Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 997:

Chương 997:Chương 997:
Chương 997:
Toàn thân Đỗ Thư Tĩnh sởn hết cả da gà, cho dù người ngồi đối diện là Hoắc Tư Triệt, cô ta theo bản năng vẫn sờ vào lưỡi dao ở trong tay áo.
Trong đời, cô ta ghét nhất là những kẻ làm trái ý của cô ta, còn nhớ khi còn nhỏ mẹ đã tặng cho cô ta một con búp bê, con búp bê này có thể phát ra âm thanh và nói những câu đơn giản với cô ta.
Cô ta rất thích con búp bê này và thường hay chơi trò chơi nhà chòi với con búp bê. Cô ta dạy con búp bê nói chuyện nhưng một hôm chương trình cài sẵn của con búp bê bị trục trặc và cứ không chịu nghe lời cô ta. Thậm chí cô ta nói cái này, nó lại nói cái khác.
Hôm đó cô ta đã lấy dao và chặt nát tứ chi của con búp bê.
Cô ta còn nhớ hôm đó mẹ cô ta mỉm cười và khen cô ta.
"Thư Tĩnh à, con đã làm rất đúng, đối với những kẻ không nghe lời con, con phải dạy cho chúng một bài học để cho bọn họ nhớ. Phải để cho bọn họ mãi mãi nhớ rằng, không nghe lời con, làm trái ý con thì phải trả giá đắt như thế nào."
Lời của mẹ, đến nay cô ta vẫn nhớ rất rõ.
Nhưng bây giờ, cô ta phải hết sức kiêm chế cảm xúc của mình, cô ta không thể để lộ sát khí được, Hoắc Tư Triệt không phải là con búp bê, anh còn đáng sợ hơn búp bê rất nhiềul
"Nếu không phải Cố Bắc Từ gây rắc rối, thì chúng ta đã đính hôn rồi, A Triệt, hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, anh đừng có đùa nữa.'
Cô ta nở nụ cười trên khuôn mặt, cố ý muốn làm cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn. Hoắc Tư Triệt chăm chú nhìn vào cô ta, ánh mắt nghiêm túc đó buộc cô ta không thể không đối diện với hiện thực.
"Tôi chưa bao giờ có ký ức nào về việc đồng ý đính hôn. Là do tôi đã mất trí nhớ, hay là... tôi vốn chưa bao giờ đồng ý với cô?"
Giọng nói của anh rõ ràng là rất bình tính và không có chút gợn sóng nào, nhưng nó lọt vào tai Đỗ Thư Tĩnh, lại giống như một con dao sắc bén, từng bước từng bước lại gần cô ta, buộc cô ta rút lui cũng không được, vã ra đầy mồ hôi lạnh phía sống lưng.
Tiến sĩ Chương chết tiệt kia, rốt cuộc là thuốc đó có phát huy tác dụng không? Tại sao Hoắc Tư Triệt lại có thể nghĩ ra được như vậy chứ?
Đỗ Thư Tĩnh run rẩy chớp mắt, đang định tìm lý do nói ra để Hoắc Tư Triệt tin, nhưng lúc này người đàn ông đột nhiên lên tiếng. "Tôi sẽ đính chính làm sáng tỏ với mọi người bên ngoài, chúng ta không có quan hệ tình nhân. Vì danh tiếng của cô, cô có thể tự quyết định lý do."
"Tại sao? Nếu như anh không yêu ai cả, thì chẳng phải em là lựa chọn tốt nhất của anh sao? Hay là...
Đầu óc Đỗ Thư Tĩnh nhanh chóng hoạt động, nghĩ đến khả năng bất khả thi nhất.
"Hay là anh lại yêu Cố Bắc Từ rồi?"
Đã mất trí nhớ rồi mà vẫn yêu cô ta? Sao có thể như vậy chứ?
Nghe thấy câu hỏi của Đỗ Thư Tĩnh, trong mắt người đàn ông hiện lên một tia nghi hoặc, dường như câu hỏi này đã làm anh băn khoăn từ lâu, đột nhiên đôi mắt đen của anh bỗng trở nên rõ ràng, sau đó càng thêm kiên định.
"Hóa ra, mình đã yêu cô ấy rồi."
Lúc này, lồng ngực của Đỗ Thư Tĩnh hoảng hốt đến nghẹt thở, cho nên Hoắc Tư Triệt vốn chưa rõ ràng cảm giác của mình với Cố Bắc Từ nhưng khi nghe cô ta hỏi như vậy lại làm cho anh nhận ra rõ ràng nội tâm của mình!
Cô ta thực sự đã tự đẩy mình vào ngõ cụt!
Dường như có vô số mũi dao vô hình đã găm vào tim cô ta, và tất cả đều do chính tay cô ta gây nên!
"A Triệt, nếu như không có Cố Bắc Từ, có phải là em và anh sẽ bên nhau không?”
Giọng nói cô ta run rẩy, không cam tâm hỏi lại lân nữa.
"Không phải. Tôi không thích cô và tôi thích ai là hai chuyện không có liên quan gì tới nhau cả."
Bất kể là có Cố Bắc Từ hay không, Hoắc Tư Triệt cũng sẽ không thích Đỗ Thư Tĩnh. Cho dù là phụ nữ trên thế giới này đều chết hết, anh cũng sẽ không thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận