Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 104: Cờ Vương Ngư Long Cổ (1)

Từ Kiêu thường xuyên quanh năm ăn gió nằm sương, màn trời chiếu đất cùng binh sĩ phổ thông trên biên cảnh Bắc Lương, cứ như phải tận mắt nhìn chằm chằm Man binh Bắc Mãng có số lượng ngang ngửa với Bắc Lương thiết kỵ mới an tâm. Sau khi Vương phi qua đời, các con dần trưởng thành, đầu tiên là trưởng quận chúa Từ Chi Hổ lấy chồng ở Giang Nam xa xôi, tiếp theo là thứ nữ Từ Vị Hùng cầu học ở Thượng Âm Học Cung ngàn dặm xa xôi, bốn năm trước thế tử điện hạ rời nhà du lịch, trong vương phủ dù gì còn có Hoàng Man nhi, bây giờ cũng đã hoàn toàn đi hết rồi.
Nhưng những mâu thuẫn của đám đế vương hầu môn, lão Hứa mù đâu thèm để ý, nhiều năm như vậy, tin tức có liên quan đến Đại Trụ Quốc đều là tin vỉa hè nghe được tại tửu phường lúc đi mua bã rượu, nhưng không nghe ở chỗ ấy, thì còn có thể làm như thế nào? Theo Đại Trụ Quốc chinh chiến nhiều năm, chỉ có lúc trẻ làm kỵ binh từ xa nhìn thấy một lần, khi Vương Tiễn Vương Cự Linh vẫn là tiên phong số một trong quân, trong trận huyết chiến, lúc lão Hứa còn chưa mù loà theo Đại Trụ Quốc cùng xông ra khỏi cổng thành, mắt mở trừng trừng nhìn Vương tướng quân quỳ dưới đất không dậy nổi, hai tay nâng lên cộng thành vạn quân, tùy ý đồng đội Liêu Đông lao ra khỏi thành, khi Từ tướng quân còn chưa được phong vương khác họ, còn chưa được phong tước Đại Trụ Quốc, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua cổng thành.
- Giải thích, quân là đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân. Hết giải thích.
Tất cả binh sĩ Bắc Lương quân đều tin tưởng vững chắc Đại Trụ Quốc chính là anh hùng số một đương thời, tứ đại danh tướng Xuân Thu, chỉ nhìn vào chiến tích, Đại Trụ Quốc khẳng định vượt xa Diệp Bạch Quỳ được Thượng Âm Học Cung khen là năm trăm năm chỉ có một người, trước trận đánh tại Quan Lan thành, Diệp Bạch Quỳ được xưng là trăm thắng không một lần bại. Không nói vị này đã thua trong quốc chiến với Tây Sở Diệp võ thánh, dù là năm xưa Đông Việt phò mã gia Vương Toại, cũng tiêu sái thong dong hơn nhiều so với Từ Kiêu, nào sẽ có chỉ còn mấy trăm kỵ thảm bại chật vật chạy trốn. Nhưng cuối cùng đứng vững không ngã, ngoại trừ vị đại tướng quân đồng triều kia, thì chỉ có Từ Kiêu rồi, huống chi Xuân Thu cửu quốc, vương kỳ chữ Từ hạ gót sắt diệt sáu quốc, vị nho tướng kia thành danh chậm hơn hai mươi năm so với Từ Kiêu, nhưng chỉ là hai tiểu tuốc không quan trọng mà thôi, nào có thể ngang hàng với Bắc Lương Vương?
Đây cũng là bản lĩnh của Đại Trụ Quốc!
Lúc này mới giữa tháng, lão Hứa mù tiếc tiền mua bã rượu, chỉ có thể nuốt nước bọt, tán dóc để giải thèm.
Lão Hứa mù lớn tuổi, rất thích ngồi trên đôn gỗ trong tiết trời ấm áp nhớ về khí khái anh hùng năm đó, nghĩ đến lúc còn trẻ tiền bối lão binh truyền thụ cho cách giữ mạng, nghĩ đến năm đó cầm nỏ ra trận giết đến đỏ mắt, nghĩ bên huynh đệ trong quân bị cắt đầu giống như gặt lúa mạch vậy, nhớ đến âm thanh của móng thiết kỵ quân địch đạp đất, càng nghĩ đến trận đại quyết chiến cuối cùng Xuân Thu ở vách tường thành tây kia, Vương phi mặc bạch y đích thân gõ trống trận, tiếng trống như sấm, không phá Tây Sở tiếng trống không dứt, toàn quân ai không kích động? !
Lão Hứa ngoẹo đầu, gò má bị bão cát chiến hỏa bào mòn như vỏ cây già dán chặt vào quải trượng gỗ bóng loáng, lão binh đa phần đều như vậy, cầm quen chiến đao cung nỏ, may mắn sống sót rời khỏi quân ngũ, luôn cảm thấy trên đất mất cái gì, gãy chân sau, quải trượng này lại giúp được rất nhiều việc.
Mấy năm nay luôn nghe một đám người đọc sách nói toàn những câu âm dương quái khí, nói cái gì lão binh theo Đại Trụ Quốc chết hơn phân nửa, không ai có kết cục tốt, kết quả là chỉ có Từ Kiêu thành vương khác họ, nếu lão Hứa không bị gãy chân, nhất định phải giơ chân đá tụi khốn này, lũ đọc sách đầu óc vào nước này hiểu cái trứng gì! Chưa chân chính ra trận, biết cái gì về đao kiếm vô tình, tổn thương trên người Đại Trụ Quốc đều là giả? ! Đều là dùng dao nhỏ dùng cung tiễn dùng trường mâu tự đâm vào mình sao? ! Nếu ngay cả Đại Trụ Quốc cũng không trở thành Bắc Lương Vương, vậy nhiều lão binh như vậy không tiếc dùng hết hơi thở cuối cùng chẳng phải là chết vô ích rồi, còn có ai nhớ kỹ năm đó Liêu Đông sáu trăm áo giáp, bây giờ thiên hạ này 300 ngàn Bắc Lương thiết kỵ không ai dám tranh phong?
Lão Hứa mù phun một bãi nước miếng, mắng: “Lúc cho đọc sách nhàm chán nhất, lão Hứa mà còn trẻ thì một cái tát có thể tát cho bọn chúng rụng hết răng! ".
Bây giờ lão Hứa ngay cả đi thêm vài bước đều phải thở dốc, bỗng từ trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Hứa lão đệ, thân thể và gân cốt còn khoẻ chứ? ".
Lão Hứa hoảng sợ vội vàng đứng dậy, vị này chính là quan viên nha môn trước đây tới nhà tặng bạc, đồng thời còn tới đây chỉ thị thuộc hạ tu sửa lại căn nhà tranh này, quả nhiên, căn nhà tranh này từ đó về sau không còn bị dột mưa nữa, còn cho người đưa đến tận tay lão mỗi tháng một lượng bạc. Lão Hứa là lão binh chém giết qua vô số chiến trận, mơ hồ suy đoán vị quan viên nha môn này cũng từng lăn lộn trong quân ngũ, có một cỗ sát khí, đừng tưởng rằng dễ qua mắt lão, lão Hứa lá gan không lớn chém giết không nhiều, cái này không giả, nhưng dù sao hơn nửa đời người đều sống trong quân đội, những tên lính từng chém giết hơn mười người, dù cho lúc ăn cơm cũng hung thần ác sát hơn hẳn người bình thường.
Người nọ nhẹ nhàng đỡ lão Hứa mù chống quải trượng đứng lên, lên tiếng cười nói:"Hứa lão đệ cứ ngồi nói chuyện, cứ thoải mái đi, khách khí với ta làm gì."
Lão Hứa cũng không kiên trì, tuổi tác lớn, sẽ không cậy mạnh như mao đầu tiểu tử, nghiêng đầu "nhìn về phía" người nọ, thoải mái nói: “Vẫn tốt vẫn tốt, ăn được ngủ ngon, chờ cuối tháng đi mua chút rượu thịt khao bản thân. Cuộc sống này, thế đạo thái bình, không lo ăn mặc, rất tốt đẹp, đây chính là lời thật lòng. Lão Hứa là người mù, cũng không biết lời ba hoa, đại nhân, có phải cái lý này hay không? ".
Người tới thăm lão mỉm cười nói:
“Lão Hứa à, ngươi không mù chút nào, đầu óc linh hoạt. Còn mạnh hơn rất nhiều so với cái đám làm quan."
Bạn cần đăng nhập để bình luận