Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 226: Nhẹ nhàng vui vẻ (5)

Trong nháy mắt kiếm ý tiếp tục bắn ra, số lần nhiều kinh người, thanh mang trên đầu mũi kiếm lúc đầu chỉ dài đến một tấc sau bạo phát đến ba tấc, người bên ngoài chỉ thấy kiếm khí của lão Kiếm Thần khẽ bay múa, còn cây gậy trúc của Ngô Lục Đỉnh khẽ cong lại, rốt cục không thể chịu nổi kiếm khí xâm lấn bạo ngược của lão Kiếm Thần, cây gậy trúc rung động rồi nổ lớn, chung quy cũng chỉ là trúc bình thường, gậy trúc gãy thành nhiều đoạn, chiếm được tiên cơ, mặt của Lý Thuần Cương không đổi sắc, thừa cơ bổ kiểm về phía ngực của Ngô Lục Đỉnh, trên tay của Ngô Lục Đỉnh còn cầm hai đoạn trúc, liên tục di chuyển lui lại phía sau, lùi hai mươi bước, thì Lý Thuần Cương lấn đủ hai mươi bước, kiếm phong thủy chung không rời khỏi trước lồng ngực của Ngô Lục Đỉnh, mũi kiếm chỉ còn cách nửa trượng, kiếm khí liếm lên chỉ cách một thước, như một cái lưỡi rắn nhỏ màu xanh, nhìn vô cùng hung hiểm!
Ngô Lục Đỉnh rốt cục không dám khinh thường nữa, một tay cây gậy trúc đổi hai tay hai đoạn trúc, Ngô gia kiếm trủng lấy kiếm chiêu độc nhất vô nhị để trứ danh, hắn có thể xuất mộ hành tẩu giang hồ, không thể nghi ngờ trên kiếm thuật đã có tạo nghệ đăng phong tạo cực kinh diễm vô song, cây gậy trúc ẩn giấu một tia kiếm khí, chiêu thuật quỷ thần khó lường không ngừng tăng lực, dù cho chống lại Lý Thuần Cương, một người đã một đặt một chân nên ngưỡng cửa kiếm tiên, là một kiếm đạo tông sư, kiếm thế lăng liệt đi theo con đường bá đạo chưa từng có từ trước tới nay. Lý Thuần Cương hơi nhíu mày lại rồi lại giãn mày ra, mỉm cười, chẳng biết sao, thu lại thanh mang trên thân kiếm, kiếm cương không còn, giờ chỉ còn lấy kiếm chiêu đối với kiếm chiêu, rảnh rang nhàn nhã, gặp chiêu phá chiêu, hai người ép sát nhau mà đấu, hoa cả mắt, trong chớp mắt không biết đã đánh ra trăm kiếm chiêu hay đã tới cả ngàn kiếm chiêu.
Bên này loạn đấu nhẹ nhàng vui vẻ, thiên hạ đệ thập nhất đồng dạng cũng khiến người ta mở rộng tầm mắt, Ly Dương vương triều tổng cộng có tám loại nỏ, loại nỏ dùng chân đạp để bắn tên có bốn loại, còn lại bốn loại cầm tay, nỏ của Bắc Lương thiết kỵ có lực sát thương vĩ đại, không thua gì loại nỏ dùng chân đạp bắn, loại nỏ này vì vậy nổi danh có tên là "Khai sơn ", cùng Bắc Lương đao, là hai hung khí uy trấn thiên hạ, nếu đã dám xưng là khai sơn, lực đạo có thể nói là kinh người, ba mươi nỏ bắn một lượt, nỏ tiễn ong ong xuyên phá không gian, đệ thập nhất Vương Minh Dần không hề e ngại vẫn thản nhiên đi về phía trước, vươn một tay, hướng về không trung phía trước người tung liên hoàn chỉ, đánh rớt vũ tiễn xuống đất, loạt tiễn thứ nhất qua đi, loạt thứ hai đã đến, Vương Minh Dần không còn có thể đưa ngón tay chỉ trỏ, chỉ điểm giang sơn mà gạt bỏ mưa tiễn, đành nắm chặt hai nắm tay, quần áo gồ lên, khí thế bày ra muốn ngạnh kháng nõ tiên một cách ngang ngược, vũ tiễn đều du đãng ở bên ngoài cơ thể, kịch liệt văng ra, nhao nhao cắm vào mặt đất, đồng thời Vương Minh Dần lao tới hướng ba mươi khinh kỵ binh.
Nỏ khí thế bừng bừng, mới có thể xưng nỏ.
Nhưng người trông như nông phu lại bất động thanh sắc liên tiếp đỡ được mưa tiễn bắn tới.
Gã nói muốn mượn cái đầu của thế tử điện hạ để dùng một lát.
Gã nói được thì làm được.
Con ngươi trong mắt của giáo úy Viên Mãnh doanh chữ Phượng co rút lại, nhìn chòng chọc chối chết tên giang hồ nhân sĩ phía trước, ghìm cương ngựa một cái, giục ngựa giơ đao lướt đi. Bắc Lương khinh kỵ binh phối hợp thuần thục, hai bên trái phải của Viên Mãnh, hai mươi khinh kỵ binh giữ vững trận hình quạt, tiếp tục nắp tiễn lên nỏ tạo thế, mười người khác theo sau giáo úy rút đao mà xông lên. Bắc Lương quân coi trọng kỵ binh, không nói trọng giáp thiết kỵ hùng tráng thế nào, dù cho khinh kỵ binh hoàn toàn không thể sánh ngang với trọng giáp thiết kỵ Bắc Lương, nhưng khí thế vẫn vô cùng mạnh mẽ, huống hồ doanh chữ Phượng trong Bắc Lương quân là thân vệ dòng chính, cưỡi tuấn mã đều là thân cao bảy thước, nặng hai nghìn cân, thế xông tới, dù là bội đao hay trường thương, đều như lũ quét ập đến, chiến lực kinh người.
Bùi Nam Vĩ đối với xuân thu quốc chiến cũng không có nhiều hiểu biết, chỉ nghe tin đồn kỵ binh Bắc Lương đánh đâu thắng đó; thế không gì cản nổi, hôm nay vừa nhìn, bèn kìm lòng không nổi, hoa mắt chấn kinh tâm thần, mới mười người đã như vậy, dưới trướng Bắc Lương Vương có 300 ngàn thiết kỵ, ngựa đạp lục quốc, là hoành tráng rực rỡ thế nào?
Một màn kế tiếp lại làm cho Bùi Vương Phi càng trợn to mắt, tráng hán bộ dáng nông phu vọt tới, tay gạt vũ tiễn sải bước chạy, đụng thẳng vào con ngựa cao to mà giáo úy Viên Mãnh đang cưỡi.
Tĩnh An Vương Phi tưởng như trong dự liệu, thôn dã nông phu máu sẽ bắn xa xích, nhưng hình ảnh tàn khốc đó không xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận