Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 174: Ngồi trên ba ba xem kiếm (3)

Từ Phượng Niên chứng kiến Vương Sơ Đông huýt sáo đến mức quai hàm phồng lên mặt đỏ bừng, nhưng không từ bỏ, dáng vẻ thật đáng yêu, hắn đứng trên vách đá ở ven hồ, gió mát thổi qua mặt, có cảm giác bồng bềnh lên tiên, hắn vốn chỉ mặc một chiếc áo bào trắng có ống tay rộng áo, búi tóc có giắt một cây trâm bằng tử đàn, đứng đeo đao, càng lộ vẻ ngọc thụ lâm phong, Vương Sơ Đông len lén trộm nhìn mấy lần, luôn cảm thấy nhìn không đủ.
Cô nương này có lẽ đã vướng vào mối tình đầu rồi. Nàng sống ở trong phú hào gia tộc được xem như trân châu vàng bạc, từ nhỏ đã được vạn người chú ý nổi bật hơn người, hơn nữa cao nhân tiên tri đều nói tiểu nha đầu này vinh quý cực điểm, Vương Lâm Tuyền trị gia nghiêm khắc duy chỉ cực kỳ cưng chiều nữ nhi này, các huynh trưởng tỷ tỷ còn lại cũng đều vô cùng yêu thương, nhận được hàng vạn hàng nghìn sủng ái như vậy, Vương Sơ Đông mới vô ưu vô lự viết ra trà Xuân Thần vào năm 6 tuổi, 14 tuổi thời viết ra Đông Sương Đầu Trường Tuyết khiến cho vô số tiểu thư khuê các thiên kim hầu môn rơi lệ lã chã, sĩ tử tôn sùng tiểu thuyết thê mỹ này là " Đông Sương Đầu Trường Tuyết đứng đầu thiên hạ ", nhất là phần cuối chỗ thay nữ tử nói ra nguyện thiên hạ người hữu tình sẽ thành thân thuộc, chỉ câu này thôi đã hơn hẳn ngàn quyển sách.
Tuy bị đại nho Giang Nam trắng trợn công kích không hợp lễ giáo dạy hư học sinh, cũng có người hoài nghi tiểu thuyết tình ái đứng đầu này là do Vương Lâm Tuyền mời người viết hộ, nhưng vị cô nương 16 này không ra hồ Xuân Thần, vẫn đặc lập độc hành, luôn tham ngủ lại ham chơi, xúc cúc đu dây mệt mỏi, tâm tình tốt thì viết mấy trăm chữ lời cuối sách đông sương, một chữ ngàn vàng, đồn đại chỉ cần Vương Sơ Tuyết viết, mặc kệ viết ra, đều phải ra roi thúc ngựa đưa về đại nội hoàng cung, giao cho mấy vị nương nương si mê đông sương, còn có bí văn nói Vương Đông Sương viết câu truyền thế danh ngôn kia, một vị nương nương trong cung rưng rưng viết thơ cho nàng, cầu Vương Đông Sương dưới ngòi bút lưu tình, đừng có tuyệt tình như thế, nhưng tiểu Vương Đông Sương vẫn không mềm lòng, kiên quyết một chữ không thay đổi.
đông sương được xuất bản vào tết âm lịch, thế cho nên năm đó các tiểu thư phu nhân Thanh Châu không ai tươi cười, bị rất nhiều sĩ tử gian khổ đọc sách thánh hiền vài thập niên lại không danh tiếng ghen tỵ gọi là chuyện quái lạ trăm năm khó gặp trong văn đàn. Một vị văn nhân tinh thông khuê các diễm từ thậm chí không tiếc tự cho mình là nửa tử tôn của Vương Đông Sương, tôn sùng cực điểm quyển sách đông sương, nói sách này tràn ngập tình yêu nam nữ, sẽ không lưu lại cho hậu nhân nửa điểm dư địa. Người năm mươi tuổi, lại khúm núm như vậy đối với một nữ tử không đến mười tám, đương nhiên khiến danh tiếng tăng lên, danh tiếng của Vương Đông Sương cũng càng lúc càng lớn.
Từ Phượng Niên không hiểu chuyện này, bằng không với tính cách số tiền lớn mua thơ của hắn, nào dám coi thường tiểu nha đầu mà người ta nghĩ lầm là ngây thơ chân chất, phải biết rằng đứng bên cạnh là một vị nữ văn hào đương đại, nói không chừng thế tử điện hạ sẽ còn cầu vài bài thơ hay, nếu quen biết, cũng có thể cho một cái giá hữu nghị nha.
Từ Phượng Niên nhìn Vương Sơ Tuyết cuối cùng không còn sức để huýt sáo nữa, vỗ nhẹ quai hàm, dường như còn muốn kêu nữa, Từ Phượng Niên nhịn không được cười nói: “Bằng hữu ngươi ở trong nước sao?"
Vương Sơ Đông gật đầu, nghiêm mặt nói: “Nó tỉnh dậy từ đáy hồ vào ngày ta sinh ra, leo đến cổng nhà ta, cha nói nó là trường mệnh vật của ta, chờ sau khi ta lớn lên, vào Thanh Minh, ta tìm nó chơi."
Từ Phượng Niên hiếu kỳ nói: “Quy ba ba? Hoặc là giao long?"
Vương Sơ Đông đỏ mặt nói: “Giao long nào sẽ bay đến nhà của ta, nó chỉ là ba ba lớn ngồi trên bia không có chữ, trông rất giống rùa đen lớn, rất đần, cao nhân nói nó là trấn hải thần thú thời Đại Vũ trị thủy, khi nhỏ ta ngồi trên lưng nó du hồ Xuân Thần, nó vui vẻ liền chui vào đáy nước, suýt chút nữa chết đuối ta, sau đó cha không cho ta ra tìm nó nữa."
Từ Phượng Niên cả kinh nói: “Vương Sơ Tuyết, được đấy, không nhìn ra ngươi chính là thiên phú dị bẩm. Ta trước đây ở trên Võ Đang sơn có quen một đạo sĩ cưỡi thanh ngưu, ngươi lợi hại hơn, cưỡi ba ba lớn luôn."
Vương Sơ Đông cười rộ lên lộ ra một đôi răng hổ, rõ ràng rất đắc ý, lại làm bộ khiêm tốn nói: “Thường thôi thường thôi."
Sóng nước bỗng nhiên rào rào rung động, trên mặt hồ hiện lên một đống quái vật lớn, mai ba ba rộng đến hai trượng, vác bia lớn.
Trong thuyết văn giải tự ghi chép trong giáp trùng thì ba ba lớn nhất, ba ba hài âm nguyên, nguyên giả đại dã. Từ Phượng Niên bởi vì mâu chuẩn tuyết trắng, năm đó tỉ mỉ đọc qua Thần Châu cảnh vật lược cùng với Thiên Lộc thức dư, cái sau long chủng thiên có sáng tác cặn kẽ về ba ba, ba ba thích ngủ, đặc biệt ba ba lớn ham ngủ nhất, không gặp loạn thế thịnh thế không ra khỏi nước. Hiện nay cộng thêm ba ba lớn chém sóng trước mắt, Từ Phượng Niên bản thân có một con Lục Phượng Niên, một đôi Ấu Quỳ, còn như về thần vật, hạc xếp hạng vị trí đầu thì chính là đan đỉnh hạc của kiếm tiên Lữ Tổ trên Võ Đang sơn, hắc hổ ngồi nghe Long Hổ Sơn Tề Huyền Trinh giảng kinh mười mấy năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận