Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 348: Đăng tiên? (1)

Sau khi đoàn người Thế tử điện hạ gấp rút rời khỏi thành Võ Đế, Tiểu Trùng Tử có thân phận cổ quái bấm ngón tay tính toán, sắc mặt trắng bệch, thình lình nhảy xuống ngựa, lăn khóc lóc om sòm ở trên đường, nước mắt nước mũi nhầy nhụa, cứ như đang tan nát cõi lòng, trông cứ như lão cha hái hoa tặc trên lưng ngựa bị nhân sĩ chính đạo làm thịt, Từ Phượng Niên đã từ trong miệng của thanh y biết được thần thông có liên quan với việc Đặng Thái A dùng phi kiếm giết người trong thành, cùng với Đào Hoa Kiếm Thần cùng Tiểu Trùng Tử nói chuyện với nhau, mơ hồ đoán ra bối cảnh của "hài tử" hoang đường này, tiểu hài tử xấu xa lăn trên đường đến khi người đầy bụi bặm, cuối cùng chống nạnh đứng ở giữa đường, mặt hướng tây nam, gạt đi nước mũi nước mắt, tức miệng mắng to: "Con mẹ nó tên khốn nạn Triệu Hoàng Sào làm việc không đàng hoàng, ngươi phân cao thấp với Long Hổ Sơn chúng ta làm gì, không phải chỉ vì năm đó Thiên Sư phủ không để cho nữ tử mà ngươi thích lên núi thắp hương sao, hậu bối đùa giỡn, lão già tu đạo mấy đời như ngươi dỗi cái gì chứ? Con mẹ ngươi đừng nghĩ ngươi là Lữ lão tổ, bần đạo liền không dám nói lời nào, đương nhiên, bần đạo đang giảng đạo lý với ngươi, tuyệt đối chớ tìm ta đánh lộn! Cửu đóa khí vận liên hoa a, cửu đóa a! Bần đạo tích góp được chút của cải đó, đều bị lão nhân gia ngươi giày vò hết sạch rồi, bần đạo cần kiệm chăm lo việc nhà cả đời, dễ dàng sao? Dễ dàng sao? !"
Nói xong lời cuối cùng, tiểu hài tử mở miệng là xưng bần đạo liền nức nở nghẹn ngào, bả vai nhỏ bé run rẩy, thật khiến người nghe rơi lệ người gặp thương tâm. Từ Phượng Niên trông khá hả hê, liếc nhìn Đông Hải đông đúc nhốn nháo xa xa, coi như là mua vui trong đau khổ, giục ngựa đi tới bên người Long Vũ Hiên, cười hỏi:
"Không an ủi con trai ngươi sao?"
Long Vũ Hiên vô cùng xấu hổ luống cuống chân tay, gương mặt co quắp, đầu đầy mồ hôi lạnh, còn nhi tử cái gì chứ, có thể được Tân Kiếm Thần tôn xưng qua oa tử lão thần tiên, khiến y nhận thức mình đã chiếm thiên đại tiện nghi của gia gia rồi.
Mấu chốt là đứa bé muốn chết không chết kia lúc này quay đầu nhìn về Long Vũ Hiên kêu một tiếng "Cha", Long Vũ Hiên dù có là Bồ Tát bùn cũng nổi giận, lập tức trả lời một câu "Lão tổ tông, đừng đùa tiểu đích nữa, ta gọi ngươi thân tổ tông được chưa?"
Tiểu Trùng Tử liếc mắt nói: "Gọi ngươi cha thì ngươi chính là cha sao? Ta đây đi kinh thành kêu hoàng đế là tôn tử, hắn sẽ thực sự là tôn tử của ta sao? Chả có chút tiền đồ gì cả!"
Long Vũ Hiên suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, nếu không có cố kỵ thân phận bí mật của mình, y đã xuống ngựa treo ngược thằng oắt con này lên đánh. Từ Phượng Niên liếc nhìn đôi hoan hỉ oan gia này, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên khuôn mặt non nớt của Tiểu Trùng Tử, trước kia xem lướt qua đạo giáo điển tịch từng thấy quyển "Hơn năm trăm tuổi mà tướng mạo như hài nhi" giống như trường hợp này, dùng cái này miêu tả sự thần dị của đạo môn tiên nhân, tam tài tương kiến kết chân anh, ứng với cái gọi là phản phác quy chân của tân Kiếm Thần Đặng Thái A. Nhận thấy được Thế tử điện hạ quăng tới ánh mắt đen tối, Tiểu Trùng Tử phủi mông, bày ra phong phạm cao nhân, theo thói quen vuốt râu, sờ soạng hai cái, đều sờ không khí, mới nhớ tới từ khi mình phá quan ra thân thể mới là hài đồng, ở đâu ra chòm râu để vuốt cơ chứ, ngượng ngùng cười, cũng không già mồm giấu giếm, nghênh ngang đi tới bên người Long Vũ Hiên, bò lên lưng ngựa, áp sát đầu của Thế tử điện hạ, nói rằng: "Bần đạo Long Hổ Sơn Triệu Tuyên Nghĩa."
Từ Phượng Niên tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nghe thế tên nhãi láo toét tự giới thiệu, vẫn thấy kinh hãi, đương đại đạo giáo tổ đình Tứ vị thiên sư, hai vị lão Thiên sư Triệu Hi Dực Triệu Hi Đoàn lấy chứ Hi lót, không chỉ có địa vị cao cao tại thượng trong gia phả của Triệu gia tại Thiên Sư phủ, trong chính thống đạo Nho trên thiên hạ cũng có vị trí hàng đầu, đức cao vọng trọng, sau chữ Hi là Đan, vì vậy huynh đệ Triệu Đan Hà, Triệu Đan Bình chính là thế hệ chữ Đan, kế tiếp là chữ lót Tĩnh. Long Hổ Sơn trừ triệu Hi Dực Triệu Hi Đoàn, cũng còn một số lão chân nhân bế quan không ra có chữ lót Hi, chẳng qua hoặc là không phải đích truyền của Thiên Sư phủ, hoặc là bản lĩnh bình thường, kém xa hai vị lão Thiên sư nổi danh, nhưng còn về vị có chữ lót là Tuyên, ngoài núi chưa bao giờ có người nghe nói, thất tuần đã là số tuổi hiếm có trên thế gian, Từ Phượng Niên thấy vị trước mắt này, chắc cũng đã sống hai cái thất tuần. Thế tử điện hạ lập tức đến một sườn núi cao, dường như hạ quyết tâm muốn ở nơi này chờ lão Kiếm Thần Lý Thuần Cương, tiểu hài tử tự xưng Long Hổ chân nhân có chữ lót Tuyên trong tên cau mày nói:
"Không đi? Cách gần như vậy, không sợ Lý Thuần Cương lần thứ hai thua trong tay của Vương Tiên Chi, đến lúc đó ngươi sẽ chịu không nổi đâu, Đặng Thái A ở trong thành Võ Đế sát nhân lại tặng kiếm, rõ ràng là có ý đồ."
Từ Phượng Niên nhìn ra mặt biển xa xa, im lặng không lên tiếng. Hộp kiếm làm bằng gỗ Hoàng hoa lê có dấu mười hai phi kiếm được hắn để trên xe ngựa, còn với Đặng Thái A cầm hoa đào, Từ Phượng Niên nào dám xem thường, Đặng Thái A lấy lời nói và việc làm quái đản để vang danh hậu thế, thật thật giả giả, nếu như người này đào cái hố, Từ Phượng Niên cũng không thể thiếu thông minh mà vội vã nhảy xuống, ngu ngốc chôn sống bản thân. Trước đây Tĩnh An Vương Triệu Hành tặng một quyển đao phổ của Vương Tiên Chi, Từ Phượng Niên cũng không vội vã đi luyện, vẫn còn cần đợi trở lại Bắc Lương sau khi đưa cho Bạch Hồ Nhi Kiểm giám định, xác nhận có lợi mà vô hại mới luyện, lỡ luyện một chút ban đầu ngày đi nghìn dặm, ngay sau đó liền gân mạch nổ nát, toàn bộ võ công bị phế, Từ Phượng Niên tìm ai tố khổ đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận