Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 286: Thân gia, xuất kinh, tìm thua thiệt (1)

Nói đến cũng đúng lúc, Bắc Lương Vương Tử Kiêu cũng đang định rời kinh, đại tướng quân Cố Kiếm Đường lại từ Lưỡng Liêu trở về thượng triều. Buổi tảo triều hôm nay, không diễn ra ở Bảo Hòa điện mà là ở Dưỡng Thần Điện trong Cung Thượng Triêu, ngoài đại môn chính nam, thủ phụ Trương Cự Lộc dẫn đầu Trương đảng, độc bá Binh bộ, Cố bộ võ tướng, Ôn Thái Ất, Hồng Linh Xu làm lão cung phụng của Thanh đảng, Tây Sở lão Thái Sư Tôn Hi Tề người bị quyền quý bản thổ Ly Dương vương triều phỉ báng là gia nô hai họ, thủ lĩnh tám nước Tân Quý lão thần, tứ đại phe phái tụ tập, phân biệt rõ ràng.
Trương thủ phụ lâm triều lúc nào cũng không sớm không muộn, hai vị Ôn, Hồng trụ cột quốc gia từng cùng Lục Phí Trì tạo thành thế chân vạc ở trong Thanh đảng tuổi tác đã lớn, lúc bình thường cũng hay đến muộn, ngược lại là Tôn Hi Tế người có lông mày trắng như tuyết, từ trước đến nay lão đều đi sớm đến bên ngoài Thái An Hoàng môn, tỏ vẻ tuổi già nhưng chí chưa già, nhưng lão có thói quen kiệm lời ít nói, vị này từng ngang hàng cùng Xuân Thu Võ Thánh Diệp Bạch Quỳ được xưng là song bích lão đầu nhi, bây giờ quyền cao chức trọng trong Vương triều, nắm giữ Môn Hạ Tỉnh, có quyền phong bác, có trách nhiệm can gián. Từ khi lão làm quan tại Vương triều, chưng từng chiết tiết, chưa bao giờ nói dóc, không nói thì thôi, nói ra một lời chắc chắn là bắn tên có đích, Hoàng đế bệ hạ rất kính trọng lão, nghe đồn lão sắp được phong danh hiệu Đại học sĩ một các.
Đầu Tôn Hi Tế đầy tóc bạc, làn da của lão nhăn nheo như cây tùng già, sức khỏe của lão cũng không tốt lắm, thỉnh thoảng bị bệnh đông nhiễm phong hàn, hạ cảm nắng, bệ hạ thường xuyên phá lệ ban thưởng ghế cho lão ngồi. Nhưng mà lúc này, có thể thấy tinh thần khí của Tôn lão đầu vẫn như cũ rất hừng hực, bên cạnh lão quy tụ một nhóm lão thần tám nước, không chênh lệch tuổi tác với nhau là mấy, đều là tuổi lục tuần, bọn họ cũng không để ý thế hệ "tân di", cùng ba đảng còn lại đứng chung một chỗ khách sáo hàn huyên, nói chút chuyện cười không ảnh hưởng đến đại cục.
Tôn Hi Tế ngẩng đầu, nhìn thấy hai vị đồng liêu từ xa đi đến, thần tình trên mặt của lão Thái sư lãnh đạm, khiến cho văn võ bá quan đều phát giác được hai người xuất hiện, lập tức bọn họ không hẹn mà cùng nhau im lặng. Hai người kia, một người mặc nhất phẩm quan văn bào thiêu tiên hạc, râu tím mắt xanh, thân hình cao lớn, tướng mạo thanh kì, chân bước chậm rãi, còn người kia thì mặc nhất phẩm quan võ phục, có một đôi đồng tử hẹp dài như mắt phượng, nhìn người hay vật đều híp mắt, khiến cho người ta không những không có cảm giác xinh đẹp mà còn thêm mấy phần âm trầm, bước chân của hắn kiên định, người này cùng thủ phụ Trương Cự Lộc cùng xuống xe, cùng nhau đi đến, bước chân của hắn dường như nhanh hơn, ban đầu cả hai cùng sóng vai mà đi, từ từ đã vượt lên trước Trương thủ phụ một bước, nhưng hắn giống như không hề tự biết có gì không ổn, vẫn tiếp tục hướng Thái An môn mà đi tới.
Văn võ cả triều, cũng chỉ có mình Cố đại tướng quân là không câu nệ tiểu tiết như vậy.
Cách làm việc của Cố Kiếm Đường hơi có chút hống hách, lời nói cũng xem như có lễ tiết, hắn không nói chuyện cùng Cố đảng, mà là trước hết chào hỏi với Môn Hạ Tỉnh Tả Phó Xạ Tôn Hi Tế, Tôn lão Phó Xạ gật đầu cười, lão cũng không có ác cảm với vị danh tướng Xuân Thu này, dù sao diệt được Tây Sở cũng là nhờ đôi nghĩa phụ tử Từ Nhân Đồ và Trần Bạch Y này.
Đại Hoàng Môn Trung Thư Tỉnh là trung tâm trong triều, cận thần của Thiên tử, Hoàng môn lang này không phải là Hoàng môn của thái giám, cả hai không thể đem ra so sánh cùng nhau, hoạn quan Tôn giả mới có thể gọi là thái giám hoặc gọi là Đại Điêu Tự, quyền thần nhìn thấy mấy tên đại hoạn quan này không dám xem thường là không sai, chỉ có Sử Hoàng môn rất gần với Hoàng đế mới không thua kém hoạn quan ở trong cung, còn nữa sử đại, tiểu Hoàng môn lang phần lớn đều có danh tiếng rất tốt ở trong những người làm quan, có lực uy hiếp với hoạn quan, bọn họ chỉ hận không thể nắm được nhược điểm của bọn hoạn quan thể hiện mình là trung thần, thanh lọc những người bên cạnh Hoàng đế, bởi vậy hoạn quan rất kiêng kị họ. Cho nên thân phận Trung Thư Đại Hoàng Môn thanh quý hiển hách, hơn mười vị này là tâm phúc đương triều Thiên tử cũng phải lắng nghe, nhưng họ không tự thành lập thế lực mà là cùng tứ đảng giằng co đứng chung một chỗ, phân tán ra.
Nhóm người này tuổi tác cách xa nhau, không ít trưởng giả lớn tuổi như Tôn Hi Tế, nhiều nhất vẫn là trung niên như Cổ Kiếm Đường, mấy người trẻ tuổi nhất vẫn chưa đến tuổi xây dựng sự nghiệp, một vị mới bổ sung vào Đại Hoàng Môn chính là người nước khác, thanh danh cũng không kém, có chút danh dự, Lan Đình Thục Tuyên do y tự chế, ở kinh thành được ca tụng rộng rãi, chỉ có điều nếu ở lúc bình thường dựa vào thâm niên và tài học của y, còn xa lắm mới có thể đảm nhiệm Hoàng Môn lang của Trung Thư Tỉnh, ngay cả tiểu Hoàng môn cũng không được huống chi là đại Hoàng môn, cũng không biết nguyên do gì mà tiểu tử này lại trở thành thân tín của Bắc Lương Vương, được Bắc Lương tự tay viết thư đề cử, khoảng thời gian hắn từ Đại Trụ quốc chưa về kinh, chỉ dụ Tấn Lan Đình tiến vào Trung Thư Tỉnh như khoái mã gia tiên đưa đến Tây Bắc.
Lần này là lần đầu tiên y đến Hoàng môn chính thức tảo triều, xuất thân của tiểu tử này chỉ là một sĩ tộc bình thường, ở kinh thành hắn chưa có căn cơ, bọn quan ở kinh thành mắt cao hơn đầu cũng không hoan nghênh gia hỏa may mắn mộ tổ bốc lên khói xanh này, chúng ta không trêu chọc nổi Bắc Lương Vương, tiểu tử ngươi lại là môn sinh của Bắc Lương Vương sao? Tốt, chúng ta không gây rắc rối cho ngươi, nhưng muốn chúng ta trò chuyện vui vẻ cùng ngươi, không có cửa đâu! Ngươi là tân nhiệm đại Hoàng môn thì thế nào, vị trí này trước kia bao nhiêu đại lão trong kinh thành nhìn chằm chằm. Cuối cùng lại bị một tên vô danh tiểu tốt từ trong chén đào đi một khối thịt mỡ lớn, bọn họ có thể không tức giận hay sao?
Tấn Lan Đình chưa bao giờ quen biết với các quan ở kinh thành, y lẻ loi đứng ở một góc lộ ra vẻ bứt rứt bất an, bị ánh mắt lạnh lẽo từ bốn phía nhìn chằm chằm, trên người xuất đầy mồ hôi. Cảm giác đắc ý khi mới vào kinh thành của y đã bị quét sạch sành sanh, lại có một vị Tán kỵ thường thị Môn Hạ Tỉnh ở phụ cận lên tiếng, lời nói của gã chẳng khác gì chế nhạo "Người ta nói mọi rợ Tây Bắc là vượn đội mũ người. Trước kia ta không tin, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên!"
Rất nhanh mấy vị Khởi Cư Lang đồng liêu tại Môn Hạ Tỉnh cùng Tán kỵ thường thị kia, lại thêm rất nhiều quan viên thanh tráng niên đều phụ họa theo, bọn họ cười rồi lặp lại hai chữ "Quả nhiên", chuyện này khiến cho Tấn Lan Đình tứ cố vô thân hận không thể đào lỗ mà chui xuống, lần này Tấn Lan Đình cảm nhận rõ ràng được sự bài ngoại của quan ở kinh thành, thân thể của hắn yếu đuối tính cách cũng không tính là kiên nghị, hắn phải chịu ủy khuất mà từ trước đến nay chưa bao giờ hắn nghĩ đến, đôi mắt của hắn chợt đỏ bừng, dường như sắp rơi lệ, lại khiến cho vài tên quan viên ở kinh thành am hiểu bắt nạt nhất lạnh lùng cười trào phúng.
Lúc này, thủ phụ Trương Cự Lộc từ xa nhìn lại, thấy cảnh này, lão nhíu mày, dừng bước lại, chủ ý của Cố Kiếm Đường là để Trương thủ phụ đi trước vào Hoàng thành, nhưng hắn nhìn thấy thủ phụ đổi hướng quay người đi, Cố đại tướng quân cũng không khách sáo, hắn đi vào đại môn trước, các tướng quân của Cố bộ đương nhiên cũng sẽ nối đuôi nhau mà đi vào, Tôn Hi Tế cùng với hai vị đại cung phụng của Thanh đảng cũng theo sát phía sau, Trương đảng ở trong triều là thế lực lớn nhất, cũng nhiều người nhất, thủ phụ chưa vào thành môn, đương nhiên là bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải đứng tại chỗ, cùng nhau nhìn về phía thủ phụ, bọn họ nhìn nhau, đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt của đối phương.
Trương Cự Lộc rất có quan uy lão bước đến bên cạnh Tấn Lan Đình đang ủ rũ cúi đầu, mỉm cười nói: "Tấn Hoàng môn, mấy hôm trước ta mặt dày cố ý đòi hỏi vài đao Lan Đình Thục Tuyên với Hoàn Tế Tửu, lão gia hỏa kia lòng đau như bị cắt thịt, trước hồi phủ thử một lần, ta mới biết được vì sao trong lòng Hoàn lão đầu yêu thích như vậy, quả thực là nhẹ như Bạch Thiền dực, run không nghe tiếng. Nếu ngươi không để ý, ta nhưng muốn cùng với người tạo ra Lan Đình Tuyên này xin vài đao Thục Tuyên."
Tấn Lan Đình ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, ấp úng không dám nói. Những tên quan viên vốn chờ xem kịch vui chậm rãi tán đi, bọn họ không dám tiếp tục công khai giễu cợt tên ngoại địa lão may mắn chiếm được cao vị này nữa.
Trương thủ phụ thì không lưu tâm, lão vỗ vỗ bả vai của Tấn Lan Đình, lão chỉ nhìn thoáng qua sau đó lạnh nhạt nói ra: "Quân tử mới có thể không cần kết đảng để mưu lợi riêng. Hôm nay họ cười thì cứ để họ cười đi, không gì trở ngại lại qua mười năm xem ai cười ai."
Hai chân của Tấn Lan Đình mềm nhũn, xém chút nữa hắn sẽ quỳ xuống với bóng lưng kia.
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ!
Cao tổ bản triều quy định về đai lưng, từ Thiên tử cho đến Chư hầu, Vương công, Khanh tướng và tam phẩm trở lên đều cho phép dùng ngọc đái, danh ngạch đai lưng khảm ngọc lại có luật quy định rõ ràng, Đại trụ quốc đương triều Tử Kiêu bởi vì chiến công rất cao, Tiên Hoàng đặc biệt ban thưởng cho bạch ngọc đái khảm mười lăm viên ngọc, đại tướng quân Cố Kiếm Đường mười ba viên ngọc. Đến đương kim Thiên Tử, đai lưng được ngự tứ không được mấy người, Trần Chi Báo được thiên tử công khai tôn sùng từng nhận được ban thưởng tử đai lưng khảm mười hai viên ngọc, từ khi lão thủ phụ qua đời, thủ phụ Trương Cự Lộc trong vòng hai năm thăng lên mười mấy cấp, từng liên tục được ban cho tử đai lưng bốn đầu, một đầu nạm vàng, còn lại khảm ngọc số lượng sáu, mười, mười ba, theo thứ tự tăng lên, đai lưng triều phục của bản triều chất liệu khảm nạm lấy ngọc là tôn quý nhất, sau đó mới đến vàng, bạc, đồng, sắt, trừ phi được Hoàng đế đặc biệt ban thưởng, nếu không thì không thể vượt qua quan tước.
Quy cách đai ngọc không thể vượt lôi trì, nhưng quân tử thích ngọc đã là phong tục từ xưa, triều đình đối với ngọc bội đeo lưng cũng không cấm, lúc Tấn Lan Đình đi theo văn võ bá quan đi vào cổng thành, một đường bước đi, ngọc bội phát rung động leng keng, một âm thanh du dương kỳ ảo vang lên.
Tâm thần của Tấn Lan Đình thì chập chờn.
Nơi đây chính là trung tâm trọng địa của toàn bộ Ly Dương Vương Triều.
Nói đến đại sự trong thời gian này, so với chuyện Thiên tử ngự phê chấp thuận cho Lư Đạo Lâm xin từ chức Hữu tế tửu ở Quốc Tử Giám, Tấn Lan Đình vô danh tiểu tốt tiến vào Trung Thư Tỉnh thì có vẻ không quan trọng gì, một án Bắc Lương thế tử Giang Nam trên đường loạn giết sĩ tử, ở kinh thành tai mắt linh thông nhất lập tức nhấc lên náo động lớn. Chấn động ba vạn người thái học sĩ ở Quốc Tử Giám, tinh thần quần chúng sục sôi, ồn ào náo động lên bụi, dù là biết rõ vị Vương khác họ kia vẫn đang ở kinh thành, nhưng vẫn không ngăn cản nổi đám học sinh rường cột tương lai của Vương triều này nghị luận bùng nổ. Ban đầu quy mô của Thái An Thành Quốc Tử Giám rất nhỏ, chỉ giới hạn cho tôn thất, ngoại thích và tử tôn công huân đại thần tam phẩm trở lên mới được nhập học, lúc đó được Tiên Hoàng mở rộng, xây dựng thêm năm sảnh, sáu đường và mười tám lầu, đến khi kết thúc Xuân Thu, nhất thống thiên hạ, Quốc Tử Giám hoàn toàn mở rộng môn lộ, đến nay đã tiếp nhận ba vạn học sinh, kiến trúc của Quốc Tử Giám chạy dài khoảng chừng mười dặm, úy vi tráng quan, thịnh huống chưa bao giờ có, Quốc Tử Giám bố trí hai vị tả, hữu tế tửu, tương tự như Âm Học Cung, những năm này thái học sĩ giống như cá diếc sang sông tràn vào Quốc Tử Giám, tự thành sĩ lâm, khí tượng lồng lộng âm thầm phân cao thấp cùng Học cung.
Ương châu, Lư thị gia chủ Lư Đạo Lâm là Hữu tế tửu, địa vị của hắn chỉ dưới Tả tế tửu Hoàn Ôn người từng là đồng môn với Trương thủ phụ, lần này hắn bị liên lụy bởi đệ tử thân gia ở Giang Nam có hành vi hung ác trên đường, thanh danh bị hao tổn, tự nhận bản thân không còn cách nào làm gương cho ba vạn học sinh ở Quốc Tử Giám, nên hắn chủ động từ chức Hữu tế tửu, đến mức trong chuyện đó có Tả tế tửu Hoàn Ôn thêm dầu vào lửa hay không cũng chỉ có đương sự Lư Đạo Lâm mới biết. Những ngày này, Lư Đạo Lâm đóng cửa từ chốt tiếp khách, khiến cho người ta cảm thấy tâm ý của Lư tế tửu vì lần này lật thuyền trong mương mà đã nguội lạnh. Lư Đạo Lâm ngồi sau án thư, hắn đang cầm một quyển điển tịch của thánh nhân, thần sắc của hắn tự nhiên, nhìn không ra nửa điểm tinh thần sa sút, Đại quản gia bước nhanh đi tới, đến cổng hắn mới thả chậm bước chân, khom người nói ra: "Lão gia, Đại trụ quốc đến thăm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận