Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 347: Tiên nhân cưỡi hạc xuống Giang Nam

Một đạo sĩ Long Hổ Sơn như Tề Tiên Hiệp, kết quả đến Võ Đang sơn, ở lại lâu đến phát ngốc, rồi bị Hồng Tẩy Tượng làm cho thiệt hại nặng nề, hết bị kéo đi làm tráng đinh xây sửa Cung Quan, lại đến đốn củi đốt than xây dựng Trúc lâu, trong lúc đó khó tránh khỏi cùng mấy đời đạo sĩ Võ Đang đều có va chạm, thoạt đầu những đạo sĩ Võ Đang bối phận thấp dám gặp y đều không có sắc mặt tốt. Về sau họ thấy vị đạo sĩ từ Long Hổ Sơn đến này tâm địa không xấu, lại ăn dầm ở dề ở Võ Đang sơn, chỉ trưng ra bộ mặt như muốn đòi nợ mấy vạn quan tiền. Thêm nữa, người này được chưởng giáp sư thúc tổ trẻ tuổi lấy lễ để tiếp đón, lại nghe nói gia hỏa này kiếm pháp so với Lục sư thúc tổ khó phân trên dưới, một số người gan lớn một chút, nâng lên dũng khí hướng y hỏi chút pháp môn phi kiếm, họ Tề kia cũng là một thân hào khí, không có thiên kiến bè phái gì, ai hỏi gì đáp nấy, càng về sau, có một nhóm lớn đạo sĩ Võ Đang ngưỡng mộ kiếm tiên phong thái, phong vận giang hồ bèn đi theo sau mông y ríu ra ríu rít, ồn ào không ngừng, phòng trúc hẻo lánh mà Tề Tiên Hiệp ở cũng náo nhiệt hơn rất nhiều, so với việc có vô số đình viện khuôn vàng thước ngọc ở Long Hổ Sơn, thì Võ Đang sơn không có quá nhiều đình viện, Tề Tiên Hiệp vốn cho rằng mình sẽ không thể thích ứng, không ngờ rặng lại ngược lại, không xét đến những đạo đồng tính khí ngang bướng nhưng đơn thuần, ngay cả mấy vị sư huynh cưỡi trâu, Trần Diêu Tống, Tri Mệnh, Du Hưng Thụy, cũng thường không mặn không nhạt lui tới thăm hỏi.
Tề Tiên Hiệp bất tri bất giác vơi đi mấy phần muốn tranh cường háo thắng so với dự tính ban đầu, tâm tư trầm tĩnh xuống, chuyên chú luyện tập kiếm đạo tại Võ Đương sơn.
Lúc rảnh rỗi thỉnh thoảng sẽ đi đỉnh núi chủ phong, nơi có Thái Hư cung, thưởng thức mặt trời mọc, mặt trời lặn, hướng tầm mắt ra xa, nhìn bốn phía Đông Tây Nam Bắc, bảy mươi hai ngọn núi, như cánh sen bảo vệ ngọn núi chính, cùng nhau bày biện ra tư thế triều bái cúi đầu xưng thần, mỗi lần vận công thổ nạp hoàn tất, thu lại tầm mắt, Tề Tiên Hiệp thường sẽ không thể kìm lòng mà nhìn về phía di vật là chuôi tiên kiếm hàng thật giá thật của Lữ Tổ, treo dưới góc mái hiên lớn, đối với Lữ Tổ đã xuất thế năm trăm năm trước, Tề Tiên Hiệp thuở nhỏ cực kỳ sùng kính, nếu không cũng không đến mức khiến y một lòng tu hành kiếm đạo, truy cầu thuật phi kiếm cực hạn kia, lấy đầu người ngoài ngàn dặm, trong Đạo môn phân ra làm hai loại: Đạo kiếm và Pháp kiếm, từ xưa đến nay đều coi trọng Đạo kiếm coi nhẹ Pháp kiếm, đơn giản mà nói Đạo kiếm trảm thất tình lục dục, Pháp kiếm trảm yêu trừ ma trảm chuyện bất bình, người phía trước tại tu đạo phi thăng trăm lợi mà không có một hại, người sau lại không thể tránh né mà nhiễm phải nhân quả, từng có thiên sư Long Hổ Sơn vốn vì điều này mà tao ngộ thiên kiếp hiếm thấy, suýt chút nữa thì chết ngay tại chỗ, nếu không phải Long Hổ Sơn quyết đoán trả giá hao tổn vài cây long trì khí vận liên, hậu quả khó mà lường được, Tề Tiên Hiệp đối với cách luyện kiếm một đường như vậy của Long Hổ Sơn, không phải là không có dị nghị cùng tiếc hận.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Ngọc Kinh Tôn Thần Chân Võ đại đế, khách hành hương lên núi thắp hương nối liền không dứt, nói đến kỳ quái, từ lúc cưỡi trâu tiếp nhận chưởng giáo đến nay, tuy nói không có sự tích tiền nhiệm chưởng giáo thần tiên Vương Trọng Lâu dùng một chỉ đoạn sông, họ Hồng này một lần xuống núi cũng chưa từng có, nhưng Võ Đang sơn hương hỏa lại là càng lúc càng vượng, Tề Tiên Hiệp thường thường nghe đồng môn Bạch Dục giảng giải khí vận, hiểu sơ một hai, tại chủ phong xem mây nhìn màu mây, biết được Võ Đang sơn đứng sừng sững tại đại lục Tây Bắc, mà khí vận thiên hạ từ trước đến nay là từ Tây hướng sang Đông mà đi, giống như nước sông cuồn cuộn đổ về biển, nhưng đoạn thời gian này, Tề Tiên Hiệp thường xem mây, lại mơ hồ có thể thấy được biển mây cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp hội tụ tại bảy mươi hai ngọn núi bên ngoài chủ phong, chỉ là không biết đến khi nào sẽ hậu tích bạc phát. May mà Tề Tiên Hiệp từ trước đến nay không có tính cách khéo lo trời sập, Huyền Vũ phải chăng sẽ hưng, Long Hổ có thể hay không thịnh vượng, đâu là chân chính Đạo giáo tổ đình, ai được triều đình sắc phong, được quân vương ân thưởng, đối với y mà nói, đều không trọng yếu, tâm thần của Tề Tiên Hiệp đột nhiên nhảy lên một cái, y trừng to mắt, ngẩng đầu nhìn về hướng chuôi tiên kiếm đã ròng rã năm trăm năm không ra khỏi vỏ.
Thanh cổ kiếm đã yên lặng nửa ngàn năm kể từ lúc Lữ Tổ vũ hóa thành tiên sau vậy mà kêu lên tiếng chiến minh như rồng ngâm.
Biển mây xung quanh bảy mươi hai đỉnh núi sôi nhảy, cuối cùng tựa như bảy mươi hai đầu Bạch Long bơi về phía ngọn núi chính.
Mấy trăm con hạc vàng bay lượn xoay quanh.
Bởi vì sinh nhật Chân Võ đại đế mà chen chúc vào núi cuồn cuộn khiến khách hành hương gần như cùng lúc đều ngẩng đầu, đi nhìn xem dị tượng, không biết là ai hô rồi một câu Chân Võ đại đế hiển linh, mấy chục ngàn khách hành hương mang lòng e ngại quỳ lạy ngay ngắn dưới đất, dân chúng thế gian tầm thường, nếu nói với bọn họ về kinh điển Thánh Nhân, đạo đức huyền diệu, đạo pháp thâm thuý, thường thường không tác dụng lớn, bọn họ thiển cẩn thường thường gặp những sự vật lạ mới ưa thích mới sợ, giống như những tiểu thị dân khi nhìn thấy những lưu manh vô lại cầm trong tay đao thương côn bổng, hoặc là gặp quan lão gia mạc quan phục cẩm tú ngồi kiệu tám người khiêng. Cho nên Phật giáo mới có mười tám tầng địa ngục, dọa lòng người nơm nớp lo sợ, còn Đạo môn lại có đủ loại chân nhân tiên nhân cứu thế tế dân, những này sự vật, sĩ tử cao nhân thường buông lời nói khinh thường, đối lão bách tính là người chợ búa ngõ hẻm mà nói lại có thể chấn nhiếp lòng người. Bắc đẩu băng hà, Chân Võ đại đế tọa trấn Võ Đang, sắc lệnh phương Bắc, vào lúc đỉnh thịnh, phương Nam sẽ có vô số khách hành hương đến Võ Đang thắp hương cầu phúc, bây giờ tuy danh vọng Võ Đang đã suy thoái, nhưng trong lòng đa số bách tính ở vùng đất Bắc vẫn là tương đối tin cậy thành kính, đặc biệt là khi trên đỉnh đầu khắp trời biển mây cuồn cuộn, hạc vàng cất tiếng vang, ai dám bất kính với thần minh hiển thánh ?
Chính lúc này ngay tại kinh lâu, Trần Diêu đang tìm một bộ điển tịch thì lảo đảo chạy đến cửa sổ, run run rẩy rẩy đẩy cửa sổ ra, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, bờ môi run rẩy nói: "Vương sư huynh, tiểu sư đệ xong rồi!"
Đang trong núi luyện đan Tống Tri Mệnh lo không thành nhất đỉnh Lư được phàm nhân coi là tiên vật đan dược, bịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu nói: "Võ Đang một trong ba mươi sáu đệ tử, Tống Tri Mệnh, cung đón tổ sư gia!"
Tại Đông hải tìm ra một người có xương cốt thanh kỳ, đang bế quan, đó là đệ tử Du Hưng Thụy, ngồi trên bồ đài truyền thụ cho đệ tử nội công tâm pháp, bỗng vỗ tay cười to, cười ra nước mắt, kích động vạn phần nói: "Lý Ngọc Phủ, chưởng giáo sư thúc rốt cuộc đã xuống núi rồi!"
Bảy mươi hai ngọn núi hướng về núi chính, hai mươi bốn khe nước chảy dài. Trong đó dài nhất một đầu chảy thẳng xuống thác nước giống như được thần trợ, đoạn trũng nhất bị nhấc lên kéo thẳng, thông đến tòa Liên Hoa Phong liền kề, ở đó chỉ có một đạo nhân trẻ tuổi tu tập Thiên Đạo, thác nước chảy xuyên ngang trời cao, mấy chục ngàn khách hành hương nhìn thấy cảnh này, phảng phất như đặt mình vào tiên cảnh, càng thêm yên tĩnh im lặng, cả một tòa Võ Đang sơn rộng lớn như vậy, dường như tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Nước chảy bắc thành cầu là vì ai? Tề Tiên Hiệp tận mắt nhìn thấy cổ kiếm rời vỏ bay đến Thái Hư cung, vội đuổi theo phía sau, dọc theo cây cầu nước vắt qua hai đỉnh, chạy lướt qua hướng đến Liên Hoa phong nho nhỏ, kinh ngạc nhìn thấy đạo sĩ cưỡi trâu đang dựa vào rùa cõng bia, thì thào tự nói: "Hôm nay giải xăm, hợp xuống Giang Nam."
Chuôi tiên nhân cổ kiếm này bay lượn vòng quanh chưởng giáo trẻ tuổi, như là bạn cũ trùng phùng, vui sướng nhảy cẫng lên.
Tâm thần của Tề Tiên Hiệp bị khuấy động, quát hỏi: "Hồng Tẩy Tượng, ngươi đến cùng là ai ? ! Vì sao bội kiếm của Lữ Tổ và ngươi tâm linh tương thông!"
Sư thúc tổ trẻ tuổi cưỡi trâu ngoảnh mặt làm ngơ, thần sắc kinh ngạc, bấm ngón tay lại tính, hồi lâu mới thở ra một hơi, hướng Tề Tiên Hiệp mỉm cười, sau khi đứng dậy, chậm rãi đưa tay vuốt ve chuôi cổ kiếm đang bất động trên không, ngón tay lướt nhẹ một cái, lưỡi kiếm ba thước sáng trong như nước, vỏ kiếm tách rời, nhẹ giọng nói: "Ngươi đi Giang Nam, còn ngươi đến Long Hổ Sơn. Ta sẽ đến sau."
Vỏ kiếm hướng Long Hổ Sơn mà bay đi, thân kiếm hướng Giang Nam mà bay.
Cổ kiếm "Xuống núi" trước.
Hồng Tẩy Tượng mặc trên người một đạo bào mộc mạc phủi đi bụi đất, cưỡi trên một con hạc vàng thật lớn, nhìn về phía Giang Nam.
Giang Nam tốt, Hồng y là tốt nhất.
Tề Tiên Hiệp ngẩng đầu ngóng nhìn hạc vàng bay đi xa, kinh hãi nói: "Lữ Tổ ? !"
Tề Tiên Hiệp đang bị chấn động đến tột đỉnh, bỗng nhìn thấy hạc vàng kia bay đi rồi lại vòng trở lại, gã đạo sĩ không còn cưỡi trâu nay đã đổi thành cưỡi hạc vội vàng nhảy xuống, một mặt xấu hổ cười nói: "Trước khi rời núi vẫn nên chào hỏi mấy vị sư huynh mới tốt. Đúng rồi, Tề Huynh, thời gian này việc hướng dẫn chỉ bảo những đạo đồng kia, phải phiền huynh làm thay rồi."
Tính tình cứng nhắc như Tề Tiên Hiệp cũng nhịn không được muốn chửi tục, thể loại tiên nhân gì vậy!
Từ khi còn nhỏ lên núi đến giờ chưa từng bước qua cổng Huyền Vũ, tân nhiệm chưởng giáo Võ Đang, người bị Thế tử điện hạ mắng là đồ đạo sĩ hèn nhát, cuối cùng đã có lá gan xuống núi. Trời sinh kỳ cảnh, đạo nhân cưỡi hạc vàng đi xa.
Hạc vàng xuyên thẳng qua mây, lướt qua Ngư Long quan của Tây Bắc hùng thành, nơi đây khí thế hùng hồn, quan thành trấn giữ biên thuỳ, phòng tuyến kéo dài, cấu tạo phòng thủ trùng điệp, bảo vệ nghiêm mật, là nơi cửa ngõ của đế quốc Mạc Bắc, có binh sĩ trong quân ngũ trèo lên tường thành trông về phía xa, lần đầu tiên nhìn thấy hạc vàng, dường như còn có một người đang ngồi lưng hạc ? Có người sao? Thật đúng là có một người! Tin tức này lập tức điên cuồng truyền đi, tướng sĩ biên quan đều nhao ra trên điểm cao nhất trên đầu thành, quả thật nhìn thấy một đạo sĩ bộ dáng tiên nhân cưỡi hạc đi về phía Đông, toà Tây Bắc hùng quan như lập tức nổ tung, hạc vàng gào thét lướt qua đỉnh đầu, đám người si ngốc ngẩng đầu nhìn, không dám nói gì, chỉ sợ quấy nhiễu thiên nhân tiêu dao trên trời.
Nơi Trung Nguyên phồn hoa, có Hoàng Hạc lâu đứng sững bên bờ sông, sát cạnh là đá lớn lởm chởm, khí thế phóng khoáng. Từng có thi tiên lưu truyền đời này qua đời khác "Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ, thử địa không dư hoàng hạc lâu." Dịch thơ: "Xưa kia người cưỡi hạc vàng đi, để lại trống vắng Hoàng Hạc lâu", tương truyền năm trăm năm trước, Lữ Động Huyền tu đạo hai trăm năm ở ẩn tại quan Tây, cuối cùng chứng tiên vị, từng thề ‘thế gian còn chuyện bất bình sẽ không muốn bay lên Thiên Đình’, lấy thơ, kiếm, rượu du đãng nhân gian, từng cưỡi hạc qua lâu này, dẫn tới tử khí đông lai, trên vách tường trong lâu có viết hơn ba trăm bài thơ hay của danh nhân các triều đại, lấy bài hạc vàng làm đầu. Hôm nay có một cuộc thi hội tổ chức long trọng tại lâu này, đám sĩ tử Trung Nguyên đều bộc phát thi hứng và tửu hứng mãnh liệt, đến khi nghe nói có một đầu hạc vàng bay từ Tây sang Đông, đều vội đến bên ngoài hành lang quan sát, tới gần, mới đột nhiên giật mình có tiên nhân ngồi trên lưng hạc, phong thái không thua Lữ Tổ năm đó! Từng vị văn nhân thi sĩ, hai mắt nhìn nhau, không dám tin tưởng, thế gian thật có lục địa thần tiên ?
Năm trăm năm trước cưỡi hạc đi, năm trăm năm sau cưỡi hạc về.
Khói trên sông mênh mông, hạc vàng giữa trời cao, lướt qua Hoàng Hạc lâu, một lão sĩ tử ngơ ngác nói ràng: "Chúng ta mắt thấy cảnh này, không uổng công sống đời này."
Giang Nam.
Người cũ nên cảnh cũ đã quen.
Gió thu lên, lá vàng rơi, nhân sinh tụ lại tán, thu qua làm lòng cảm thán, tương tư gặp nhau biết ngày nào, tức cảnh mà sinh tình.
Hoa mẫu đơn trong Chùa Báo Quốc thi nhau lụi tàn, khi thời tiết se lạnh cuối thu, may thay vẫn còn có những cây mộc quế hơn trăm năm tuổi để ngắm thưởng, cây lâu năm, cành lá xanh tốt, tỏa hương thơm xông lên mũi. Họ Lư ở quận Hồ Đình danh tiếng lấn át ba họ còn lại, tựa như một đôi nữ tử đứng trước cây mộc quế già, một mình xanh um xum xuê trái ngược. Gia chủ của họ Lư tự nhận lỗi, từ sau khi đi tế tửu tại Quốc Tử Giám, nhân họa đắc phúc, nhập chủ Lễ bộ, quan chính nhị phẩm, mà tiêu dao tán nhân Đường Khê, Kiếm tiên Lư Bạch Hiệt cũng rời đi khỏi hậu viên, cưỡi ngựa đến kinh thành, đảm nhiệm chức Binh bộ thị lang, chỉ còn cách một bước là đến đỉnh tiêm, huynh đệ hai người hô ứng lẫn nhau, Giang Nam Lư gia trong vòng một đêm danh chấn triều chính, không thể không dò xét kỹ một lần nữa thân gia của Bắc Lương Vương. Thanh thế gia tộc nước lên thì thuyền lên, nhưng này vị có tiếng xấu là quả phụ xinh đẹp nhất Giang Nam, lại triệt bị triều đình lạnh nhạt, sĩ tử Lưu Lê Đình bị người dùng thớt ngựa lôi kéo tới chết, quận Hồ Đình còn có ai dám tiếp cận cùng nàng? Nghe nói quả phụ kia ngẫu nhiễm phong hàn, ban đầu thân thể cũng không quá yếu đuối nhưng giờ đã gầy gò đi rồi, nghe nói hao gầy dữ dội, những nam nhân Giang Nam có tâm tư phức tạp hơn, còn nhóm nữ tử thì cùng chung mối thù, chịu qua rất nhiều thua thiệt đều liên tục không ngừng đi thắp hương chùa miếu đạo quan, nhao nhao cầu nguyện cùng Bồ Tát, hận không thể khiến đầu hồ ly tinh sớm bệnh chết mới tốt, bình thường các quý tộc nữ tử quen thuộc khi gặp nhau, đều lén lút hung hăng oán thầm vài câu mới cảm thấy thư thái, bây giờ trọng tâm quyền thế của Lư gia đã rời đi, đó là sau khi Đường Khê kiếm tiên nhập sĩ rời khỏi Giang Nam, Lư gia quận Hồ Đình bèn khó tránh khỏi những chuyện nhỏ vụn vặt và đều không chiếm được tiện nghi gì, trước kia tin đồn bị ép xuống, nay càng ngày càng nghiêm trọng, công khai chửi rủa, công kích bại đức quả phụ, cứ tro tàn lại cháy, huyên náo nổi lên khắp bốn phía.
Hoa mộc quế rơi xuống trước một cây mộc quế gài, nha hoàn Nhị Kiều phẫn uất nói: "Tiểu thư, những bát phụ kia không chịu nhớ đòn, lại bắt đầu bố trí tiểu thư rồi! Thật muốn vả cái miệng lắm chuyện của mấy người đó!"
- Giải thích, "bát phụ" là nói người đàn bà chanh chua. Hết giải thích.
Một người khách nữ hoàn toàn chính xác là cực kỳ gầy gò, đưa tay điểm lên chóp mũi của tỳ nữ, quyến rũ cười nói: "Còn nói người khác, chính ngươi không phải cũng là một tiểu bát phụ."
Tiểu nha hoàn mi thanh mục tú, cười hì hì nói: "Nghe Thế tử nói tiểu thư trước kia thích nhất mặc quần đỏ áo đỏ váy đỏ, vì sao Nhị Kiều từ trước tới nay chưa từng gặp thấy qua?"
Nữ tử vẻ mặt hốt hoảng, ôn nhu nói: "Ngươi còn nhỏ, có nói cũng không hiểu."
Nhị Kiều nói thầm: "Đâu có nhỏ đâu."
Nữ tử xoay người nhặt lên một bông hoa mộc quế màu vàng kim, khiến tay nàng đầy mùi hoa quế, ngẩng đầu nhìn cành lá, im lặng không lên tiếng.
Nha hoàn quan tâm nói: "Tiểu thư, trời lạnh, hay là chúng ta trở về đi ?"
Sắc mặt của nữ nhân tái nhợt không còn hồng nhuận lắc đầu nói: "Chờ thêm một lúc."
Tiểu nha hoàn rụt rè nói ràng: "Tiểu thư, ta nói nhưng người không được tức giận."
Nữ tử mỉm cười nói:
"Nói nghe thử một chút."
Nha hoàn cúi đầu nói:
"Thế tử điện hạ có một lần nói chuyện phiếm cùng Nhị Kiều, nói đạo sĩ trên Võ Đang sơn là đồ hèn nhát, những năm này vẫn vụng trộm ưa thích tiểu thư."
Nữ tử nhìn qua bầu trời, buông ra năm ngón tay, hoa quế từng khỏa từng khỏa rơi xuống, thở dài nói: "Đệ đệ ta lừa ngươi đó."
Nhị Kiều cẩn thận từng li từng tí hỏi nói: "Thật ra trong lòng tiểu thư cũng chờ mong, đúng không?"
Nữ tử quay đầu búng tay lên cái trán bóng loáng của thị nữ, nói: "Ngươi thật là nữ tử không biết xấu hổ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị Kiều phồng đỏ, quai hàm nâng lên, phùng má khó chịu.
"Ngươi chính là Từ Chi Hổ?"
Một tiếng nói âm trầm truyền vào trong tai.
Nhị Kiều giận mà ngẩng đầu, lần theo âm thanh ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một tên nam tử trẻ tuổi ngồi xổm trên mái chùa Báo Quốc, lưng dắt một thanh trường đao.
Từ Chi Hổ đưa tay kéo lại nha hoan không biết thế sự hiểm ác ra sau lưng, bình tĩnh hỏi: "Tìm ta có chuyện gì ?"
Đao khách nhếch miệng nhe răng cười nói: "Tại hạ Viên Đình Sơn, đi không đổi danh ngồi không đổi họ, cùng với đệ đệ Thế tử điện hạ của ngươi có chút ân oán, giờ muốn giết người đổi lấy chỗ tốt, nếu không phải như vậy, Viên mỗ cũng không đến mức chạy đến này Giang Nam làm phiền một quả phụ như ngươi."
Từ Chi Hổ giận tái mặt, nhưng cũng không bối rối.
Từ Huy Sơn một đường lao thẳng tới Giang Nam, Viên Đình Sơn cười ha ha nói: "Bên ngoài thị vệ của Lư phủ đều bị ta đánh chết, chùa Báo Quốc có mấy con lừa trọc không thức thời, cùng ta chém giết, đều bị ta tiễn đi Tây thiên gặp Phật tổ rồi, nói thật, bây giờ Giang Nam cũng chỉ còn Đường Khê kiếm tiên có thể cùng Viên mỗ chiến một trận, đáng tiếc y đi kinh thành rồi, Từ Chi Hổ, đừng nói ngươi ở chùa Báo Quốc, dù là ở trong Lư phủ, Viên mỗ cũng có thể từ cửa chính một đường giết tới trước mặt ngươi!"
Từ Chi Hổ cười lạnh nói: "Muốn giết cứ giết, lải nhải như đàn bà?"
Viên Đình Sơn không tức giận chút nào, rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm quả phụ vưu vật này, chậc chậc nói: "Trước giờ Viên mỗ giết người, không bao giờ nói nhảm cùng những kẻ sắp chết nửa câu, chỉ có ngươi khác biệt, lai lịch thú vị, tùy tiện hạ một đao khiến hương tiêu ngọc vẫn, xác thực có chút đáng tiếc."
Từ Chi Hổ hỏi nói: "Xin chỉ giáo cho?"
Viên Đình Sơn nghiêng đầu, duỗi ra một cánh tay chảy máu, cười nói:
"Ngươi không sợ chết ? Ngươi nếu là ỷ vào tên tử sĩ lấp trong bóng tối đến từ nhà mẹ đẻ ở Bắc Lương kia, Viên mỗ không ngại nói cho ngươi biết, vị huynh đệ kia cũng đã chết, ước chừng là lâu rồi không trải qua trận chiến khốc liệt nào, có chút không quen, nếu không Viên mỗ chỉ sợ phải trễ nải chút thời gian nữa mới có thể vào được chùa Báo Quốc. Từ Chi Hổ, hiện tại ngươi không sợ chết sao?"
Từ Chi Hổ đau thương cười một tiếng, nói:
"Tiểu cô nương sau lưng ta, ngươi định xử trí như thế nào?"
Viên Đình Sơn gọn gàng dứt khoát nói: "Đương nhiên là chém một đao, Viên mỗ không có hứng thú thương hoa tiếc ngọc kia."
Từ Chi Hổ quay đầu nhìn lại, nha hoàn Nhị Kiều ngây thơ cười nói: "Tiểu thư, Nhị Kiều sợ đau, nhưng không sợ chết."
Từ Chi Hổ nhắm mắt nói: "Ngươi động thủ đi."
Viên Đình Sơn đứng người lên, đứng ở trên mái tường, sắc mặt dữ tợn, chậm chạp rút đao.
"Ngươi dám ? !"
Nương theo lời nói, là tiếng cổ kiếm rung động gào thét mà tới.
Có một kiếm, từ Võ Đang sơn ngoài ngàn dặm đến đây.
Chắn trước người Từ Chi Hổ.
Hạc vàng giá lâm Giang Nam quận Hồ Đình, một đạo sĩ trẻ tuổi như sao băng rơi rụng, trong nháy mắt đi đến trong sân chùa Báo Quốc.
Dù là tâm trí kiên cường như Viên Đình Sơn, mới vọt xuống từ trên tường, cũng lập tức trợn mắt hốc mồm, một thanh phi kiếm quỷ dị treo ở trên không trung, lại có một đạo sĩ trẻ tuổi xuất hiện trước mắt, đạo nhân này hành sự càng thêm khó bề tưởng tượng, ngóng nhìn phía Đông Nam, giận nói: "Triệu Hoàng Sào, tin hay không Hồng Tẩy Tượng một kiếm chặt đứt khí vận của Triệu thị!"
Cổ kiếm trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Trước sơn môn của Long Hổ Sơn, có một vỏ kiếm từ chín tầng mây rơi thẳng xuống đất.
Lại có cổ kiếm bay tới, trùng hợp trở về vỏ kiếm.
Lúc cổ kiếm vào vỏ, cả tòa Long Hổ Sơn chấn động ầm vang.
Tiếp theo không thấy tiên nhân bóng dáng, lại có tiên nhân truyền thanh mà đến: "Triệu Hoàng Sào, tin hay không Hồng Tẩy Tượng một kiếm chặt đứt ngươi Triệu thị khí vận!"
Long trì khí vận liên, trong chốc lát khô héo mất chín đóa sen!
Từ đường Thiên Sư phủ, đông đảo bài vị cung phụng tổ sư gia trăm năm, ngàn năm đều rơi xuống đất.
Một đạo nhân trung niên trên Long Hổ Sơn giận dữ, nhìn về phía Trảm Ma Thai: "Hồng Tẩy Tượng, mặc kệ ngươi là Lữ Động Huyền đầu thai hay là Tề Huyền Tránh chuyển thế, dám có hành vi nghịch thiên, không sợ thiên kiếp ập lên đầu sao? !"
Tiên nhân lại lần nữa mở miệng như thiên lôi từ chín tầng trời hạ xuống Trảm Ma Thai, xa xa truyền đến:
"Tu đạo bảy trăm năm qua, thiên kiếp sao có thể làm khó dễ được ta ? !"
Bên trong chùa Báo Quốc, đạo sĩ trẻ tuổi còn chưa xuất thủ, Viên Đình Sơn thất khiếu đã chảy máu, cắn răng lui về sau lưng đánh vỡ vách tường, vừa lui lại lui, tim gan như sắp nứt cả ra.
Tiểu nha hoàn Nhị Kiều bình yên vô sự, giật giật tay áo nữ tử chắn trước mặt, mờ mịt nói: "Tiểu thư, là thân tiên từ trên trời đến sao?"
Mắt Từ Chi Hổ đỏ hồng, quay đầu qua, không nhìn tới vị sư thúc tổ trẻ tuổi kia, lần đầu tiên trong đời, tựa như tiểu nữ tử giận dỗi nói: "Cái gì mà thần tiên, là đạo sĩ thối từ Võ Đang sơn đến."
Đạo sĩ trẻ tuổi cưỡi hạc xuống Giang Nam luôn mồm khinh thường thiên kiếp, ấy mà vào lúc này lại lộ ra cảm xúc bất an để cho nha hoàn Nhị Kiều phải nghi ngờ, một cái đầu hạc vàng thật lớn đứng ở sân bên trong, thổi rơi vô số hoa mộc quế.
Từ Chi Hổ vẫn quay đầu sang chỗ khác, trầm giọng hỏi:
"Ngươi đến Giang Nam làm gì ?"
Nhị Kiều chỉ thấy đạo sĩ kia đỏ mặt, muốn nói lại thôi.
Nàng nghĩ thầm vị thần tiên đạo trưởng này có phải da mặt quá mỏng hay không?
Từ Chi Hổ chậm rãi quay đầu, hỏi nói:
"Ngươi đến cùng là ai ?"
Một mực bị ký thác kỳ vọng đưa vai gánh vác Thiên Đạo, đạo sĩ trẻ tuổi ngượng ngùng nhu mì nói: "Hồng Tẩy Tượng."
Từ Chi Hổ lặp lại hỏi nói:
"Ngươi tới làm cái gì ?"
Đạo sĩ trẻ tuổi lấy hết can đảm nói rằng: "Năm đó tại Liên Hoa phong, nàng nói muốn cưỡi hạc."
Nàng xoay người, đưa lưng về phía tên hèn nhát này.
Đạo nhân phát ngôn bừa bãi muốn chém đứt khí vận của Triệu thị vương triều khí vận, hít thở sâu một hơi, cười nói: "Từ Chi Hổ, ta thích nàng."
"Mặc kệ nàng tin hay không, ta đã ưa thích nàng cả bảy trăm năm."
"Cho nên trên đời này, không có ai so nổi với ta, không ai thích nàng lâu hơn ta."
"Kiếp sau, ta vẫn sẽ thích nàng."
Nha hoàn Nhị Kiều nháy nháy con ngươi xinh đẹp, cái đầu nhỏ như chứa đầy bột nhão, chỉ thấy tiểu thư che miệng khóc khóc cười cười, càng nhìn càng không hiểu, ài, xem ra tiểu thư nói mình tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện thật sự đúng.
Đạo sĩ trẻ duỗi ra tay, nhẹ nhàng nói:
"Nàng muốn đi nơi nào, ta đưa nàng đi."
Một ngày này, chưởng giáo trẻ tuổi của Võ Đang cưỡi hạc đến Giang Nam, đón Từ Chi Hổ rời xa giang hồ.
Tiên nhân cưỡi hạc xuống Giang Nam, mới nhập giang hồ, lại xuất giang hồ ngay tức thì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận