Hoắc Tiên Sinh Sủng Vợ Lên Trời

Chương 1046:

Chương 1046:Chương 1046:
Chương 1046:
"Anh không biết... không biết là từ lúc nào khắc lên trên, có lẽ, anh vẫn sợ... vẫn không nð, quên đi em."
Hoắc Tư Triệt từ từ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Cố Bắc Từ chăm chú.
Anh mất trí nhớ rồi, những chuyện trước kia đã không còn nhớ, hôm tỉnh lại đó, anh nhìn chữ "Bắc" này trước ngực của mình.
Anh biết, đây nhất định là đại diện cho một người, một người đối với anh mà nói rất rất quan trọng, khắc vào xương tủy đều không thể quên đi.
Vốn nghĩ là sẽ tìm rất lâu,
Không ngờ là buổi lễ đính hôn mấy ngày sau, anh liên gặp được.
Cố Bắc Từ vẫn không biết, ngày hôm đó cô ngạo mạn ngang ngược giới thiệu bản thân mình trước mặt anh, dáng vẻ tràn đây sức sống đó khiến người ta sâu sắc biết bao nhiêu.
Cho dù lựa chọn mất đi ký ức, cũng vẫn muốn giữ lại một chút manh mối, để nhớ cô lại lần nữa.
Cố Bắc Từ cuối cùng cũng khóc không thành tiếng, ngón tay vuốt ve vết thương của anh cũng đang phát run.
"Sao anh lại ngốc như vậy chứ, đau biết bao nhiêu!"
Khắc chữ lên ngực nào chỉ là cắt da mà thôi, còn khắc cốt ghi tâm nữal
'Không khóc.'
Nhưng người đàn ông lại không quan tâm, ngược lại thương xót nước mắt của cô lúc này, cử chỉ của anh nhẹ nhàng dùng tay lau đi nước mắt cho cô, dùng âm thanh ấm áp nhất trong cuộc đời này dỗ dành cô.
"Anh quên đi rồi, thì không đau nữa."
Tám chữ, khiến cho Cố Bắc Từ gào khóc lên, giống như đứa trẻ hối hận đến tột đội
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Tại sao không thể phát hiện anh tốt như này sớm hơn, tại sao phải đi đến ngày hôm nay?
Thời khắc này, ba bốn bản nháp giải thích mà Cố Bắc Từ sớm đã chuẩn bị trong đầu, tất cả đêu bị cô quên hết, nhưng cô lại có được thứ quan trọng hơn.
Hết sức mình dựa vào dũng khí của anh, và cùng với sự quyết tâm của anhl
Cố Bắc Từ vô thức nắm chặt lấy cánh tay đại ma vương, vô cùng nghiêm túc nói.
"Em và Tưởng Ngọc Đường sớm đã không còn dây mơ rễ má, sở dĩ giữ lại anh ta, chỉ là bị ép buộc bởi hoàn cảnh, em phải lấy lại Cố Thị, em phải cứu anh cả ra ngoài. Em biết những lời này nghe rất giống là đang mượn cớ, rất giống bịa chuyện, nhưng anh tin em, không bao lâu nữa em sẽ chứng minh cho anh thấy!
Em thề với trời!"
Lần này, biểu cảm của Cố Bắc Từ nghiêm túc giơ ba ngón tay lên, từng từ từng từ nói.
"Bất luận anh tin hay không tin em, em Cố Bắc Từ cả đời này, không, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình Hoắc Tư Triệt, chỉ muốn cùng với một mình Hoắc Tư Triệt bên nhau đến giài"
Cố Bắc Từ khẩu khí nói xong, mà đại ma vương từ đầu đến cuối giống như một bức tượng, không có bất kỳ động tĩnh nào, gương mặt nhìn không ra cảm xúc gì của anh, thậm chí đến mắt cũng không chớp lấy một cái, chỉ là lặng lẽ nhìn cô.
"Có phải anh vẫn không tin em? Vẫn đang tức giận?”
Trong lòng Cố Bắc Từ vô cùng thất vọng, hiểu lâm đều không thể để qua đêm được, nếu không sẽ càng làm càng to, cô đã làm rối lên rồi...
"Xin lỗi mà, em thật sự sai... AI"
Từ cuối cùng đó vẫn chưa kịp nói xong, thì hình bóng của anh liên hạ xuống, Cố Bắc Từ chỉ cảm thấy trên môi nóng ran, mà sau đó là cuộn trào mãnh liệt xông đến hôn, trong hơi nước ấm áp, anh giữ mười ngón tay của cô dắt cô lên trời cao...
Giây phút này, chỉ muốn chìm đắm vào trong tình yêu.
Trong tình huống bất ngờ này, Cố Bắc Từ đã không biết suy nghĩ như thế nào, chỉ nghe thấy âm thanh trâm thấp của anh, quyến luyến rơi vào bên tai cô.
"Anh tha thứ rồi, tiểu Bắc."
Đây là lần đầu tiên sau khi tỉnh mộng lại, anh gọi cô như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận