Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 333: Biệt ly

Trước khi Thế tử điện hạ rời đi Long Hổ Sơn đã lưu lại cho đạo quan ba bản vẽ bảo vật, tổng cộng là ba tấm biển quý, làm từ gỗ cây đào cổ thụ có tuổi đời rất lâu, lão thiên sư Triệu Hi Đoàn nhìn thấy vậy thì vui vẻ xoa tay, đứng tại cửa ra vào tròn nửa ngày, tấm biển Khế Côn Luân, tấm biển Tiên gia phủ đệ, tấm biển Giáp chu trình, luận về bút lực, có lẽ so không tới những thủ bút nổi trội của các đấng văn hào danh sĩ từng triều đại trên Long Hổ Sơn Thiên Sư phủ, nhưng so khí phách thì nữa điểm không kém, nói thật Tiêu Diêu Quan nho nhỏ còn không xứng treo ba tấm biển này, chỉ là nhìn bút lực thư thái, lão thiên sư càng nhìn càng thuận mắt, liền không thèm quan tâm Thiên Sư phủ có oán thầm trong lòng không, Triệu Hi Đoàn nhếch miệng vuốt mông ngựa cười nói: "Lão tổ tông nói tấm biển chính là khuôn mặt đại diện của cả một gia tộc, chữ viết có tốt, mà khí thế yếu đi, cũng chỉ tính là điểm xuyết bề ngoài, viết ra truyền thần ý cảnh, mới tính là chỉ điểm giang sơn. Điện hạ, phần này đại lễ quả không thể chê, bần đạo khẳng định đêm nay sẽ đi long trì trộm một đầu Giao Nghê cho Huy Sơn đưa đi. À đúng rồi, điện hạ, thật không muốn đi Thiên Sư phủ uống chén trà, ăn bữa cơm chay sao? Điện hạ dốc hết lòng vì việc chung, nếu đón tiếp không chu đáo sẽ truyền ra nhiều điều tiếng không dễ nghe, như vậy cũng không phải là đạo đãi khách của Long Hổ Sơn chúng ta."
Từ Phượng Niên lập tức sẽ rời đi dọc theo suối Thanh Long, hắn ngồi thuyền rời đi tòa Đạo giáo tổ đình, hiện giờ đang dùng sức nắm chặt ống tay áo đệ đệ Hoàng man nhi đứng bên cạnh, sờ lên đầu Từ Long Tượng, lắc đầu nói: "Nghe nói đại thiên sư Triệu Đan Bình chuyên chạy về Long Hổ Sơn, ta sợ đến lúc đó một lời không hợp lại đánh nhau, để ngươi trong ngoài khó mà làm người cho phải."
Lão thiên sư cảm khái nói: "Điện hạ, đó là phúc phận. Bốn đời tổ sư gia từng ở trên núi trồng hạt dẻ rừng, bần đạo không ngờ tới điện hạ sẽ đi vội vã như thế, nếu không rang chút hạt dẻ mang lên cho ngài nếm thử một miệng thì tốt."
Từ Phượng Niên run người lên, nguyên một bọc hành lý toàn táo gai do Hoàng man nhi hái, cười nói: "Có những thứ này đủ rồi. Còn nữa nghe nói hạt dẻ rừng này chồng đến vài mẫu đất, hàng năm Thiên Sư phủ đều muốn phân phát cho nhóm người hành hương có quyền thế, quan to hiển quý, Triệu gia các ngươi, chính bản thân cũng ăn không được mấy hạt, ta sẽ không đi tranh lấy khiến người khác chán ghét."
Lão thiên sư tự giễu nói: "Nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở thâm sơn có bà con xa, đều là cái này lý, tại Long Hổ Sơn, trong một năm người đến người đi, đều có chút lôi kéo làm quen, nói dễ nghe là người lui tới thường không phải dân thường, nói khó nghe chính là nịnh nọt lẫn nhau, cho nên bần đạo tình nguyện ở tòa đạo quán nhỏ này, tìm lấy thanh tịnh. Bọn hậu bối trong Thiên Sư phủ ăn mặc đạo bào xanh vàng tím đỏ, nói mặc đẹp mắt, nhưng trong mắt bần đạo thực sự giống từng lớp da người. Thôi, không nói chuyện xúi quẩy. Điện hạ, đi thôi, đưa người lên thuyền. Hoàng man nhi cứ yên tâm giao cho bần đạo, tất nhiên ta sẽ không để người khác khi dễ đồ nhi này, ngày nào Hoàng man nhi đánh nhau thắng Trảm Ma Thai, súc sinh thông linh kia, bần đạo tự mình tiễn y về Bắc Lương, nhưng vẫn có câu muốn nói cùng điện hạ cho rõ ràng, hoàng man nhi thiên sinh kim cương cảnh, đã không còn là dạng thiên phú dị bẩm có thể hình dung, cùng võ đang Tân chưởng giáo đều là tiên thiên thiên nhân, Tân chưởng giáo trẻ tuổi có vào thiên tượng cũng không khó khăn, trên Võ Đang sơn dốc lòng tu đạo tầm hai mươi mấy năm, chung quy là thuận Thiên Đạo đại thế mà làm, Hoàng man nhi lại không giống nhau, dễ bị trời ghét, bởi vậy lúc bần đạo đưa hoàng man nhi xuống núi, chỉ dám cam đoan tiểu tử này đạt tới cảnh giới Chỉ Huyền, nhất phẩm bốn cảnh, trừ bỏ lục địa thần tiên, tu vi nhìn như theo thứ tự tăng lên, nhưng này cũng chỉ là lẽ thường, Hoàng man nhi chỉ cần đến chỉ huyền, đủ để hiển lộ rõ uy nghiêm Chân Võ đại đế chuyển thế."
Từ Phượng Niên cười khẽ nói:
"Tại bãi tuyết lớn bãi, Hiên Viên Kính Thành cũng đã nói như vậy."
Triệu Hi Đoàn như trút được gánh nặng, trước sớm lo lắng Thế tử điện hạ tưởng lầm là lão đạo hắn tồn lưu tư tâm không dạy hết cho đệ tử. Từ Phượng Niên mắt nhìn đội ngũ bên thân, doanh chữ phượng chỉ có đại kích Ninh Nga Mi xuất hiện, chi khinh kỵ tinh nhuệ này tạm thời trú đóng ở Huy Sơn, một phương diện muốn kiểm kê bảo khố trân phẩm của Cổ Ngưu Hàng, Hiên Viên Kính Thành dâng lên mấy thứ tốt, Từ Phượng Niên không có lý do cự tuyệt. Cùng với việc vận chuyển các bản bí kíp gốc ở Vấn Đỉnh Các để bổ sung cho Đình Thính Triều ở Bắc Lương Vương phủ, trải qua đợt bổ khuyết, kho bí kíp ở Đình Thính Triều càng thêm danh phó kỳ thực, giang hồ võ học điển tịch mênh mông như biển, Đình Thính Triều đã thu thập được bảy tám phần, Vấn Đỉnh Các đã thu hết, sau chỉ còn lại có Ngô gia kiếm trủng cùng Đông Việt kiếm trì hai nơi còn lại bí tịch trân quý. Mặt khác còn một tầng hàm nghĩa, Từ Phượng Niên rất ăn ý với Hiên Viên Thanh Phong, nàng tại Cổ Ngưu Hàng lật úp đại cục lấy thân phận nữ tử trở thành người dòng chính đứng đầu Huy Sơn, tàn dư của lực lượng nhị phòng tam phòng thề hiệu trung với hai huynh đệ Hiên Viên Kính Ý Hiên Viên Kính Tuyên tuy danh bất chính, ngôn bất thuận nhưng số lượng cũng không ít, tâm phúc của Hiên Viên Thanh Phong dòng chính có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nàng một trăm khinh kỵ Bắc Lương làm cờ da hổ, chẳng khác gì là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Từ Phượng Niên do dự rồi một chút, mỉm cười nói với Ninh Nga Mi: " Doanh chữ Phượng, nhiều người có võ học thiên phú lại nguyện ý tập võ, nếu không tống tiễn hộ sách vở xuống núi, thì ở lại Huy Sơn là tốt rồi, ta đã nói với Hiên Viên Thanh Phong, các bí kíp ở Vấn Đỉnh các có thể tùy ý đọc đến, chỉ cần cam đoan không tiết lộ ra ngoài giang hồ là có thể. Nhớ kỹ, các ngươi tại Cổ Ngưu Đại Cương, không phải người dưới ăn nhờ ở đậu, không cần thiết ăn nói khép nép nhìn sắc mặt người khác, nhưng cũng không thể quá mức ương ngạnh hoành hành, chúng ta tu hú chiếm tổ chim khách, vốn cũng không chiếm lý, được tiện nghi thấy tốt thì lấy. Tổng kết, hết thảy việc ở Huy Sơn dù lớn dù nhỏ cứ dùng quân đội đàn áp là xong chuyện, không cần cùng ta báo cáo."
Đại kích Ninh Nga Mi ôm quyền trầm giọng nói: "Lĩnh mệnh, mạt tướng nhất định sẽ không để cho điện hạ thất vọng!"
Từ Phượng Niên gặp tên tướng quân này tiếng nói trời sinh nhu mì, lại khôi ngô tuấn tú muốn nói lại thôi, cười nói: "Có lời thì nói, có rắm mau thả, không cần quá quy củ như vậy."
Tên võ tướng này xông pha chiến đấu không nhíu mày, lại hơi chút thẹn đỏ mặt, quay người cung kính với lão kiếm thần, nói: "Những ngày qua lão tiền bối chỉ điểm kích pháp, Ninh Nga Mi được ích lợi không nhỏ, suốt đời khó quên!"
Lão đầu nhi không kiên nhẫn nói: "Cảm tạ cái rắm, ngươi có được chút bản sự lông gà vỏ tỏi chẳng lẽ còn có thể báo ân giúp ta việc gì sao, đã như thế, đừng để trong lòng thì hơn."
Ninh Nga Mi lập tức đỏ mặt, chân tay luống cuống. Y hiển nhiên da mặt không có dày như Thế tử điện hạ. Từ Phượng Niên không để ý đến, quan sát một vòng, trừ bỏ Thanh Điểu là người một nhà, Võ Mị Nương, Ngư Ấu Vi đang dùng ngón tay tinh tế chơi đùa mèo trắng có thể tính nửa cái, Mộ Dung Ngô Trúc, Mộ Dung Đồng Hoàng thân phận đặc thù, đôi tỷ đệ nghiêng nước nghiêng thành này đã gạt bỏ được mối đại họa, lão bất tử Hiên Viên Đại Bàn vừa chết, núi lớn Huy Sơn đã không còn gây được áp lực, tinh thần khí của hai người tỷ đệ biến đổi hồn nhiên, không nói đến tính tình của Mộ Dung Ngô Trúc như nước chảy bèo trôi, dù tính tình âm trầm như Mộ Dung Đồng Hoàng cũng có thần sắc thanh thản, còn có tâm tính du lịch du dương, cảm giác về sau trời sập xuống cũng đã có Thế tử điện hạ kia chống đỡ, cứ một mực xem kịch là được. Về phần Tĩnh An Vương phi Bùi Nam Vi, nghe nói sau đại chiến tại bãi tuyết lớn, dường như đã triệt để nhận mệnh. Bốn tên tùy tùng từ vương phủ mang ra khỏi Lương Châu, Lữ Tiễn Đường chết trận, Cửu Đấu Mễ lão đạo Ngụy Thúc Dương muốn lưu lại trên núi sàng lọc bí kíp, bây giờ chỉ còn lại có Thư Tu cùng Dương Thanh Phong tiếp tục đi theo, cùng nhau đi tới Võ Đế thành.
Từ Phượng Niên lên thuyền, lái ra suối Thanh Long, Hoàng man nhi cùng lão thiên sư chống đỡ bè tiễn đưa đến sông Long vương mới trở về. Từ Phượng Niên đưa một đầu Hổ Quỳ Kim Cương cho đệ đệ, phất tay tạm biệt, ngồi tại mũi thuyền trên boong thuyền, không dám nhìn tới bóng người đệ đệ.
Hổ Quỳ Bồ Tát ngồi xổm bên chân Thế tử điện hạ, nhẹ giọng nghẹn ngào. Từ Phượng Niên dựa sát mạn thuyền, dùng gấu áo lau táo gai xong đưa lên thổi, rồi ném một quả vào trong miệng, vị hơi chua.
Huynh đệ tỷ muội Bắc Lương Vương phủ có bốn người, đại tỷ Từ Chi Hổ gả vào Giang Nam Đạo, mẫu thân mất sớm, nàng đối đãi Thế tử điện hạ trừ cưng chiều ra vẫn chỉ là cưng chiều, tư thế kia, dù là về sau gặp được nam tử ưa thích thực tình, có lẽ muốn nàng chọn giữa đệ đệ Từ Phượng Niên cùng trượng phu, lấy hay bỏ, đều sẽ không chút do dự che chở đệ đệ.
Nhị tỷ Từ Vị Hùng, kinh tài tuyệt diễm, không nói Từ Phượng Niên, dù là Từ Kiêu đều có chút kiêng kị nàng, lấy lý phục người, nhưng thật ra nàng cùng Từ Phượng Niên quan hệ một mực rất tốt, chỉ là biểu hiện phương thức có chút khác biệt, Từ Phượng Niên và đại tỷ không giống như keo sơn lắm, Từ Vị Hùng càng là thêm đau lòng với hắn, yêu cầu thì càng lúc càng hà khắc, tựa như muốn làm gương tốt, chuyện gì cũng làm đến tốt nhất, muốn Từ Phượng Niên làm đến càng tốt hơn nữa mới bỏ qua. Bốn người bên trong, tính ra Từ Vị Hùng là để tâm vào chuyện vụn vặt nhất, không thể nghi ngờ nàng cũng là người có thành tựu cao nhất, thanh danh lớn nhất, chỉ sợ thế nhân không cách nào tưởng tượng nàng tại Thượng Âm học cung dùng lực áp quần hùng, trong khi năm xưa nàng cũng chỉ là nữ hài tử nũng nịu chơi xấu đệ đệ. Đệ đệ Từ Long Tượng ? Từ Phượng Niên nhớ tới khi còn bé cùng nhau đi săn, hai người huynh đệ thoát ly kỵ đội, gặp được con gâu to như ngọn núi nhỏ, là Hoàng man nhi mới gần mười tuổi ngăn tại trước người, xé xác đầu súc sinh kia. Hàng năm đông tuyết, Từ Phượng Niên ưa thích nhất là làm một việc chính là đảo ngược hai chân Hoàng man nhi, trên đất tuyết viết chữ, nói chung đều là nhị tỷ Từ Vị Hùng ngẫu hứng làm thơ, đại tỷ một bên vỗ tay khen tốt, người trong thiên hạ nào biết đâu rằng bài thơ lưu truyền rộng rãi ai cũng thích kiếm hoa thử thi vu lương châu tuyết trung , cũng không phải do Từ Vị Hùng lấy bội kiếm viết ra, mà là Thế tử điện hạ dùng đầu của tiểu vương gia viết ra, khi đó, vui vẻ nhất không ai khác, chính là Từ Long Tượng.
Tỷ đệ bốn người đã từng không buồn không lo, bất tri bất giác đã ly biệt rồi.
Một chiếc lâu thuyền tới gần sông Long vương, đánh gãy suy nghĩ về nỗi buồn ly biệt của Thế tử điện hạ.
Hiên Viên Thanh Phong một mình lên thuyền, hướng đến chỗ Từ Phượng Niên.
Từ Phượng Niên cắn lấy táo gai, mặt không biểu tình hỏi:
"Nghe nói mẹ ngươi nhảy núi tự vẫn rồi."
Nàng bình thản nói:
"Là ta bức tử."
Từ Phượng Niên nhíu mày nói:
"Những đương sự chính đều đã chết, có thể hay không mời tiểu thư đóng hòm định luận, thay bản thế tử giải mối nghi hoặc?"
Hiên Viên Thanh Phong ý chí sắt đá, hoàn toàn không có nữa điểm vì người chết là trưởng bối mà ý tứ không dám nói, tựa hồ có thể nhẫn nhịn vài chục năm, nếu không muốn nói là mọi chuyện đã nghẹn nàng thành người điên, gạt ra cái nhìn không thấu là nét mặt tươi cười nhưng thê lương, chậm rãi nói:
“Phụ thân của ta yêu nàng, nhưng xưa nay không cầu nàng hồi báo. Mà nương ta chỉ sợ đến chết cũng không biết là hận y hay vẫn là yêu y. Phụ thân ta một ngày lưu tại Cổ Ngưu Đại Cương, nàng vẫn có lý do để sống sót, dù dối gạt mình cũng tốt, khinh người cũng được, đều có thể kéo dài hơi tàn. Phụ thân vừa chết, ta chưởng đại quyền, nàng không còn lý do sống tiếp, đã như thế, ta phận nữ nhi, còn đến xuyên phá lớp giấy mỏng cuối cùng."
Từ Phượng Niên lắc đầu nói:
"Không hiểu nổi các ngươi."
Hiên Viên Thanh Phong nhìn chăm chú tên Thế tử điện hạ không giống lời đồn này, lạnh nhạt nói:
"Thanh Phong cũng xem không hiểu ngươi."
Từ Phượng Niên nhìn thấy Lý Thuần Cương đi ra buồng nhỏ trên tàu, đột nhiên nói ràng: "Ha ha cô nương đừng lẩn trốn nữa."
Một tên đang dùng hai tay hai chân kề sát tại bên ngoài mũi thuyền nhảy vào trong dòng sông, lóe lên một cái rồi biến mất, ha ha nói: "Lục địa thần tiên rất giỏi sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận