Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 603: Vấn đáp (1)

Chẳng biết tại sao trong lầu không có ai trông coi đại phật Thanh Liên Đăng, Từ Phượng Niên cũng không quan tâm những chuyện này. Ở một trang thờ trong góc cửa thang lầu tìm được vài cái hỏa điệp tử, sau khi châm lửa, cơ thể như một con cá, trượt ngược lại dọc theo hành lang, thân hình vừa đến nơi, từng chiếc từng chiếc Trường Mệnh Đăng liên tiếp thắp sáng, tầng dưới cùng lần nữa trắng sáng như ban ngày, Từ Phượng Niên vội vã lên lầu, đánh lên hỏa điệp tử thứ hai, tắt lụi chỉ vì đi nhanh không tắt đóm lửa, vô tình hay cố ý, tâm thần của Từ Phượng Niên trong sáng như hồ sen, đi vòng lên, lại lên đến lầu ba lầu bốn.
Ma đầu Lạc Dương là đầu sỏ gây tội, không hề cảm thấy hổ thẹn, vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, sau khi nàng không còn là Hoàng Bảo Trang với biệt danh là Sơn Tiệm Thanh, không còn phải che giấu hai tròng mắt đỏ tím, tràn đầy tà ý. Từ Phượng Niên châm 3089 ngọn đèn Trường Mệnh Đăng, dừng bước ngẩng đầu ngóng nhìn tượng Phật, người coi vạn vật như con kiến hôi, Phật coi chúng sinh bình đẳng, thắp hương bái Phật cầu nguyện, nước tới chân mới nhảy, thật có thể cầu chỗ lợi? Các Bồ Tát có sợ bị người khác làm phiền hay không?
Từ Phượng Niên thu hồi suy nghĩ, cười tự giễu, đang định xuống lầu, cảnh tượng kế tiếp làm cho hắn trở tay không kịp, bạch y nữ ma đầu ở dưới lầu trước chân phật, tung một đấm, bốn ngàn ngọn đèn dầu Trường Mệnh Đăng gần đó bị tức bị làn gió mạnh thổi tới, trong nháy mắt rời khỏi đui đèn màu xanh, bay vút về phía tượng Phật, lơ lửng cách tượng phật bằng đá khoảng vài thước, thân phật vốn bôi lên bột vàng, dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, rạng ngời rực rỡ, như đại phật chân thân lâm thế, quả đúng là phật quang chiếu rọi khắp nơi!
Lạc Dương cong ngón tay búng ra, hơn bốn ngàn ngọn đèn dầu nhằm về phía mái nhà chín tầng, nổ tung ở gần đầu Phật, tạo ra vạn đốm lửa. Từ Phượng Niên rất bực, cũng chỉ có thể phóng qua lan can bay lên cao, không ngừng phất tay áo, có thể thu hồi đốm lửa nào thì tốt đốm ấy, tay áo cuốn lại, một ít đốm lửa bị ném trở lại đui đèn Thanh Đăng. Những chiếc Trường Mệnh Đăng được thắp lại, nhưng vẫn không đủ, chỉ thắp sáng bảy tám trăm ngọn Thanh Đăng, sau khi hạ xuống, lại đi đến trang thờ nhỏ cầm lấy hỏa điệp tử.
Nhìn về phía nữ ma đầu, người sau xoay người chắp tay, nhìn ra ngoài cửa, Từ Phượng Niên mới yên tâm đi đốt đèn, Thanh Đăng lại sáng như trước, Từ Phượng Niên như trút được gánh nặng, chậm rãi xuống lầu, đứng ở bên cạnh Lạc Dương, nàng cũng không nói nhảm, nói thẳng vào vấn đề:
"Chủng gia am hiểu trộm mộ, vào thời Xuân Thu chiến loạn ở Nam Đường Tiền vương mộ đạt được một thẻ tre, ghi lại một chuyện cơ mật vào mấy trăm năm, tám trăm năm trước vị đế vương nổi danh thiên cổ kia của Đại Tần chôn ở trong phạm vi của châu Tây Hà, Lục Quy tinh thông phong thuỷ địa lý. Vì vậy hai nhà liên thủ mở mộ trộm bảo, ta không có hứng thú với di vật của Tần Đế, chẳng qua không thích đám người Chủng Lương này, hắn muốn làm cái gì, ta chắc chắn sẽ khiến cho hắn không làm được."
Từ Phượng Niên cau mày nói:
"Lấy đại thần thông thiên hạ đệ tứ của ngươi, trực tiếp giết Chủng Lương không phải là được rồi sao? Chủng Lương lợi hại hơn nữa, hơn được Đặng Thái A và Hồng Kính Nham sao?"
Lạc Dương lạnh lùng nói, "Có đơn giản vậy sao?"
Từ Phượng Niên không nói nên lời, ngươi chính là đại ma đầu một mình một ngựa giết người nhiều nhất trên đời này, năm đó đi khắp tám Châu Bắc Mãng, gặp người liền giết, càng giết càng hăng thêm giết mấy ngàn người, giết đến Bắc Mãng Đế thành bị Thác Bạt Bồ Tát ngăn cản, mới dừng bước, đáng gọi là núi thây biển máu, sao lúc này còn nói khiêm tốn như vậy? Nhưng Từ Phượng Niên không nói suy nghĩ này ra khỏi miệng, chống lại nhạc công mù Tiết Tống Quan cũng đủ liều mạng rồi, gây chuyện với Lạc Dương, thật sự là mười cái mệnh cũng không đủ để nàng giết.
Từ Phượng Niên cũng không dám đối đãi với nàng như nữ nhân, thế cho nên vừa gặp gỡ Kỳ Kiếm Nhạc Phủ Sơn Tiệm Thanh, lấy trí nhớ tuyệt vời của hắn, nhớ kỹ dung nhan tư thái của nàng, lúc gặp lại nàng ở thành Đôn Hoàng, chỉ cảm thấy khuôn mặt mơ hồ, không đơn giản là bởi vì khí thế áp đảo của Lạc Dương, mạnh mẽ như bậc kiêu hùng, mà là một loại cảm giác không thể nào tìm hiểu rõ nguồn gốc, có lẽ chính là nữ tử đầu tiên trong đời khiến Từ Phượng Niên kiêng dè như vậy.
Lạc Dương bình thản nói rằng:
"Ta ở chỗ này chờ hai ngươi ngày rồi."
Từ Phượng Niên trông vô cùng nghi hoặc. Lạc Dương do dự một chút, nói rằng:
"Ngươi có biết lăng mộ của Đại Tần hoàng đế ở đâu không?"
Từ Phượng Niên kìm lại lời mỉa mai gay gắt sắp thoát ra khỏi miệng, cười nói:
"Nếu như biết, ta sớm đã cầm cuốc đi đào mộ trộm bảo."
Lạc Dương đi về phía tàng kinh các cao vót treo biển "Như Lai như khứ", Từ Phượng Niên hỏi:
"Vì sao không tìm thấy tăng lữ của Lôi Minh Tự?"
Lạc Dương hời hợt nói rằng:
"Trước khi ngươi vào chùa, ta nằm trên bàn tay phật tượng nghỉ ngơi, bực bội bọn họ tụng kinh mõ ồn ào, nên giết sạch rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận