Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 280: Tiếng Phật ầm ĩ (2)

Vị quan viên mới nổi tướng mạo đường đường từng đứng hạng hai Bảng Nhãn được Nữ đế coi trọng, giọng nói không lớn, song lão hộ bộ đã tức đến ngất đi, trên đại điện cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, mà những gì gã nói không phải là không có mục đích, có vẻ đặc biệt cực kỳ trung khí.

Đổng mập mắt lé cười khẩy nói:
"Tú tài cổ hủ đàm binh trên giấy, chờ ngươi giết người thấy máu rồi hẵng quay về nói đạo lý với Đổng gia gia ngươi."
Quan viên trẻ tuổi đáp lại bằng một nụ cười mỉa mai, cũng không thèm tranh cãi với tên mập có vận may vô cùng tốt này, nói đến đó thì ngừng, tỏ qua thái độ là được. Sau này nếu như bị gã nói trúng, Nữ đế bệ hạ tính nợ cũ, thì đồng nghĩa với đạp đổ Đổng mập, vô hình trung tăng cao thanh thế của bản thân lên một nấc thang lớn. Nhưng không kịp chờ đến ngày đó, lời nhận xét của một vị lão tướng quân đã khiến cho gã phải thấy xấu hổ, đó chính là đại tướng quân Hoàng Tống Bộc, kẻ dùng thân phận di dân Xuân Thu chộp lấy quân quyền, Nam triều hiện giờ tuy đã bị người đến sau nắm giữ, Liễu Khuê được bệ hạ khen là bằng một nửa Từ Kiêu, cùng với Dương Nguyên Tán tiện dân tòng quân hai vị đại tướng cũng dần nổi nhanh hơn Hoàng Tống Bộc. Tuy nhiên chỗ nào không xét đến tư cách và sự từng trải, mà bản thân Dương Nguyên Tán đã từng là nửa lính hầu của Hoàng Tống Bộc, huống chi cũng chỉ có Tống lão tướng quân sẵn lòng đi trừng trị Đổng Trác đầu hỗn thế ma vương này, vì vậy lời nói của Hoàng Tống Bộc ở Nam triều, phân lượng có thể nói là nặng nhất. Hồng Cố An, kẻ gây ra đại họa cũng là môn hạ của đại tướng quân Hoàng Tống Bộc, ở trên triều đình cũng khó thoát bị Đổng mập kia chửi chó mắng mèo.

Ngoài dự đoán, lần này lão tướng quân lại đứng cùng một chiến tuyến với Đổng Trác, "Binh thư là chết, người cầm binh là sống, sa trường đối trận, trước tiên phải nghĩ về tính tình của đối thủ. Đầu tiên, lần này Long Tượng Quân trước tiên đánh vào biên tuyến của triều ta, không thu tù binh, thậm chí tàn sát toàn bộ dân trong thành cũng là chuyện tất nhiên, kế sách dụ dỗ đối với hai bên Lương Mãng đều là một chuyện tiếu lâm. Tiếp theo, đúng như Đổng Trác nói, dự tính ban đầu của Long Tượng Quân là nếu không tiếc đường vòng cùng ăn hết 4 trấn Ngõa Trúc, Quân Tử Quán, Ly Cốc, Mậu Long; về việc có bao nhiêu người có thể sống sót sau chiến sự, ta nghĩ Từ Kiêu không hề quan tâm, thiếu niên võ lực kinh người kia càng sẽ không để ý. Dùng một chi cô quân chiến đấu, không hy vọng xa vời đánh sụp một nửa quân lực của Nam triều, nhưng đánh sụp sĩ khí cùng lòng dân mà Nam triều khó khăn lắm mới dùng thời gian mười mấy năm tích lũy, đây mới là dã tâm của Bắc Lương. Đại chiến lần sau mở ra, Bắc Lương dốc hết toàn quân, vó ngựa giẫm mạnh, từng có vết xe đổ, thử hỏi ai dám không hàng? Thứ ba, Long Tượng Quân thừa thế xông lên bắc thượng sau đó tất nhiên binh lực tiếp tục theo vào, có lẽ là khoảng năm vạn nhân mã, có xuất kích hay không, cũng không biết được, có thể chiến cũng có thể không chiến, nếu Long Tượng Quân nuốt trọn Ly Cốc Mậu Long, đó chính là thật muốn ra tay đánh nhau , ăn không hết, chúng ta mới có thể thở phào. Về phần lo lắng của Lưu thị lang, Bắc Lương quân muốn xé một cái lỗ của quân lực ở hướng mé tây biên thùy triều ta, để cho đại quân đột tiến phương hướng đông bắc, dĩ nhiên cũng không phải là không thể, nhưng có thể Lưu thị lang có chỗ không biết, vì phòng ngừa Bắc Lương quân cùng Cố Kiếm Đường đông tuyến thống nhất, trong những năm này tại cửa khẩu lớn kia, cho dù để cho bọn Bắc Lương quân liên tục tiến lên tám trăm dặm, lấp vào 160 ngàn binh lực, sau đó cũng chưa chắc lấp đầy. Thật đến một bước kia, thì không phải là chúng ta, thậm chí không phải Bắc Lương Vương cùng Cố Kiếm Đường định đoạt, mà là bệ hạ chúng ta cùng Triệu gia thiên tử mới có thể giải quyết dứt khoát. Vấn đề trung tuyến này, không tiện nói nhiều, cũng không cách nào nói tỉ mỉ, mong Lưu thị lang bao dung."
Quan viên trẻ tuổi thấp thỏm lo sợ, còn giấu mấy phần đắc ý để cho Nam Viện Đại Vương Hoàng Tống Bộc chính miệng giải thích nghi vấn, chắp tay trầm giọng nói:
"Là Lưu Thự kiến thức nông cạn."
Hoàng Tống Bộc là Nam Viện Đại Vương, trên danh nghĩa tổng chưởng bốn trăm ngàn binh quyền Nam triều, tuy nhiên Nữ đế bệ hạ luôn luôn ủng hộ đại tướng quân Bắc Mãng cùng Trì Tiết Lệnh cũng làm theo ý mình, tự hình thành hệ thống, bó tay chân lẫn nhau, hơn nữa những năm này Hoàng Tống Bộc từ từ lui khỏi vị trí nắm quyền thật sự, chức vụ Nam Viện Đại Vương, sớm muộn cũng là vật trong túi của người khác, nếu không phải lần này chiến sự khẩn cấp, không thể không ra mặt điều đình, lão vốn đã phai nhạt khỏi tầm mắt của triều đình Nam triều. Hoàng Tống Bộc cùng hai tên đại tướng quân Liễu Khuê, Dương Nguyên Tán xưa nay không hợp, cũng không có chút thiện cảm đối với Đổng Trác, chẳng qua thật đến loạn cục, Hoàng Tống Bộc mới phát giác được tình thế khó khăn, nhất là sau khi Hồng Cố An, kẻ duy nhất thuộc phe lão chết trận, càng làm cho lão tướng quân nản lòng thoái chí.

Một vị tộc trưởng của đại tông hàng đầu cau mày nói:
"Nếu chi cô quân kia bất chấp hậu quả cũng phải tấn công Ly Cốc Mậu Long, chẳng lẽ mặc cho bốn ngàn kỵ Bắc Lương còn lại hoành hành ngang ngược ở địa phận của chúng ta?"
Mọi người đều biết Liễu Khuê có quan hệ không tệ với tên mập kia, nhưng vào lúc này thấy tên mập chết bầm đảo nhanh con ngươi, lão tướng quân cao lớn uy vũ vẫn giận không chỗ phát tiết, đến gần tên mập rồi dùng sức đạp một cước, "Ngươi là đồ vô lại không lợi không dậy sớm, nước miếng cũng hắt đi ra ngoài cả mấy cân, không nghĩ giải quyết mớ lùng nhùng này sao? Nam Viện Đại Vương chúng ta cũng thay ngươi nói chuyện rồi, sao lần này còn chưa thuận gậy trèo lên trên?"
Đổng Trác khổ sở nói:
"Bốn ngàn Long Tượng Quân còn dễ nói, nhưng con thứ của Nhân Đồ thật sự khó giải quyết, lỡ như hai bên đối trận, hắn xâm nhập vạn quân lấy thủ cấp của thượng tướng, làm thịt ta rồi, hai tức phụ như hoa như ngọc trong nhà ta thành quả phụ, còn không phải khóc chết rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận