảnh giới, ta không có cùng ngươi đến Thần Võ Thành đối phó Hàn Sinh Tuyên, nhưng mà về sau Vương Tiên Chi đi tìm ngươi gây sự... Ngươi ta đã không ai nợ ai rồi. Bây giờ ta có võ học tâm đắc của Triệu Hoàng Sào cùng vị hòa thượng không có dùng kia, căn bản không cần những rương bí kíp ngươi đưa tới! Ngươi là muốn một lần nữa cùng ta làm ăn lớn?"
Hiên Viên Thanh Phong trầm mặc một lát, "Hay là nói, ngươi cũng nhìn ra rồi, thanh toán xong rồi?"
Đôn Hoàng thành.
Một ngôi nhà ẩn náu "không ai hỏi thăm", một người nữ nở nang đang khom lưng bảo vệ đứa trẻ mới biết đi, đứa bé bước đi loạng choạng giơ tay muốn nắm lấy tấm rèm châu treo ở cửa ra vào.
Với tư cách là mẹ đứa bé, trong mắt nàng lúc này có sự cưng chiều, có yêu thương, hổ thẹn, có cả tiếc nuối.
Nàng ngồi xổm xuống, ôm lấy đứa bé.
Mặt người lớn dán lên mặt trẻ con.
Nàng ôn nhu nói:
"Từ Niệm Lương, con khoai lang nhỏ của ta, sau này lớn lên, nhất định phải đi tìm cha con nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận