Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 1226: Giải xăm

Nếu đứng trên đỉnh Liên Hoa phong lộng gió, nhìn xuống phía dưới, hai con đường leo núi thần đạo như hai con giao long chen chúc nhau ở hai đầu nam bắc, cao ngất nhưng nằm phục trên núi Võ Đương.
Vốn là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của núi Võ Đương, ao Tẩy Tượng càng nhộn nhịp kẻ qua người lại, gia quyến, bạn bè, du khách hành hương tấp nập, lưu luyến chẳng muốn rời. Có gã giang hồ thảo mãng giọng oang oang đứng trên tảng đá xanh bên bờ ao, thao thao bất tuyệt kể chuyện những kỳ quan dị sự ở ao Tẩy Tượng, nào là tiền bối kiếm si Võ Đương Vương Tiểu Bình từng bế quan ngộ kiếm ở đây, để rồi sau này mới có thể cùng Võ Đế thành Vương Tiên Chi đối chiến một trận kinh thiên động địa chặn sông, lại còn nói Lương vương đương triều cũng đã luyện đao mấy năm ở đây, dưới chân núi, một đao đã có thể làm nước thác chảy ngược, thanh thế vang dội cả mười dặm. Nghe được những lời này, đám thanh niên trai gái không khỏi rung động, những người vừa bước chân ra khỏi nhà tranh còn mộng mơ về các thiếu hiệp, nữ hiệp giang hồ, càng thêm hưng phấn, như thể tận mắt thấy vị đại tông sư trẻ tuổi oai phong lẫm liệt. Gần ao Tẩy Tượng có một đình nghỉ mát, giữa đình và ao, hàng quán mọc lên như nấm, có nơi bán hương nến, có chỗ xem bói giải xăm, có sạp bán đủ loại đồ vật tinh xảo, thậm chí còn có những người buôn gánh kê bếp tại chỗ, bán bánh nướng mùa xuân Võ Đương, đồ chay Đạo gia, canh định thần, đủ mọi thứ.
Một chàng công tử trẻ tuổi gánh đôi thùng nước, ngơ ngác đứng bên ngoài đám người đông nghịt, muốn xách được hai thùng nước này e rằng phải chém giết mở đường mới được? Đành phải men theo một con đường mòn lát đá xanh vắng vẻ trở về, đến căn nhà tranh nơi nữ chủ nhân tạm thời mất tích, thả đôi thùng xuống, cầm một quả bầu hồ lô, khom lưng từ đáy vại múc một bầu nước, thong thả ra vườn rau tưới nước. Sang thu, vườn rau không còn xanh mướt um tùm như xuân hạ, nhìn mà thấy có chút quạnh quẽ. Hắn cuối cùng ôm bầu ngồi xổm bên mép vườn, thần du vạn dặm. Nhận thấy một luồng khí cơ quen thuộc cố tình lộ ra, hắn đứng lên đi về phía nhà tranh, nhìn thấy Đặng Thái A dắt lừa đến, đang đứng ngoài hàng rào tre thấp bé, đợi đến khi thấy chủ nhân, vị Đào Hoa kiếm thần này mới nhẹ nhàng đẩy ra, buộc dây cương lại, ngồi lên chiếc ghế trúc nhỏ người trẻ tuổi đã dọn sẵn, cảm giác lạnh cả mông.
Từ Phượng Niên vì cõng Lý Đông Tây bay lướt núi Võ Đương, ngược lại còn lên đỉnh sớm hơn so với Đặng Thái A, người phải leo từng bậc thang, lúc này cười hỏi:
"Ngươi đi qua đình Lữ Tổ rồi à?"
Đặng Thái A gật đầu nói:
"Nếu không phải có tấm bia đó, ta thật không nhận ra."
Từ Phượng Niên lại hỏi:
"Chữ nghĩa thế nào?"
Đặng Thái A lạnh nhạt nói:
"Không có gì đặc biệt."
Từ Phượng Niên thoải mái nói:
"Năm xưa ta ở chân núi còn chưa đạt nhất phẩm, khí thế không đủ cũng bình thường."
Thì ra cái đình Lữ Tổ đơn sơ kia mới được dựng từ bảy trăm năm trước, theo ghi chép trong huyện chí, Lữ Tổ khi còn trẻ trước khi xem Võ Đương Sơn là nơi tu hành, một mình mang kiếm leo núi, lúc ở sườn núi ngẩng đầu nhìn xa, có một lão nhân chống gậy hòe xuất hiện, hỏi Lữ Tổ còn chưa nổi danh về đạo trường sinh, Lữ Tổ bèn dùng sấm ngữ để ban tặng, giúp ông lão chứng đạo. Sau cùng có một bài thơ được truyền rộng rãi, tương truyền do Lữ Tổ viết, "Đi một mình một mình ngồi, trong đời không quen ai. Chỉ có hòe già tinh, biết được thần tiên qua". Bài thơ này được đạo nhân Võ Đương khắc trên một bia đá cổ, chỉ là trải qua thời gian dài, chữ viết đã gần như phong hóa bằng phẳng, lúc Từ Phượng Niên luyện đao dưới chân núi, một vị sư thúc tổ trẻ tuổi cưỡi trâu bị sư huynh đẩy ra, đến hỏi xin Từ Phượng Niên đổi lấy tấm bia cỏ kia.
Đặng Thái A nhìn quanh bốn phía, có chút đắc ý.
Từ Phượng Niên nói đùa:
"Hiện giờ tông sư võ đạo trên núi Võ Đương, thật sự là nhan nhản khắp đường rồi, chỉ riêng đất Nam Cương đã có đao pháp gia Mao Thư Lãng, tính thêm thánh nhân Nho gia Trình Bạch Sương, kiếm đạo tông sư Kê Lục An, hai nơi Thục Chiêu còn có Vi Miểu và Tiết Tống Quan."
Đặng Thái A nói ra lời kinh thiên động địa, "Vừa nãy ta leo núi, thấy cả Cố Kiếm Đường, sau đó ở trong đình Lữ Tổ lại gặp Hiên Viên Thanh Phong."
Từ Phượng Niên nhíu mày:
"Cố Kiếm Đường leo núi, ta không nhận ra cũng không lạ, chỉ là Hiên Viên Thanh Phong lại ở ngay gần..."
Đặng Thái A một lời nói toạc ra cơ sự:
"Sau trận chiến ở ngoài thành Thái An, Tào Trường Khanh hình như rất ưu ái cô gái chặn đường kia, Hiên Viên Thanh Phong từ đó mà được lợi không nhỏ, bây giờ đại khái cũng chỉ cách một bước chân."
Từ Phượng Niên cảm thán:
"Thì ra là thế, duyên phận của cô nàng thủ lĩnh bãi tuyết này, xưa nay không thể lý giải bằng lẽ thường được. Lưu Tùng Đào, Triệu Hoàng Sào, Vương Tiên Chi, Tào Trường Khanh, trước sau người thì tận tình truyền thụ, kẻ thì chỉ điểm khai khiếu, cuối cùng thành những nhân vật có thể đếm trên đầu ngón tay đương thời."
Đặng Thái A mỉa mai nói:
"Ngươi bỏ sót mất một người quan trọng nhất rồi?"
Từ Phượng Niên lập tức lộ vẻ mặt xấu hổ.
Đặng Thái A đột nhiên hỏi:
"Có cần ta giúp ngươi cản đường Cố Kiếm Đường đang có ý đồ mờ ám không?"
Từ Phượng Niên chỉ thấy mù mờ, không hiểu vì sao vị Đào Hoa kiếm thần siêu phàm này đột nhiên tốt bụng như Bồ Tát vậy, nên biết Vương Tiên Chi sớm đã có đánh giá về phẩm hạnh của Đặng Thái A, nói chung là ý chỉ Đặng Thái A hết mực yêu kiếm, vô tình nhất, nên cũng phù hợp với thiên đạo nhất. Huống chi, Cố Kiếm Đường đang ở giữa phong ba triều đình Ly Dương, lại tự ý rời khỏi lãnh địa, chọn cách cải trang vi hành đến núi Võ Đương, có thể nói một mình một ngựa đi sâu vào vùng trung tâm Bắc Lương, rõ ràng tỏ ý sẽ không làm mưa làm gió ở Võ Đương, lùi một vạn bước mà nói, cho dù Từ Phượng Niên không ở trạng thái đỉnh phong, đối phó Cố Kiếm Đường vốn luôn ẩn giấu thực lực, phần thắng vẫn rất cao.
Đang lúc Từ Phượng Niên trăm mối vẫn không tìm ra lời giải đáp, Đặng Thái A khẽ hắng giọng một cái rồi biến mất trong nháy mắt, Từ Phượng Niên vô thức nhìn về phía hàng rào trúc tím, thậm chí ngay cả con lừa già kia cũng cùng nhau biến mất.
Mặt mày xanh mét, Từ Phượng Niên cứng đờ quay đầu nhìn lại, quả nhiên, trong vườn rau ở góc đông bắc nhà tranh, một phần rau xanh vốn sinh trưởng tốt đã bị gặm sạch không còn gì, như một bức tranh thủy mặc của danh gia bị một đứa trẻ nghịch ngợm khoét thủng một lỗ!
Trước đây có một vị tăng nhân mặc áo trắng bước vào nhà vội lấy con dao bầu, Từ Phượng Niên cũng giẫm lên vết xe đổ đó, nghiến răng nghiến lợi chạy về nhà tranh, vội vàng lấy xuống thanh lương đao treo trên tường, ra khỏi nhà liền phẫn nộ đến cực điểm:
"Đặng Thái A! Có gan thì đừng chạy! Ông đây tối nay chiêu đãi ngươi món bánh nướng nhân thịt lừa vừng không vừng!"
Cũng là đại tông sư võ bình, một khi Đặng Thái A hết sức che giấu khí cơ, dù là Từ Phượng Niên cũng không cách nào nắm bắt được dấu vết để lại.
Từ Phượng Niên ngồi xổm trên mặt đất, thở dài một tiếng, thật là tai bay vạ gió quá lớn.
Có lúc ông trời giáng cho ngươi một đấm, không phải để cho ngươi thêm một quả táo mà là lại ập đến một quyền nữa.
Khi ánh mắt liếc thấy một bóng dáng khoan thai đi đến từ xa, Từ Phượng Niên như bị sét đánh, nhà dột lại gặp mưa trong đêm!
Từ Phượng Niên không hổ là người đứng đầu dị họ vương và được phong Đại Trụ Quốc, quyết định rất nhanh, thôi thì cứ mặc kệ trốn được ngày nào hay ngày ấy, còn hơn đợi đến mùng một tránh không khỏi ngày rằm.
Thế là lúc Từ Phượng Niên phóng vút đi, phía sau truyền đến tiếng kêu ai oán của Khương Nê:
"Họ Từ! Hôm nay ngươi chết chắc rồi!"
Khương Nê đeo trên lưng chiếc hộp gỗ tử đàn lớn đột ngột ngự kiếm lên không, khí thế như cầu vồng, nàng giẫm lên thân Đại Lương Long Tước kiếm, phi kiếm chợt lơ lửng, nàng trợn mắt nhìn xuống cả Liên Hoa phong rộng lớn, sát khí nặng nề, kinh thiên động địa.
Một mảnh vườn rau nhỏ, có thể khiến hai đại tông sư võ bình trước sau xem như chỗ xả giận, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Từ Phượng Niên vượt quá dự liệu của Khương Nê, chẳng những không dứt khoát bỏ chạy xuống núi, thậm chí còn không tháo chạy quá xa, mà là cáo già trốn trong dòng người đông đúc gần ao Tẩy Tượng, ngồi xổm phía sau một sạp hàng chen chúc, mua hai cái bánh nướng mùa xuân Võ Đương của bà chủ nọ vẫn còn phong vận, nhai kỹ nuốt chậm, ăn rất thong thả, như đang nhấm nháp bữa cơm cuối cùng. Người phụ nữ tò mò về vị công tử tuấn tú đang ngồi xổm dưới chân nàng, vì sao không chịu ngồi ghế, nàng mặt ửng hồng, lẽ nào hắn có ý đồ gì đó? Trong lòng nàng ngược lại không có quá nhiều xao động, chỉ thấy rằng, sớm biết như vậy vừa rồi nên lấy thêm của hắn hai đồng tiền.
Sạp hàng bên cạnh là một lão đạo râu dê đang xem duyên phận cho người ta, mặc bộ đạo bào cũ kỹ vá chằng vá đụp, nhìn dáng vẻ không phải là đạo sĩ trên núi Võ Đương, trên bàn nhỏ đặt một ống thẻ trúc xanh lớn được vuốt đến bóng loáng, khách hàng tùy ý rút thẻ, sau đó lão sẽ giải xăm lấy tiền.
Từ Phượng Niên ngẩng đầu nhìn, hơi kinh ngạc vì cái sạp hàng này buôn bán thịnh vượng, có không dưới ba bốn mươi tín đồ nam nữ đang chờ rút quẻ. Lão đạo nhân thản nhiên ngồi sau bàn, mắt híp lại vuốt râu. Đối diện ông ta, vị khách đang rung thẻ là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chừng từ Giang Nam xa xôi ngàn dặm đến núi Võ Đương dâng hương. Dáng người nàng không cao, mặt còn hơi non nớt nhưng bộ ngực lại rất đầy đặn. Lão đạo nhân không lộ vẻ gì mà hơi nhấc mông lên, tiện thể liếc nhìn vòng eo nàng. Chậc chậc, eo thật nhỏ, ông ta chỉ sợ gió thổi qua sẽ làm eo nàng gãy mất.
Từ Phượng Niên không khỏi thầm oán. Năm xưa khi nghèo túng, hắn cũng từng làm cái nghề buôn bán không vốn này, nhưng nào gặp được cảnh tượng tốt đẹp như vậy, thường thì đến khi hội chùa ồn ào náo nhiệt kết thúc, cũng chẳng có được một vị khách nào.
Thấy vẻ mặt của Từ Phượng Niên, phụ nhân lúc rảnh rỗi nhỏ giọng cười nói:
"Công tử, Ngô lão tiên trưởng này dù không phải đạo sĩ Võ Đương, nhưng nay trong vòng trăm dặm đều nghe nói quẻ nhân duyên của ông ta cực kỳ linh nghiệm đấy. Ta tận mắt thấy mấy cô thiên kim tiểu thư từ Lương Châu xa xôi cũng đến rút quẻ. Thậm chí có người sau khi được như ý nguyện, lại đến biếu Ngô lão tiên trưởng tiền, nhiều nhất có người đưa tận mười lượng bạc, thật sự là có lòng thành thì linh ứng."
Từ Phượng Niên cố sức cắn một miếng bánh nướng Võ Đương, bực dọc nói:
"Ta mà bày sạp giải quẻ cầu tài ở đây, cũng sẽ chịu bỏ vốn mời mấy cô nương đến diễn kịch, lâu dần lâu dần, mất linh cũng thành linh."
Phụ nhân dở khóc dở cười. Là một góa phụ, cũng từng vì hiếu kỳ nhiều hơn là mong chờ mà chạy đến sạp bên cạnh rút quẻ, nghe vị khách trẻ tuổi này nói như vậy, bà cũng không tiện nói nặng lời, đành phải nói:
"Công tử đúng là... thích nói đùa."
Từ Phượng Niên chỉ cười cho qua.
Tiểu nương tử có vòng eo thon nhỏ ngực đầy đặn kia lắc ra một que xăm, nắm chặt trong tay, rụt rè cúi đầu nhìn, có chút mờ mịt, đưa tay cầm quẻ nhân duyên, dịu dàng hỏi:
"Đạo trưởng, quẻ này giải thích thế nào?"
Nàng có lẽ xuất thân từ gia đình quyền quý, lúc đưa quẻ, hai ngón tay chỉ cẩn thận kẹp lấy đầu mút, hơi tiếc không thể mượn cơ hội đưa quẻ để chạm vào lão đạo sĩ. Ông ta cúi đầu nhìn quẻ trên tay, lại trịnh trọng ngẩng lên nhìn nàng, rồi mới nâng chén trà lên nhấp một ngụm, trôi qua cổ họng, lúc này mới chậm rãi nói:
"'Lại, tư nhưng vậy' là quẻ số hai mươi tám."
Tiểu nương tử thấp thỏm chờ đợi phần giải thích tiếp theo.
Lão đạo nhân khẽ mỉm cười:
"Cô nương yên tâm, dù không phải quẻ thượng thượng cát, nhưng cũng là quẻ thượng bình tốt. Ý là người cô nương thầm mến, nếu một lần cầu không được thì chớ nản lòng, sẽ có ngày có được hy vọng."
Tiểu nương tử trán đã rịn mồ hôi như trút được gánh nặng, cười nhẹ nhõm. Cái vẻ thướt tha hàm xúc hiếm thấy của cô ở Bắc Lương suýt nữa làm lão đạo nhân nhìn đến ngẩn người.
Tiểu nương tử sai nha hoàn lấy thêm một trăm văn tiền đồng, vui vẻ quay người rời đi.
Khách tiếp theo là một thanh niên vóc dáng to lớn. Cầm lấy ống thẻ liền ra sức lắc, đổ ra một que xăm rồi chụp mạnh lên bàn:
"Xem là quẻ gì!"
Lão đạo nhân mí mắt giật liên hồi, mặt xị xuống nhặt quẻ tre lên, nói ngắn gọn:
"'Phí Trường Phòng co không hết tương tư nơi', quẻ thứ mười sáu, hạ quẻ."
Người trẻ tuổi ngẩn người, giận dữ nói:
"Quẻ hai mươi tám của con nhỏ kia là thượng bình, tại sao quẻ thứ mười sáu của lão tử lại là hạ quẻ vớ vẩn, lão già chết tiệt! Tìm đánh hả?"
Lão đạo nhân làm ngơ, hơi liếc mắt:
"Vị kế tiếp."
Người trẻ tuổi nổi cáu nói:
"Lão tử không trả tiền!"
Lão đạo nhân quả nhiên không hổ danh là tiên trưởng không vướng bụi trần, thản nhiên nói:
"Bần đạo giải xăm cho người, có quy củ, bất kể tốt xấu, tin thì trăm đồng, không tin thì cứ đi, bần đạo tuyệt không làm khó."
Người trẻ tuổi hiển nhiên bị trấn áp, khí thế chùn xuống, hỏi:
"Cái Phí Trường Phòng là thứ gì?"
Lão đạo nhân cười lạnh:
"Là một vị chân nhân trường sinh Đạo giáo nổi tiếng lừng lẫy của Đại Phụng vương triều!"
Lão nhân hơi dừng lại, vẻ mặt trang nghiêm, trầm giọng nói:
"Vị Phí sư này, cùng tổ sư bản môn của bần đạo là bạn thân thiết, sau cùng còn hẹn cùng nhau phi thăng. Nhân gian phồn hoa, chẳng qua chỉ có vậy, chỉ có vậy thôi."
Người trẻ tuổi một mặt ngơ ngác, cuối cùng ngoan ngoãn móc một trăm văn tiền đồng đặt lên bàn, buồn bã rời đi.
Qua cơn sóng gió không lớn không nhỏ này, lão đạo sĩ thể hiện rõ phong thái cao nhân đắc đạo, đến nỗi cái áo đạo rách rưới trên người ông ta dường như cũng có thêm vẻ tang thương của năm tháng.
Từ Phượng Niên xem từ đầu đến cuối, không khỏi dụi mắt nhìn. Lão già lừa đảo này xác thực có chút bản lĩnh. Hắn càng xem càng thích thú. Khách đến rút quẻ tiếp theo có quẻ chữ đều khá bình thường, không có hạ quẻ quá xấu, cũng chẳng có thượng quẻ tốt lành, chỉ có điều thú vị là nhiều nội dung đều lấy từ "Đầu trận tuyết" của Vương Sơ Đông. Chẳng hạn, có một vị thiếu hiệp trẻ cầu được quẻ "Nhẹ như đao bổ đất", hay về sau "Chẳng nỡ nặng nhìn khanh tóc mai xanh, lại gặp khách áo vàng" đều là những câu thơ được người thích trong "Đầu trận tuyết". Nghe đồn mấy vị nương nương thân phận tôn quý trong hoàng cung Ly Dương xưa kia đều rất thích "Đầu trận tuyết", không chỉ thế, ba cái tên bài hát nổi tiếng của Nhạc Phủ Bắc Mãng cũng chọn từ mấy tên bài hát mới lạ trong "Đầu trận tuyết". Có thể thấy, nếu Vương Sơ Đông xuất hiện ở giới sĩ lâm Trung Nguyên, chắc chắn là bậc thượng khách.
Cứ mỗi khi nghe được một câu quen thuộc, Từ Phượng Niên lại híp mắt mỉm cười, cuối cùng lại có chút ngơ ngác. Hắn nhớ năm xưa có một cô gái đi lấy chồng xa nghìn dặm, từng rất say mê cuốn sách này.
Từ Phượng Niên thở một hơi, đang định đứng dậy thì đột nhiên nhanh chóng ngồi thụp xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận