Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 132: Có xứng thưởng hay không? (1)

Mặc kệ Lữ Tiền Đường và Dương Thanh Phong từ trước đến nay làm người rộng rãi hay âm hiểm, những năm nay nhẫn nhục trong chốn sâm nghiêm như Bắc Lương Vương phủ, dưỡng thành tính cách cẩn thận dè dặt, cuộc nói chuyện giữa Thế tử điện hạ và Đại Kích Ninh Nga Mi vào tai trái ra tai phải, không dám nghĩ nhiều.
Trong ba người chỉ có Thư Tu ỷ mình là nữ nhân cam tâm quan sát lời nói cử chỉ, nàng chưa quen với hoàn cảnh trong Bắc Lương Vương phủ, lại nhìn thấy Thế tử điện hạ lấy lý do thoái thác qua loa dường như lấy được hảo cảm của tên võ tướng kia. Cạn chén rượu đầy, sáu chén vào trong bụng, khí phách nam nhân hào hùng không tưởng, đổi lại nếu nàng là Thế tử điện hạ chắc chắn sẽ rèn sắt khi còn nóng, ví dụ như gọi một câu Ninh tướng quân ngồi xuống cùng uống rượu, tệ nhất cũng an ủi vài câu về thảm kịch thương vong của Phượng Tự Doanh, nhưng Thế tử điện hạ mới uống rượu xong thì đã quay sang nghịch mèo trắng, nhất định phải khiến cho sủng vật có biệt danh là Vũ Mị Nương kia phải uống rượu, nói gì đó mà chuột say dám vác đao chém cả mèo, vậy mèo say thì sẽ có dũng khí rút kiếm giết cả hổ, chọc cho mỹ nhân phong thái hoa khôi kia ôm mèo trốn tránh.
Quả nhiên giống như lão đầu nhi cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên kia nói, Thế tử điện hạ quả thực là thích một vài chuyện mánh khóe như trò đùa trẻ con, hết cách đành nhẫn nại không ăn mặn, điều này khiến cho Thư Tu tinh thông mười tám ban võ nghệ, ba mươi sáu loại tư thế trên giường không cách nào thi triển, Thế tử điện hạ sao lại không hiểu phong tình vậy chứ?
Từ Phượng Niên uống rượu ăn thịt, ăn no mặc ấm, đang lo không có chuyện gì vui thì thấy trên quan đạo rộng rãi trồng liễu và ngô đồng ở hai bên xuất hiện hai vị kiếm khách trẻ tuổi cầm kiếm đứng chắn ngang đường, phong thái khí thế đều là kiểu chợ búa mà bách tính hiếm thấy, càng hiếm thấy hơn là hai vị kiếm khách tuổi không lớn lắm đã cùng hẹn xong, một người mặc áo trắng bồng bềnh một người khác bọc kín trong bộ đồ đen chói mắt, một đen một trắng đứng ở bên đường, còn chưa xuất kiếm tỷ thí đã vô cùng chọc cười.
Trong quán rượu ngoài trừ bàn Từ Phượng Niên tiêu tiền như nước, vốn còn có bốn năm bàn có tửu khách nghỉ chân, đám người này trong túi không có nhiều tiền của nhưng không khí náo nhiệt hào hứng lại không thua gì Thế tử điện hạ năm đó, từng người trợn to mắt nhìn hai vị hiệp khách này xuất ra mấy chiêu xinh đẹp, sau đó trở về khoe với người thân bạn bè, Ung Châu không thể so với Bắc Lương dân Phong hung hãn, có du khiếp ở khắp nơi. Hai vị Châu Mục cũ mới đều ra sức cấm dụng võ ở trong cảnh nội, Điền Tổng hiện giữ chức Thứ Sử Ung Châu là môn sinh đắc ý ngày xưa của Cố đại tướng quân, trận chiến tại Nam Hán quốc y chính là kẻ dẫn đầu nắm giữ công lao vượt sông, võ phu Điền Thứ sử đối đãi với hậu bối không nương tay chút nào, có một chi ba trăm người khinh kị chuyên trị những côn đồ lưu manh chuyên đùa nghịch phá hoại, một khi bắt được lập tức cứng rắn trừng trị, trước khi bị cho vào ngục thì đã bị đánh đến da tróc thịt bong, nếu như là đệ tử của các môn phái trong giang hồ thì càng phải truy cứu trách phạt, cũng bởi vì đó Ung Châu khó có thể thấy được dáng vẻ sôi nổi của võ lâm như hai mươi năm trước.
Hai vị kiếm khách đánh đến hôn thiên địa ám, có qua có lại, kiếm chiêu phối hợp khiến đám người thường thán phục, rất nhanh làm cho đám tửu khách đang buồn chán mở rộng tầm mắt lớn tiếng vỗ tay tán thưởng, trên quan đạo lập tức bụi đất tung bay, mấy xe ngựa đang đi đều dừng lại, cùng nhau thưởng thức kiếm chiêu kiếm thế hoa cả mắt.
Từ Phượng Niên quay đầu nhìn trò hay bố trí tỉ mỉ, trước đây ở Bắc Lương chỉ là xem náo nhiệt, chấp nhận bỏ ra rất nhiều ngân lượng khen thưởng, bây giờ luyện đao nhập môn, được chiêm ngưỡng đao pháp lợi hại của Bạch Hồ Nhi Kiểm cùng lão khôi tóc bạc, càng là tự tay đỡ không biết bao nhiêu bao nhiêu kiếm của Võ Đang kiếm si Vương Tiểu Bình, càng chưa nói đến hai kiếm của lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương Chỉ Huyền, hai gã kiếm sĩ khí cơ suy yếu, kiếm chiêu thô nháp khó coi, Từ Phượng Niên nhìn một hồi cảm thấy chán nản, cười hỏi: “Lữ Tiền Đường, hai người này liên thủ có thể ngăn được mấy kiếm của ngươi?"
Lữ Tiền Đường ngắm thuỷ triều luyện đại kiếm chuyên tâm đúc thành kiếm ý hùng hồn như thực chất trả lời thuyết phục: "Một kiếm cũng không chặn được."
Từ Phượng Niên nhìn về phía Ngư Ấu Vi, trêu ghẹo nói: “Hai người này ở bên cạnh cắm sào chờ nước, dốc hết sức muốn dựa giẫm vào ta lừa gạt chút bạc, tâm ý đáng thưởng. Các ngươi nhìn xem, quần áo của bọn họ mới toanh, nói không chừng đều mua từ bạc nhìn đói tiết kiệm, hơn nữa Ung châu cấm võ nghiêm khắc, dám luận võ ở trên quan đạo, không có chút gan dạ sáng suốt thật làm không được. Ấu Vi, nàng nói đáng thưởng hay không?"
Phải biết rằng mẫu thân của Ngư Ấu Vi là cao thủ hàng đầu của kiếm thị Tây Sở tiên đế, dù nàng chỉ học được vài phần da lông của Huyến Lạn kiếm vũ, lại có được hơn phân nửa thần ý trong đó, đương nhiên không có hứng nổi đối với hai kẻ cố ý làm màu, lắc đầu nói: “Kiếm thuật bình thường, không đánh thưởng. ".
Từ Phượng Niên không nói gì, bưng chén lên uống một hớp rượu, suy nghĩ xuất thần, có chút khác lạ. Trên quan đạo hai vị kiếm khách nhìn bên này nửa ngày không có động tĩnh, lúc ở cảnh nội Lương châu nghe nói thế tử điện hạ du lịch bèn bắt đầu khổ cực tập luyện, song chiêu thức nào cũng đã dùng hết, khó tránh khỏi lo lắng, trong đó bạch sam kiếm khách tâm tư bất định, không cẩn thận quên dựa theo chiêu kiếm tập luyện, quẹt làm bị thương đối thủ, kết quả hắc y kiếm khách bị chảy máu, bắt đầu liều mạng. Trong lúc vô ý khiến cho các khán giả bình thường không rõ nội tình cực kỳ kích động, chỉ cảm thấy trận chiến kịch liệt này thật đặc sắc, đều thấy máu! Cuộc tỷ thí kinh tâm động phách của cao thủ bậc này, thì đám hàng xóm láng giềng gian cầm dao vác cuốc choảng sau sao có thể so sánh được?
Một số tửu khách nghèo chỉ dám bỏ mấy đồng mua rượu, đều chấp nhận mỗi người kêu thêm mấy bát Hạnh Hoa tửu.
Từ Phượng Niên không nhìn trận tranh đấu thảm hại của hai vị hiệp khách bần cùng, chỉ nhớ lại năm đó du lịch đụng phải một người bạn, 3 năm 6 ngàn dặm, nói cũng tội, ngoại trừ tri kỷ tiểu cô nương Lý Tử ra tay hào phóng, cũng chỉ còn lại cái tên có cái tên Ôn Hoa chịu kết bạn đi cùng, tiểu tử kia dường như phụ mẫu mất sớm, sống cùng anh trai và chị dâu mấy năm, không chịu nịnh bợ chị dâu hay nói móc, trong cơn tức giận liền bắt đầu một mình một ngựa hành tẩu giang hồ, nói một mình một ngựa cũng không đúng, nguyên do là vì kẻ này nghèo mạt, chỉ có thanh kiếm gỗ tự làm giắt ở bên hông, nào có tiền mua được được, Ôn Hoa nghèo thì nghèo, chí hướng lại lớn vô biên, nói muốn tìm danh sư luyện danh kiếm, có được danh tiếng vẻ vang sẽ về nhà làm rạng rỡ tổ tông, nhất định phải có được một thanh kiếm đắt tiền mới thôi. Từ Phượng Niên từng hỏi gã thật khi vẻ vang về nhà nhìn thấy tẩu tử, sẽ xử lý ả như thế nào? Tiểu tử này lại nói tẩu tử dù sao cũng là tẩu tử, ánh mắt thiển cận hơn nữa, cũng không thể thật làm gì ả được, chỉ là nếu một ngày gã tiền đồ, thì có thể làm cho người anh kia hãnh diện, không cần tiếp tục mỗi ngày nhịn nhục tẩu tử. Ôn Hoa này mỗi lần nhìn lão Hoàng dắt hồng mã gầy như que củi, đều như nhìn thấy một thanh hảo kiếm, khiến Từ Phượng Niên rất sợ thanh niên muốn kiếm đến sắp điên sẽ trộm ngựa đi bán lấy tiền, nhưng chuyện đó lại chưa từng xảy ra. Đúng như lời bản thân Ôn Hoa đã nói, kiếm chỉ là kiếm của bản thân nếu người đó kiếm được tiền để mua kiếm. Nhưng tiểu tử này cũng có chút ý riêng, thí dụ như các địa điểm tỷ võ chiêu thân, gã đều sẽ mặt dày không lượng sức mình lên thượng đài, có lúc nào là không bị đánh đến thổ huyết? Mấy lần bị đánh bay xuống, lại lên lôi đài, lại bay xuống, thật sự là thê lương bi thảm. Từ Phượng Niên dưới khán đài toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể cố sức cõng gã rời đi. May mắn thay, mỗi lần gã ta sống dở chết dở, ngu ngơ một thời gian, sau đó đều có thể mạnh mẽ hoạt bát, thay đổi địa điểm, tiếp tục thượng đài luận võ để tự chuốc nhục cho bản thân và củng cố lòng tin của đối thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận