Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 640: Bồ Tát qua sông (1)

Liễu Khuê nhấc chân muốn đạp tiếp, tên mập vội vàng nhảy tránh, lão tướng quân cười mắng nói:
"Tiểu tức phụ của nhà ngươi là con gái của sơn chủ Đề Binh Sơn, bên cạnh ngươi không có tay chân lợi hại sao? Nếu ngươi dám không đi, vậy đi Đề Binh Sơn gọi giúp đỡ, tốt nhất mang cả người cùng đi Ly Cốc. Cho ngươi mang 8 nghìn nhân mã đi Ly Cốc, nhiều thêm cũng không được, nếu như sau này bệ hạ trách tội, lão tử chịu trách nhiệm thay ngươi! Nếu ngươi dám mang thêm một binh một tốt, coi như lão tử chưa từng nói lời này."
Đổng Trác nửa tin nửa ngờ nói:
"Thật chứ? Ngươi cũng đừng sau đó trở mặt không quen biết, lúc này văn võ cả triều đều nghe được."
Nói xong Đổng Trác còn trợn mắt nói thầm:
"Khốn nạn, xem ra đến lúc đó sẽ không có một ai chịu đứng ra chứng minh trong sạch cho ta."
Những lương đống Nam triều kia đều cười thầm.
Đổng mập này âm hiểm thì âm hiểm, nhưng từ trước tới nay vẫn rất tự mình biết mình.
Liễu Khuê giận dữ nói:
"Lão tử đánh rắm còn hữu dụng hơn so vời lời thề của ngươi!"
Đổng mập xoa tay cười nói:
"Nếu đã như vậy, loại việc cực nhọc mà không có kết quả đi Mậu Long chịu chết, ta nhận."
Nói xong Đổng Trác lập tức chạy nhanh đi như lòng bàn chân bôi dầu.
Liễu Khuê cùng Dương Nguyên Tán có quan hệ cá nhân rất tốt cũng lần lượt rời đi, Hoàng Tống Bộc vẫn phải lưu tại triều đình.
Liễu Khuê ở ngoài điện chờ đợi, đợi được Dương Nguyên Tán mới đi xuống thềm đá, người sau vốn nổi tiếng quý trọng lời nói như vàng, bình tĩnh hỏi nói:
"Đổng Trác đi Mậu Long mà không phải Ly Cốc ?"
Liễu Khuê cười nói:
"Rõ ràng Long Tượng quân sẽ đồ thành Ly Cốc. Thằng ranh con này lười rồi tận xương tủy, có thể ngồi tuyệt không đứng, có thể nằm tuyệt không ngồi."
Dương Nguyên Tán cười cứng nhắc.
Liễu Khuê đột nhiên hỏi:
"Ngươi nghĩ thế nào về tên con thứ của Nhân Đồ?"
Dương Nguyên Tán lạnh nhạt nói:
"Trên chiến trường, chưa từng có một đấu một vạn sống thọ."
Đổng Trác nhanh như chớp đi ra ngoài, không quên nhìn lại đại điện, móc móc lỗ tai, thở dài nói:
"Con mẹ nó ầm ĩ quá! Ai da, chỗ này từ lúc nào chỉ có mỗi âm thanh của lão tử?"
Đạo Đức tông được xây dựng ở đầu nguồn sông Hoàng Hà, nghe đồn phía sau Thiên môn có một ngọn núi nổi, quốc sư đã siêu phàm nhập thánh đang ở nơi đó tu trường sinh, không hỏi thế sự đã 30 năm.
Kỳ Lân chân nhân có 6 người cao đồ, trừ hai vị chân nhân chia ra tọa trấn Thiên môn cùng chân núi, còn lại phân tán ở các nơi Bắc mãng, nhưng khi một lão hòa thượng ngồi ở bên ngoài sương mù của Thiên môn Đạo Đức tông, bốn vị thần tiên ở ngoài giảng đạo tế thế ngoại trừ vị tại vương đình, vậy mà đều trở lại Đạo Đức tông.
Lão hòa thượng mặt hiền mắt thiện không nói không rằng, ngồi mọc rễ ở bên ngoài Thiên môn.
Thiên môn là một cái hố tự nhiên được bao quanh bởi hai ngọn núi cao chót vót đối diện nhau, bên trong mây mù lượn lờ, ngoài cửa có 999 bậc thang bằng ngọc, cho dù leo lên mười bậc để nhìn gần hơn, cũng không thể thấy rõ huyền cơ bên trong.
Bên ngoài Thiên môn có mười tám tòa đạo quan, trái phải mỗi bên có chín tòa, khách hành hương ra vào liên tục không dứt, quanh năm hương hỏa kéo dài hòa vào sương mù, khiến Đạo Đức tông càng giống tiên cảnh ở nhân gian.
Một con đường chính dẫn đến Thiên môn.
Lão hòa thượng đang ngồi thiền yên bình trên nền đất bằng phẳng trước bậc thang đầu tiên.
Đầu tiên là chân nhân khoác áo bào tím đeo kiếm bước ra khỏi Thiên môn, phi kiếm xuống núi.
Kiếm xoáy rồng ngâm ba ngày không dứt.
Song không tiến vào được ba trượng xung quanh lão tăng.
Tiếp theo có chân nhân cầm ngọc như ý từ chân núi nổi lướt đến bên ngoài Thiên môn.
Chân nhân khoác áo bào tím ngự kiếm, đi xuống từng bậc thang.
Đi suốt ba ngày ba đêm, đã đi đến bậc thứ 300.
Lại có ba vị chân nhân tiên phong đạo cốt chạy đến.
Trong đó có hai vị tiên nhân hoặc đứng thẳng hoặc khoanh chân tại đỉnh đạo quan dưới chân núi.
Còn lại một tên đệ tử đích truyền cuối cùng của quốc sư bấm niệm pháp quyết đi về hướng lão tăng, mỗi một bước đều cực kỳ chậm chạp, nhưng mỗi một lần chân chạm đất, đều là một lần trời động đất rung.
Qua nửa tuần, lão tăng bắt đầu đọc kinh.
Mỗi chữ mỗi câu, tụng đọc Kim Cương Kinh.
Đọc xong một lần Kim Cương Kinh, lão hòa thượng tự nhận biết chữ không nhiều hiểu pháp cũng không nhiều bắt đầu giảng thuật thuyết pháp.
Càng ngày càng nhiều người tụ tập tại chân núi, lít nha lít nhít, không dưới vạn người.
Từ sau khi lão hòa thượng ngồi trên mặt đất, đã sắp trôi qua 10 ngày.
Phi kiếm đã cắt chém chiếc cà sa rửa trắng trăm ngàn lần.
Tên chân nhân Đạo giáo một bước nhỏ giáng một thiên lôi cũng đi đến vị trí vài thước phía sau lão hòa thượng.
Toàn thân Lão hòa thượng vàng óng ánh, đều là máu tươi.
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, đã giảng giải xong toàn bộ phật pháp mà mình hiểu, nhẹ giọng nói:
"A di đà phật."
Rất nhiều khách hành hương đều đã đoán được khung cảnh lúc đó sẽ như thế nào, đều uay đầu qua, không đành lòng nhón chân nhìn thêm.
Một cầu vồng trắng vắt ngang bầu trời, cao hơn cả Thiên môn.
Phía sau là một thác nước màu vàng! Ta không vào Thiên môn, bản thân ta còn cao hơn trời.
Cầu vồng dừng lại, hiện ra thân hình, bạch y tăng nhân cao giọng nói:
"Bần tăng đến để trả lễ!"
Đến mà không trả lễ thì không hay.
Sông Hoàng Hà treo trên bầu trời.
Tên bạch y tăng nhân này, kéo theo cả một khúc sông Hoàng Hà.
Bạch y tăng nhân mang một mảng lớn nước sông Hoàng Hà vượt thiên môn, làm ngập Đạo Đức Tông. Đám khách hành hương trong ngoài Thập Bát quan đều bàng hoàng sững sỡ, lúc đầu nhìn thấy Hoàng Hà treo trên bầu trời, còn lo sợ hòa thượng này lên cơn điên sẽ đổ cả tấn nước sông xuống đầu mọi người, tất cả sẽ chết oan uổng, thật sự có thể gọi là vạ lây người vô tội.
Bạch y tăng nhân đi thẳng lên ngọn núi trôi nổi, chân núi mọi người bàn tán xôn xao, rất nhiều khách hành hương sau khi lấy lại bình tĩnh đều cảm thán, dị tượng lần này quả thật xứng đáng là tác phẩm của tiên nhân, nhân gian có thể được nhìn mấy lần chứ? Ngoại trừ tín đồ tới Đạo Đức Tông Thập Bát quan thắp hương, thật ra còn rất nhiều nhân sĩ trà trộn vào với ý định nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, những khu kiến trúc cao tại đạo quan sớm đã bị giới quyền quý Bắc Mãng chia cắt hầu như hết sạch, một gã nam tử quần áo mộc mạc đang đứng trong dòng người đông nghịt, không hề tầm thường chút nào, gã hiếm khi ngẩng đầu lên nhìn thẳng người khác, cũng nhìn không ra khí độ phong phạm như thế nào, chỉ thấy khá cao. Nửa tuần trước gã đến chân núi, ăn, mặc, ở, đi lại đều bình thường, giống rất nhiều khách hành hương gặm bánh hành để no bụng, buổi tối mát mẻ thì tùy tiện tìm khoảng đất trống lăn ra ngủ, tối đa thì đắp một chiếc trường sam để che thân.
Khi gã nhìn thấy bạch y tăng nhân phóng qua Thiên môn, cứ như muốn đi tìm Kỳ Lân chân nhân gây chuyện, gã không còn muốn ở lại nữa, đang muốn xoay người, bỗng cười ấm áp, dừng bước lại, một người đàn ông da đen thấp bé cường tráng đi tới bên cạnh, cánh tay dài như vượn có thể đụng tới đầu gối, vành tai rất dày, giống như tai của bức tượng Bồ Tát, người thường vừa nhìn, cũng chỉ biết nói một tiếng là phúc tướng dài xem ra phúc khí không tệ, người đàn ông trung niên có đôi mắt thờ ơ, môi mím chặt, đứng kề vai với người đàn ông trẻ tuổi mặc tố sam, người so với người làm người ta tức chết, người sau vốn không xuất sắc lập tức trở nên tao nhã nho nhã, cười nói:
"Đoán rằng ngươi sẽ tới, chỉ là không nghĩ còn có thể gặp mặt một lần."
Người đàn ông da đen ừ một tiếng.
Người đàn ông mặc trường sam giơ tay lên đặt ở trên mí mắt, nhìn ra phương xa, hai vị chân nhân Đạo Đức Tông ở lại bảo vệ lão hòa thượng Lưỡng Thiền Tự, ba vị lục tục tiến vào Thiên môn ngăn chặn bạch y tăng nhân, cảm khái nói:
"Phật Đà kim thân của Long Thụ hòa thượng, ngũ Đại chân nhân chưa từng phá được, kim cương bất hoại như vậy, mới là kim cương thể phách nha."
Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói:
"Tam giáo Thánh nhân không giống với chúng ta, khi mỗi người đạt đến đỉnh phong của cảnh giới tương ứng, cũng không còn là Lục Địa Thần Tiên nữa, ước ao không nổi."
Nam tử cao lớn khoảng ba mươi tuổi cười nhẹ nói:
"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ra tay xé rách Hoàng Hà kia."
Hán tử lắc đầu nói:
"Năm vị chân nhân vây đánh Long Thụ cao tăng, Lý Đang Tâm là đồ đệ đáp lễ Đạo Đức Tông, cho dù bày trận hơi lớn, cũng không quá đáng. Tình hình trước mắt, vẫn là Lưỡng Thiền Tự chiếm lý, Đạo Đức Tông vô lý. Ta chỉ tới xem náo nhiệt, không định vô giúp vui."
Gã đàn ông đã đến tuổi thành gia lập thất thu tầm mắt lại, gã đúng là một đôi mắt màu trắng bạc không con ngươi, trông có chút hả hê nói:
"Nước lớn ập xuống, Đạo Đức Tông trở thành hồ nước, đạo giáo Bắc Mãng chúng ta coi như mất hết mặt mũi. Nếu như quốc sư còn không ra tay, làm sao còn có mặt mũi diệt Phật?"
Hán tử không rảnh rỗi chê cười người khác như nam nhân bên cạnh, ngôn ngữ vẫn mộc mạc trước sau như một, cũng không cố tạo cảm giác giật gân, "Ta cũng không biết."
"Long Thụ thánh tăng giảng giải Kim Cương Kinh, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, ngươi không nghe thật sự là đáng tiếc."
Hán tử nhíu mày nói:
"Hồng Kính Nham, Long Thụ hòa thượng dành cả một đời để đọc một bản Kim Cương Kinh, trở thành Phật Đà kim thân. Ngươi thì cái gì cũng muốn chộp vào trong tay, việc đó không có lợi ích gì với thành tựu võ đạo sau này của ngươi, ngược lại có hại."
Nam tử mắt bạc được gọi là Hồng Kính Nham tự giễu cười, "Dù tập võ thế nào cũng đánh không lại ngươi, còn không bằng học thêm một vài bản sự khác thường, có thể dọa người cũng tốt. Ngươi xem mượn kiếm của Ly Dương vương triều Lý Thuần Cương, còn có Lý Đương Tâm treo sông giữa trời lần này, chắc chắn có thể khiến cho giang hồ nhắc tới trong bốn năm mươi năm nữa."
Hán tử dường như không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nói:
"Khuyên thế nào là chuyện của ta, làm thế nào là chuyện của ngươi."
Hồng Kính Nham nhịn không được cười phá lên, "Nếu ngươi muốn ai làm cái gì, ai dám không làm ?"
Hán tử tính tình đôn hậu chỉ cười mà thôi.
Hồng Kính Nham bị bạch y Lạc Dương đánh rớt khỏi bảo tọa đệ tứ thiên hạ đề nghị nói:
"Ăn chút đồ không?"
Hán tử gật đầu nói:
"Đoạn một đường này đi rất vội, cũng không mang bạc, sau này trả ngươi."
Hồng Kính Nham rời bước chân, dở khóc dở cười, "Ngươi lại tính toán với ta mấy thứ này sao?"
Chưa từng nghĩ hán tử trả lời dứt khoát:
"Giao tình giữa ngươi và ta chưa tới mức như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận