Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 612: Đại tuyết long kỵ ngày hè ra (2)

Bên ngoài đều đang đồn đại Trần Chi Báo liều mạng chém giết với thiên hạ đệ tứ Hồng Kính Nham, bị trọng thương hầu như trí mạng, nhưng lúc này Trần Chi Báo bận áo bào trắng, trên mặt không có vẻ gì là buồn bã vì thất bại. Y ngồi trên chiếc ghế đá dưới tán cây liễu, thôn trang không có tường ngoài, nhìn ra xa chỉ thấy cát vàng nghìn vạn dặm. Có thiếu nữ bưng mâm dưa hấu cắt miếng, hoặc là một nồi súp mận đá, Trần Chi Báo cũng không lên tiếng, các thiếu nữ cũng đã quen như vậy, len lén nhìn thêm vài lần rồi xoay người rời đi, không đi quấy rầy chủ tử yên tĩnh trầm tư.
Trần Chi Báo học thuộc thi thư, bụng đầy thao lược, hơn nữa trình độ cầm kỳ thư họa cũng không thấp, còn nổi tiếng hơn cả sĩ tử, nhưng rất hiếm từ trong miệng y nghe được ngôn từ đạo lý văn vẻ nho nhã, càng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng y ngâm thơ đối câu với người đọc sách. Phần lớn thời gian, hình tượng của kẻ chỉ dưới một người ở trong Bắc Lương quân là thích ở một mình.
Hiếm khi người quan tâm vị này bạch y chiến tiên đang suy nghĩ gì trong lòng, đám người Vi Điển cũng chỉ theo thói quen nghe lệnh hành sự, không hề nghi ngờ, e rằng cho dù Trần Chi Báo nói với bọn họ chán làm tướng quân rồi, muốn đi kinh thành kéo hoàng đế xuống long ỷ, bọn họ cũng chỉ sẽ kêu tốt tốt.
Trần Chi Báo bỗng dưng cười cười, bởi vì y nhớ lại rất nhiều chuyện thú vị. Năm đó ngọn lửa chiến tranh tắt dần, Xuân Thu kết thúc với nhiều cay đắng, cũng nhiều chuyện lý thú. Giống như Nam Đường hậu chủ ham mê hí kịch, tự phong Lê Viên lão tổ, si mê không lối thoát, không để ý tới triều chính mười năm, ở chung cùng con hát, ngu si đần độn, lúc vong quốc rốt cục nói một câu rõ ràng, mặc trang phục diễn khó coi ngồi ở trên điện, chỉ vào quần thần cười lớn nói:
"Đều là con hát!"
Ánh mắt của Trần Chi Báo lạnh lùng, nhẹ giọng cười nói:
"Con hát chỉ muốn được thưởng tiền. Con hát vô nghĩa, người xem kịch thì có tình sao?"
Long Tượng Quân bỗng dưng bất ngờ đánh Bắc Mãng, con thứ Từ Long Tượng cưỡi ngựa đi trước, Viên Tả Tông đi đoạn hậu.
Từ Kiêu trở lại quân doanh, một vị lão thư sinh ở bên trong tập trung tinh thần vào một ván cờ, chính là ân sư thụ nghiệp của Từ Vị Hùng, Thượng Âm Học Cung Tế Tửu Vương tiên sinh, năm đó Từ Phượng Niên ở ngoài lầu Tiên Hạc trên núi Thanh Lương nhìn thấy lão đánh cờ với Từ Kiêu chơi cờ dở tệ, nhìn thấy Tế Tửu hồi cờ vài chục lần, từ đó về sau để lại một bóng tâm lý không thể xóa nhòa đối với người được gọi là kỳ thủ quốc gia, Vương tiên sinh tự xưng là chưa bại một lần cũng quá vô lại. Nhưng nếu Vương Tế Tửu có thể làm sư phụ của Từ Vị Hùng, về mảng binh pháp, chắc chắn sẽ không kém. sau khi Từ Kiêu ngồi xuống, không vội thúc giục Vương tiên sinh chơi cờ bình kịch, cười nói:
"Thay mặt Hoàng Man Nhi cám ơn tiên sinh mấy năm nay âm thầm huấn luyện Long Tượng Quân."
Học Cung Tế Tửu cầm lên một quân cờ trắng, hạ mạnh xuống, khắp khuôn mặt là biểu cảm đã dự tính trước, vuốt râu cười:
"Đại cục đã định, đại tướng quân ngươi lại thua rồi."
Từ Kiêu cũng không vạch trần hành vi tồi tệ len lén sửa vị trí vị quân cờ đen của tiên sinh này, làm bộ chịu thua, "Thua cho tiên sinh, Từ Kiêu tuy bại nhưng vinh."
Lão tiên sinh gần như không có cờ phẩm có thể nói không hề hổ thẹn, sảng khoái nói, "Chơi cờ cùng đại tướng quân, quả thực một chuyện may mắn trong đời."
Từ Kiêu đứng lên, đi tới trước bản đồ Bắc Mãng, dùng ngón tay chậm rãi vẽ ra một con đường hành quân, Vương tiên sinh hí mắt nhìn thẳng bản đồ, hồi lâu không nói.
Từ Kiêu cũng không tỏ thái độ gì, vẫn là Tế Tửu Học Cung không chịu được, nhẹ giọng nói:
"Loạn, rất loạn. Bên Nam triều có Tào Trường Khanh trợ giúp, sắp loạn đến nơi rồi. Phương Bắc nữ đế vẫn không thích phật môn, muốn tôn Đạo diệt Phật, thống nhất tôn giáo, biến hoá khiến cho bản thân sử dụng, trở thành giang hồ thứ hai dưới váy. Rồi ai cũng không ngờ tới Long Thụ hòa thượng một mình đi Đạo Đức Tông, giảng đạo lý cũng không giảng đạo lý, ngồi ngay ở chỗ kia, đã chống đỡ được biển tên mưa kiếm trọn một tuần. Đại tướng quân, lúc này ngươi xuất động Long Tượng Quân, sẽ không sợ làm cho bắc đình sẽ đoàn kết thành lực lượng thống nhất để đối phó với Bắc Lương thiết kỵ của ngươi?"
Từ Kiêu hơi khòm lưng xuống, nhìn bản đồ bình tĩnh nói:
"Bắc Mãng không giàu có bằng Trung Nguyên, vương đình hoàng trướng mấy năm nay thiếu tiền, chỉ đủ nuôi mười hai vị đại tướng quân, duy trì giằng co với Bắc Lương quân ta còn cả Cố Kiếm Đường ở mặt trận phía đông, đã là cực hạn. Cỡ này lão bà nương muốn một nuốt chửng Bắc Lương như ước nguyện ban đầu, còn có khoảng cách rất lớn, lực lượng quân đội phải mạnh, không thiếu được vàng ròng bạc trắng, tiền từ đâu ra đây? Bầu trời không rơi xuống, chẳng phải các hòa thượng có rất nhiều tiền hương hoả sao, giàu có đến mức nứt đố đổ vách, một con dê béo như thế, nàng há có thể không đỏ mắt, trước kia không dám hạ thủ làm thịt, bởi vì Thác Bạt Bồ Tát và mấy vị Trì Tiết Lệnh đều không đồng ý, nhưng hiện giờ có Kỳ Lân quốc sư được bầu thành Thánh nhân Đạo giáo tọa trấn, lại mới thu được sự ủng hộ của mấy vị Đại tướng quân, Thác Bạt Bồ Tát cũng chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt, về vấn đề diệt Phật, đã là tên đã trên dây, ta xuất binh hay không, cũng không làm lỡ bà lão kia tàn sát hạ thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận