Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 298: Đao khách Viên Đình Sơn

Ra khỏi Kiếm Châu, Châu Du Hán Lương áp tiêu thập phần cẩn thận, đầu tiên là tiêu vật dị thường quý trọng, một khi để mất tiêu, tiêu cục Trường An không chỉ tổn thất cực lớn, mà tám chín phần mười còn là không thể tiếp tục sống được ở Kiếm Châu cạnh tranh kịch liệt như ở môn hộ được nữa, cho nên ngoại trừ giáo đầu võ thuật như hắn, thì chỉ có một thanh tiêu tâm tư kín đáo vũ lực không yếu là Hàn Hưởng Mã, còn lại thuần một sắc là tiêu sư lão giang hồ, ước chừng là hơn ba mươi người, có thể nói dốc toàn lực tinh anh mà ra. Hơn nữa tiểu nhị tạp dịch cũng có gần năm mươi, trùng trùng điệp điệp, cho dù không đi quan đạo mà đi đường nhỏ thì sơn trại bình thường cũng không dám lộ đầu để chặn đường. Đi tiêu cầu chữ “ổn” làm đầu, cái này không sai, nhưng không thể thương lượng, còn phải dựa vào đao cứng thương cứng.
Du lão cha nghĩ đến hai vị ngồi trong xe thì nhíu mày, nghĩ thầm chuyến tiêu này không đơn giản, bề ngoài là hộ tống khối ngọc bội giá trị liên thành kia đi Tùng Châu - là hàng hóa phi tiêu bình thường nhất của Hi Lạp trong phi tiêu, nhưng bên trong càng giống như là phi tiêu chở người hơn. Hai người trong xe kia cứ ru rú không ra ngoài, Du lão cha hơn nửa đời người đều ở kiếp sống liều mạng, vào tiêu cục mới an ổn lại, nhưng đời này chưa từng thấy tiểu thư khuê các gì, ngay cả tiểu gia bích ngọc cũng không tiếp xúc được mấy vị. Nhưng chưa từng ăn thịt heo thì tốt xấu gì cũng thấy heo chạy, hai vị trong xe kia, thật sự không giống như là nữ tử đi ra từ trong môn hộ bình thường. Lấy danh hiệu tiêu hàng trốn khỏi Kiếm Châu, thấy thế nào cũng giống như là đang lẩn trốn họa, mấy vị đương gia của tiêu cục Trường An lúc đầu họp lại cũng đã có chút so đo, Du Hán Lương cũng không quá muốn tiếp tiêu, nhưng tiêu cục Trường An gần hai năm nay làm ăn thanh đạm đã bị mấy đại tiêu cục ép ép không nhẹ rồi, hơn nữa hai người đối phương lại ra tay hào khí, riêng tiền thế chấp đã có sáu trăm lượng bạc rồi, còn hứa hẹn đến Tùng Châu lại xuất ra sáu mươi lượng hoàng kim nữa! Tổng tiêu đầu thấy vậy liền cắn răng nhận lấy chuyến đi lần này!
Hàn Hưởng Mã phía trước đội tiêu đột nhiên giơ tay làm thủ thế, nhóm lão tiêu lập tức rút binh khí ra, như lâm đại địch. Nhưng đao chỉ ra khỏi vỏ một nửa, đây là quy củ tẩu tiêu bất thành văn, đối diện nếu không có đánh lén ra tay, mà là công khai chặn đường, chỉ cần không có chân chính trở mặt, tiêu cục nếu là đao phong toàn bộ ra khỏi vỏ trước, thì chẳng khác nào là đập sơn trại, đó là một loại hành vi đại bất kính, người thường đi ra ngoài giang hồ, ba chữ tình nghĩa lễ, cũng không được qua loa chút nào.
Hai bên đường nhỏ trong rừng rậm ào ào nhảy ra bảy tám mươi người, đao mâu sáng ngời, trên ngã ba càng giết ra hơn hai mươi tên cưỡi ngựa, đều là người mạnh ngựa tráng, Du Hán Lương đi tiêu hai mươi năm, đương nhiên nhìn ra được nhóm cướp đạo tặc phỉ này không thể so với tầm thường, hơn phân nửa là loại đại trại thả tôm nhỏ bắt cá lớn, Du Hán Lương một bụng buồn bực, dĩ vãng không nghe nói trên ngọn núi này có sơn đại vương đại thủ như thế này. Năm ngoái hắn còn tới nơi này, nhớ rõ là người chiếm núi chính là đám người quen của Tần Diêu Tử, họ Tần am hiểu tam hoàng pháo đấm và mười sáu đường tiên cước, một chọi một, Du Hán Lương không có nửa điểm phần thắng, nhưng thủ hạ lâu la của đại khấu Tần Diêu Tử lại quá là kém cỏi, thuộc về tàn binh già yếu, bởi vậy trước kia đi tiêu đến tận đây, cũng chỉ cần đưa chút bạc vụn làm "Kính thái tuế tiền" mà thôi. Mặt mũi song phương đều không mất nên thường xuyên qua lại, Du Hán Lương và Tần Diêu Tử cũng coi như người lăn lộn sống chết nửa đời, dựa theo ý tứ của tổng tiêu đầu Thạch Thanh Phong thì lần này xem có thể nhân cơ hội này để lôi kéo Tần Diêu Tử làm khách khanh của tiêu cục Trường An hay không. Nào ngờ rằng Sơn Đầu Vương Kỳ lại thay đổi, thế tới hung mãnh, kỵ phỉ tới tận hai mươi tên, đây cũng không phải là của cải mà sơn tặc bình thường có thể có, không chỉ là một con ngựa có giá đắt đỏ mà hơn nữa là thậm chí có tiền cũng không mua được, nuôi ngựa lại càng không thoải mái nữa.
Lần này khó giải quyết rồi!
Du lão cha thở ra một hơi trọc khí, nắm chặt hoàn thủ đao bên hông, đuổi ngựa đi về phía trước, bảo nghé con mới sinh không sợ hổ Hàn Hưởng Mã quay trở về trở rồi đối mặt đám sơn khấu tinh trang kia mà nâng quyền lớn tiếng nói: "Kiếm Châu Trường An tiêu cục Du Hán Lương, hướng chư vị hảo hán mượn đường!"
Nhân mã đối phương không hề có động tĩnh, Du lão cha kiên trì lấy ra hai túi bạc vụn, cao giọng nói: "Tiền thái tuế hiếu kính hai mươi lượng!"
Hai mươi tên cưỡi ngựa vẫn không nhúc nhích trên đường nhỏ như cũ.
Hàn Hưởng Mã vốn bị Du lão cha ra lệnh cưỡng chế đi điện hậu bị chọc giận, tiền Thái Tuế bình thường qua đường tầm mười lượng đã là tương đối hào phóng với tiêu cục bình thường rồi. Đám nhóc con này lại ỷ vào người đông thế mạnh cho mặt mũi lại không biết xấu hổ. Hàn Hưởng Mã quay đầu ngựa, định triệt để rút đao, Du lão cha am hiểu tính nết nóng nảy của tiểu tử này, sợ lỡ đại sự liền quay đầu mắng: "Hưởng Mã, không được làm bậy!"
Hàn Hưởng Mã nghe vậy đành phải rầu rĩ thu đao, bỗng dưng mất gã trừng to hô lớn: "Lão cha cẩn thận!"
Trên một thân cây bên đường có một người nhảy xuống, áo đen mang đao, gấp gáp vọt tới, Du Hán Lương chỉ mới sinh ra hàn ý thậm chí không kịp rút đao ngăn cản đã bị người tới rút đao khua một vòng, cả người lẫn ngựa đều bị chém thành hai nửa.
Mọi người thấy vậy đều là sắp nứt cả tim gan.
Một đao này chỉ nhìn thấy đao phong bạo khởi nửa hình tròn lưu hoa, loại thủ pháp giết người lạnh lùng không lời này, thật sự khủng bố.
Trên đường nhỏ, máu tươi đầm đìa, thi thể người và ngựa đều đứt làm hai đoạn.
Hàn Hưởng Mã cùng Du lão phụ nương tựa lẫn nhau hơn hai mươi năm giờ đã cực kỳ giận dữ mà mất đi lý trí, cậu kẹp bụng ngựa, rút Kỳ Giáp Đao rồi thúc ngựa chạy như bay lao ra.
Thanh niên đao khách đứng trên đường nhỏ nhẹ nhàng xoay cổ tay, máu tươi trên lưỡi đao bắn ra một đường máu đỏ tươi trên mặt đất, Hàn Hưởng Mã mượn thế ngựa cường tráng mà đến, không lùi mà tiến, lao như điên đến, lưỡi đao sắc nhọn nhắm thẳng về phía trước mặt.
Song phương đối địch chỉ trong nháy mắt đã lướt qua nhau, Hàn Hưởng Mã hạ đao xong liền cả kinh nhận ra rằng căn bản không chém trúng kẻ thù đáng chịu ngàn đao kia, một khắc sau chính cậu mới là người ngã ngựa, lăn xuống đường, nguyên lai bốn vó ngựa đã bị tên đao khách kia chém bay hết đi rồi. Cậu lại cúi đầu nhìn mình, hai chân dưới đầu gối đã sớm rời người, chỉ là đao phong quá sắc bén nên cho tới bây giờ Hàn Hưởng Mã mới nhận ra được đau đớn thấu xương kia mà thôi, cứng cỏi như cậu giờ cũng phải kêu rên lên, mười ngón tay theo bản năng đã uốn lượn thành móc câu đâm vào bùn đất trên đường, móng tay cũng không biết tự bao giờ mà đã bị lật lên. Hàn Hưởng Mã nhớ lại mình đã có một giấc mộng giang hồ, rồi ngẩng đầu nhìn thấy Du lão cha cách đó không xa liền chậm rãi bò đến, lúc này trong đầu tên tiêu sư trẻ tuổi này không còn ý niệm tiêu dao giang hồ dương danh Vũ Lâm gì nữa, giờ chỉ muốn nhìn thấy lão cha một lần nữa mà thôi.
Đao khách hung hãn kia ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn Hàn Hưởng Mã vô danh tiểu tốt một cái, đối mặt với tiêu cục vội vàng kết trận kia mà chỉ nhàn nhã lững thững đi về phía trước, đao thế đại khí bàng bạc, mũi đao nhọn trong suốt như tuyết thoải mái đánh rơi vài mũi tên đang lao nhanh tới. Quảng Lăng lão tốt kết trận phía đầu căn bản là không cản ngăn được, thanh niên đao khách có khuôn mặt cứng nhắc kia mỗi lần ra tay đều chỉ là một đao dứt khoát lưu loát, giống như chặt dưa thái rau chém cho những lão tiêu của tiêu cục Trường An này chết ở trong vũng máu. Ngoại trừ Hàn Hưởng Mã không mất mạng tại chỗ, còn những người kế tiếp đối mặt với đao khách đều không có ngoại lệ là bị chém chết trong nháy mắt. Mới gần nửa nén nhang, mà đoàn xe đã bị giết đến thất linh bát lạc, các lão tiêu đều liều chết che chở xe ngựa, còn tiểu nhị tạp dịch nhát gan lại sáng suốt chạy trốn tứ tán, đao khách không đuổi theo thì tất nhiên có hai mươi kỵ phỉ dũng mãnh kia đuổi ngựa đuổi giết, tay nhấc đao hạ là dễ dàng chém ra trên lưng một vết thương trí mạng sâu có thể thấy được xương. Thanh niên khôi ngô kia rút mũi đao đang đâm vào ngực lão tiêu cuối cùng ra rồi xoa xoa thân đao vào thi thể đang chậm rãi ngã xuống đất để lau đi vết máu, rồi lại dùng mũi đao vén rèm xe lên, lãnh đạm nói: "Được Hiên Viên lão tổ nhìn trúng, trốn đi đâu được."
Rèm vừa nhấc lên, một cây chủy thủ đã đâm ra.
Thanh niên đao khách dùng hai ngón tay kẹp lấy chủy thủ, tùy ý vặn gãy, ném ở trên đường, lại đưa tay nắm lấy cái cổ tinh tế trắng như tuyết của nàng, kéo nàng ra khỏi thùng xe trước rồi giơ lên ở không trung, mũ che của nàng đã rơi xuống, lộ ra một tấm dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt thế. Thế nhưng Lãnh Huyết Đao Khách đối với tướng mạo của nàng lại cũng không chút lưu luyến, chỉ nhìn thoáng qua. Giờ chỉ thấy mũi chân nàng cách mặt đất khá cao đang run rẩy kịch liệt, hai tay phí công đập đập vào cánh tay tráng kiện của hắn, sắc mặt từ đỏ chuyển tím. Một người khác từ ở trong xe chui ra, nhìn thấy một màn như vậy liền tháo mũ che xuống, khuôn mặt nàng giống như đúc với nữ tử sắp chỉ mành treo chuông kia, dùng thanh âm quạnh quẽ quát: "Thả tỷ tỷ của ta xuống!"
Đao khách khẽ liếc qua, cảm thấy rất thú vị, người này thậm chí không sợ chết sao?
Nàng đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ giấu ở trong tay áo, dí sát cổ mình, cắt ra một đường rãnh máu, lạnh lùng nói: "Ta chết rồi, xem ngươi giao nộp cho lão biến thái Hiên Viên như thế nào!"
Thanh niên giết người như ngóe nhíu mày, bí sự hôm nay trong mắt hắn không có gì đáng nói, nếu lên Huy Sơn bái sư học nghệ, được ân huệ của người đương nhiên phải bán mạng cho người ta, Hiên Viên lão gia chủ có sở thích không có gái không vui, hơn nữa còn yêu thích nuôi dưỡng luyến đồng cùng hành hạ ấu nữ đến chết, người qua đường ở Kiếm Châu cũng đã sớm biết rằng lão gia hỏa này tinh thông pháp môn Mật Tông Hoan Hỉ, lấy âm bổ dương đã mấy chục năm, nội lực có thể nói là thông huyền, lại càng là tông sư của đao pháp. Thanh niên đao khách hơn nửa tháng trước lĩnh mệnh chặn một đôi tiên phẩm đỉnh lô được Hiên Viên lão tổ chọn trúng, tiêu cục Kiếm Châu bị hắn lật tung trời, trên đường chạy tới đây đã làm chậm trễ việc luyện đao ở thác Lục Điệp, điều này làm cho kẻ ham võ thành si như hắn tâm tình rất xấu, đối mặt với uy hiếp của nữ tử trên xe, hắn một tay cầm cổ một tay cầm đao cầm mũi đao để ở ngực con mồi, lạnh lẽo nói: “Tự vẫn? Ta không ngăn cản, chỉ bất quá ta dám cam đoan tỷ tỷ của ngươi nhất định sẽ chết ở trước mặt ngươi, một đao đâm vào, chỉ cần tìm đúng tâm khiếu, sau quấy nát trái tim, ta có thể làm cho tỷ tỷ của ngươi nửa chết nửa sống, sống không bằng chết, so với việc cắt cổ của ngươi sẽ bất hạnh gấp trăm lần."
Hàm răng trắng như tuyết của nàng cắn chặt môi, chảy ra tơ máu, trong mắt cừu hận khắc cốt ghi tâm, chậm rãi nói: "Ngươi là ai?"
Thanh niên Đao Khách không quan tâm nói: Nhớ kỹ, Viên Đình Sơn. Muốn báo thù thì thành thật theo ta về Huy Sơn, hầu hạ Hiên Viên lão tổ tông thoải mái, thổi thêm vài năm nữa mới có hy vọng tìm chút phiền toái cho ta."
Nàng quả thật vứt bỏ chủy thủ, thản nhiên cười nói: "Ngươi chờ là được."
Đao khách tự xưng là Viên Đình Sơn tiện tay ném nữ tử là tỷ tỷ xuống đất, hai mươi tên kỵ binh đã chém giết đám tạp ngư trong tiêu cục đến một người cũng không còn, đao khách hướng đám cướp hàng thật giá thật phía sau lắc lắc đầu, kỵ sĩ trên đao phong còn đang rỉ máu khóe miệng nhe răng cười, thúc ngựa xông về phía trước.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn tỷ tỷ ôm lấy đùi đao khách cầu xin tha thứ, thờ ơ.
Thanh niên đao khách im lặng chờ kỵ binh kết thúc công việc, thấy đầu người thu hoạch cũng gần đủ liền cúi đầu nhìn lại: "Nghe nói các ngươi thư hùng khó phân biệt, ta rất tò mò trong các ngươi ai là nam."
Đang khi nói chuyện, cuối con đường lại xuất hiện một vị bạch mã mặc cẩm bào đeo song đao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận